Phi Thường Quan Hệ

Chương 15



Giản Tân ý thức mơ hồ, tự chống tay đi ra ngoài. Uông Hạo Diên nửa ôm nửa kéo cậu đi, lúc này cửa bị đẩy ra, có hai người tiến vào, Uông Hạo Diên sợ bị người khác nhận ra liền buông Giản Tân ra, cúi đầu làm bộ trở vào trong toilet.

Giản Tân đột nhiên mất đi người đỡ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cậu lảo đảo đứng vứng lên, cười khổ nhìn thoáng qua bóng lưng của Uông Hạo Diên, sau đó đẩy cửa quay lại phòng ăn.

Uông Hạo Diên hận bản thân hèn nhát, nhưng lại lo lắng, theo ở phía sau xác định Giản Tân vào phòng rồi mới đi.

Tổ chương trình chơi đùa cũng sắp xong, Kinh Tinh chào mọi người ra về, bởi vì nhiều người đi sẽ gây chú ý, nên Uông Hạo Diên nán lại một chút mới đi.

Kinh Tinh đưa tất cả mọi người trở về, nhìn Uông Hạo Diên ngồi ngẩn người, hỏi: “Đi chưa? Chị đưa cậu về nhà ngủ sớm một chút, sáng ngày mai năm giờ ngồi máy bay về lại tổ phim.”

Uông Hạo Diên khoác thêm áo khoác đi ra ngoài: “Chị về đi, không cần đưa em về.”

Kinh Tinh chặn ở cổng: “Không được để rượu điều khiển! Không được uống nhiều!”

Uông Hạo Diên phiền, ném chìa khóa xe cho Kinh Tinh, anh đi thẳng đến phòng ăn của nhóm Giản Tân, sau đó đội nón lên gõ cửa.

Mấy nữ sinh đã ra về trước, chỉ còn lại nhóm đồng nghiệp nam uống với nhau, Uông Hạo Diên liếc mắt thấy Giản Tân đang cầm ly rượu, ánh mắt mê man lại mang nét tiêu tan.

“Tôi là bạn của Giản Tân, cậu ấy uống say rồi, thuận đường đưa cậu ấy về, quấy rầy mọi người rồi.”

Giản Tân hướng phía anh cười ngây ngô: “Lại tình cờ gặp anh rồi.”

Đồng nghiệp cũng không biết nhà Giản Tân ở đâu, nhìn hai người quả thật có quen nhau liền để Uông Hạo Diên mang người đi. Kinh Tinh lái xe đến cổng chờ, nhìn Uông Hạo Diên đỡ một người đi ra mà hoảng sợ.

“Ai đây? Không phải người công ty à?”

“Chị đừng quan tâm.” Uông Hạo Diên đem Giản Tân nhét vào ghế sau, sau đó vòng qua bên kia lên xe, “Lái xe chậm chút, đừng quay đầu nhìn.”

Giản Tân dựa đầu lên cửa xe, cảm giác lạnh lạnh rất thoải mái, muốn đem cả khuôn mặt dán lên cửa kính, bị Uông Hạo Diên một tay túm lấy đầu đặt lên vai anh, cậu vươn tay ôm lấy thắt lưng Uông Hạo Diên, đem mặt vùi vào ngực Uông Hạo Diên.

Uông Hạo Diên cứng ngắc không dám cử động, mở miệng muốn nói chỉ có một con bướm bay ra. (Có lẽ là nói không nên lời nhỉ)

Giản Tân hoàn toàn say, không biết đang ở đâu, cũng không biết năm nào tháng nào, chỉ nhận ra mình đang ở bên cạnh ôm lấy Uông Hạo Diên, vậy cũng tốt.

Uông Hạo Diên vỗ nhẹ nhẹ lên mặt Giản Tân: “Khát không? Có muốn uống nước không?”

Giản Tân híp mắt nói: “Em lại quên học văn rồi, phải học cho xong.”

Kinh Tinh tò mò muốn chết, cô dựng lỗ tai lên nghe ngóng, nhưng mà âm thanh nhỏ quá nghe không rõ. Uông Hạo Diên trái lại nghe rõ mồn một, anh nhìn ánh đèn nê ông chớp nhoáng chạy ngược ngoài cửa sổ, cảm giác mạch máu cũng chảy ngược lên.

Ôm chặt lấy Giản Tân, môi dán vào tai Giản Tân: “Nói thêm câu nữa.”

“Anh rốt cuộc đến khi nào mới hỏi em có thích anh không hả, em chờ lâu lắm rồi đó.”

“Đồ chó Nhật, anh thử giành bóng của em nữa đi, em đem ngòi bút chì trộn vào cơm của anh.”

“Thầy Uông, về sau cùng nhau mua nhà sẽ trang trí như thế nào đây?”

“Uông Hạo Diên, anh thích em không nhiều bằng em thích anh đâu.”

Uông Hạo Diên trước đây nói anh còn oan hơn Đậu Nga, lúc này thế mà lại ôm lấy Giản Tân không ngừng gật đầu, Giản Tân nói không sai, không sai một chút nào, Giản Tân thích anh thật sự rất rất nhiều

Đến ngã tư dừng đèn đỏ, Giản Tân vùng ra khỏi Uông Hảo Diên muốn mở cửa, Uông Hạo Diên vội vàng đem cậu giữ lại, nói: “Sắp tới rồi, đợi một lát thôi, chúng ra sắp về tới nhà rồi.”

Giản Tân gắt gao chụp lấy ghế lái xe, la hét: “Tài xế, về số 30 Tây Miên! Nhanh lên!”

Kinh Tinh mượn cơ hội quay đầu hỏi: “Rốt cuộc đi chỗ nào đây…”

Số 30 Tây Miên Uông Hạo Diên quá đỗi quen thuộc, trước kia mỗi ngày đều đưa Giản Tân về nhà nhắm mắt lại cũng biết đường đi, anh dỗ dành: “Hôm nay muộn rồi, cô chú đều đã ngủ rồi, chúng ta về nhà mình thôi.”

Giản Tân ra sức lắc đầu: “Em không về mẹ sẽ không ngủ! Nhanh lái đi!”

Kinh Tinh chưa tiêu hóa hết “Chúng ta về nhà mình thôi” là ý tứ gì, vội vàng khuyên nhủ: “Gì chứ, về nhà cậu ta cũng tốt mà, uống sau người trong nhà có thể chăm sóc, cậu ngày mai năm giờ bay ba giờ phải chuẩn bị đồ đạc các thứ, cậu nói xem…”

Tiểu khu nhà Giản Tân đã rất cũ rồi, cũng không có chỗ để xe, xe tắt máy đậu ở dưới lầu, Uông Hạo Diên bảo Kinh Tinh tự đón xe về nhà trước đi, Kinh Tinh lo lắng: “Vậy cậu thì sao? Cậu về nhà đừng có ngủ quên, Nguyên ca bảo gặp ở sân bay, đừng quên.”

Cửa xe thổi vào một trận gió lạnh, mặt mũi Giản Tân đỏ ửng đang làm tổ trên ghế mà ngủ, không khỏi run lên một trận, Uông Hạo Diên cởi áo khoác đắp lên cho cậu, sau đó túm cánh tay cậu xoay người đặt lên lưng.

Nhà Giản Tân ở lầu ba, đứng bên dưới nhìn lên thấy đèn vẫn còn sáng, anh từng bước một cõng Giản Tân lên lầu, bên tai vọng đến tiếng hít thở của Giản Tân.

Đêm khuya tĩnh lặng, Uông Hạo Diên nhẹ gõ cửa, trong phòng tựa hồ vọng ra tiếng TV, nhưng không có ai ra mở cửa. Uông Hạo Diên lại gõ hai cái, vẫn là không ai ra đón.

Nghĩ muốn đem người hạ xuống tìm chìa khóa, Giản Tân nửa mê nửa tỉnh trượt xuống, Uông Hạo Diên sợ cậu ngã sấp xuống đành phải ôm vai cậu. Lấy chìa khóa trong túi áo khoác ra mở cửa, Giản Tân cảm nhận được ánh sáng trong nhà, chậm rãi mở mắt.

Tân Hủy một mực trong phòng khác chờ Giản Tân về, nhưng bà đi lại không tiện, nghe tiếng gõ cửa phải từ sô pha ngồi lên xe lăn, mất rất nhiều thời gian.

Uông Hạo Diên đỡ Giản Tân vào nhà, vừa mới đặt một chân vào liền sững sờ tại chỗ.

“Dì, dì sao lại?!”

Tân Hủy đứng ở huyền quan, kinh ngạc nhìn Uông Hạo Diên, bà phát âm không rõ ràng bắt đầu kêu la, kêu ra tiếng nhưng không thành chữ.

Giản Tân tỉnh táo phân nửa, nhưng bước đi vẫn hư nhuyễn, cậu đẩy Uông Hạo Duyên ra, tiến đến trước mặt Tân Hủy, cố gắng làm Tân Hủy bình tĩnh lại: “Mẹ, mẹ! Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì đâu…”

Uông Hạo Diên lòng nóng như lửa đốt: “Giản Tân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

“Anh đi mau đi! Đi đi!”

Tân Hủy động tác vụng về, dùng hết sức gạt mặt Giản Tân qua một bên, nóng giận tát cậu một cái, Giản Tân lại không cảm thấy đau lắm. Cậu đẩy Uông Hạo Diên ra khỏi cửa, đóng cửa lại liền dán lưng lên cửa trượt dần xuống, trên mặt đỏ ửng một dấu tay.

Uông Hạo Diên đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Giản Tân co gối ngồi cạnh cửa, ánh mắt dại ra, cậu cách một cánh cửa có thể nghe thấy tiếng chân Uông Hạo Diên rời đi. Tân Hủy rất mệt mỏi, thân thể bà không chịu được kích thích quá lớn này.

Không biết bao lâu sau, Giản Tân mới đứng lên, sau đó bước đến sau xe lăn đẩy Tân Hủy về phòng ngủ. Đắp chăn cho Tân Hủy rồi, Giản Tân vẫn khom lưng, Tân Hủy đau đớn gọi cậu một tiếng, sau đó khó khăn vươn tay đến.

Đôi tay yếu ớt vuốt khuôn mặt cậu, Tân Hủy hỏi: “Đau, không?”

Giản Tân lắc đầu, mà sau đó lại quỳ rạp xuống bên giường nghẹn ngào nói: “Mẹ, con rất khó chịu.”

Yếu đuối đến như thế.

Hai giờ sau Tân Hủy rốt cuộc cũng ngủ, Giản Tân vẫn cứ ngồi ở bên giường. Chỉnh lại mền rồi tắt đèn, Giản Tân lê hai chân tê rần đi tắm rửa.

Tóc ướt khiến gối đầu ướt một mảng, Giản Tân cuộn tròn trong chăn, nhấn số Uông Hạo Diên.

“Uông Hạo Diên, anh đừng đùa giỡn em nữa.”

Uông Hạo Diên bên kia im lặng, thanh âm nghe được đặc biệt rõ ràng, anh nói: “Anh chính là thích em, em biết rõ điều đó.”

Giản Tân như kể chuyện cũ, rất nhẹ rất nhẹ: “Trước đây em nghĩ trên thế giới này chúng ta xứng đôi nhất, thế nhưng mà càng về sau em phát hiện chúng ta không có bất kì một điểm chung nào cả. Anh rất thông minh, sẽ nói rất nhiều chuyện làm rất nhiều thứ để bày tỏ sự thích của anh, nhưng mà em rất đần độn, em chỉ biết anh nói cái gì em sẽ tin cái đấy, anh bảo em làm gì em sẽ đều đáp ứng.”

“Lúc chúng ta cùng nhau anh cái gì cũng không bị ảnh hưởng, còn em đã phải lo nghĩ rất nhiều, anh có thể thành thạo che giấu mọi thứ, nhưng mà em chỉ nhớ đến anh thôi cũng sẽ cười.”

“Trước khi tốt nghiệp anh hay xin nghỉ phép, bạn bè đều nói anh muốn làm diễn viên, chắc là đi quay phim rồi, em một chút cũng không tin, còn cãi nhau với người khác, bởi vì anh nói chúng ta phải cùng nhau vào đại học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau sống chung một nhà. Nhưng mà em không thể nói ra, khi đó em mới phát hiện hai đứa con trai ở cùng một chỗ hóa ra là một tương lai không có ánh sáng như vậy. Giống như tối nay anh ở trong toilet đã buông em ra vậy.”

Uông Hạo Diên động động môi, nói lại không được.

Từ nhỏ đến lớn Uông Hạo Diên nghe được nhiều nhất chính là chuyện tương lai của anh, sau này anh có bước vào giới giải trí hay không, anh vào giới có thể nổi tiếng hay không, mà cuối cùng mọi người đều khẳng định chắc chắc sẽ rất thành công, ai bảo anh có một người ba là nhà sản xuất cùng mẹ là một ngôi sao.

Giống như không thành công thì thật có lỗi với danh tiếng của cha mẹ, lại giống như thành công rồi cùng là dựa vào danh tiếng của cha mẹ.

Uông Hạo Diên không có hoạch định cho tương lai của mình quá sớm, từ trước đến giờ anh muốn cái gì liền có cái đó, tướng mạo tốt, cũng chưa bao giờ bài xích chuyện đi diễn, anh không hề phải trải qua bất cứ bất lợi nào, cho nên anh nghĩ muốn thử xem, thử một lần không dựa vào cha mẹ mà có thể thành công hay không.

Trước khi tốt nghiệp thường xuyên xin nghỉ phép, tham gia đủ mọi khóa học diễn xuất, tham gia thử vai, Uông Hạo Diên giành được vai diễn đầu tiên trong đời, nhưng trong lòng anh khẳng định Uông Vĩ Quốc đã âm thầm đứng sau.

Có khoảng thời gian anh bộn bề nhiều việc mệt muốn chết, mỗi ngày phải tiếp xúc với một thế giới mới, anh không thể trò chuyện với Giản Tân, thậm chí còn nghĩ như vậy còn có thể không quấy rầy Giản Tân học tập.

Thực ra Giản Tân đã sớm cơm nước nuốt không trôi, cậu thật sự rất hoảng sợ, một phần vì không biết Uông Hạo Diên đang làm cái gì, một phần vì cha mẹ cậu cứ cãi nhau mãi.

Ba của Giản Tân Giản Dật Thu công tác ở Tô Châu, vốn cùng Tân Hủy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người bởi vì chuyện công việc và gia đình mà mâu thuẫn rất nhiều. Giản Dật Thu không chịu thôi việc làm xa, hơn nữa còn muốn chăm sóc bà nội của Giản Tân, Tân Hủy cũng không nhượng bộ.

Giản Tân như thường lệ tan học về nhà, không có Uông Hạo Diên đưa về nên về sớm hơn những hai mươi phút. Ở nhà không có ai nấu cơm, hành lý của Giản Dật Thu đặt trong phòng khách, so với mọi khi nhiều hơn một cái vali.

“Ba, ba muốn trở về sao?”

Giản Dật Thu vẻ mặt bình tĩnh trừng cậu, sau đó lấy gạt tàn trên bàn ném về phía cậu, Giản Tân không kịp quản ứng, ôm bụng ngồi bệt xuống đất.

Tân Hủy từ phòng ngủ lao tới, mắt như vừa khóc, vừa đỏ vừa sưng. Giản Tân bị bà xốc dậy đánh đá liên tục, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Giản Tân rốt cuộc chịu không nổi, giãy dụa ra liền thoáng thấy hộp sắt nằm trên sô pha, cậu sợ hãi nhìn về phía Giản Dật Thu, trong mắt tràn đầy cầu xin.

Trong hộp sắt có ảnh cậu chụp chung với Uông Hạo Duên, có quà Uông Hạo Diên tặng, còn có những tờ giấy Uông Hạo Diên không ngừng gửi cho cậu trên lớp. Giản Tân mặc cho Tân Hủy đánh chửi, giống như bị lột xác, tất cả mọi thứ đều bị vạch trần.

Tân Hủy không đánh cậu nữa, ôm cậu khóc rống, bà cất giọng khàn đặc: “… Mày muốn chọc tức chết mẹ mày sao! Không bằng giết tao đi!”

Giản Tân đờ đẫn nói: “Con thực sự rất thích cậu ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.