Phi Lai Hoành Họa

Chương 2



Sau đó, Thẩm Nam Kha phát hiện lý do cũng đã có đầy đủ rồi, hiện tại cô cách cái chết cũng không còn xa nữa.

Lúc cô nằm trong đại lao, trong đầu cô lúc nào cũng văng vẳng câu nói của Thái Hậu, khiến đầu cô như muốn nổ tung, “Mang xuống cho ta, buổi trưa ngày mai, trực tiếp xử trảm!”

Hiện tại, cô đang ở trong đại lao.

Chỉ những lúc yên tĩnh, Thẩm Nam Kha mới phát hiện, toàn bộ phần lưng ở phía sau đều đau tận xương tủy như nhau, mà trong ngực của cô, là một nha đầu với hơi thở mong manh.

Cô thậm chí còn chẳng biết tên của nàng ta.

“Công… Công chúa…”

Trong khi Thẩm Nam Kha đang nghĩ đến chuyện gì đó, nha đầu trong ngực đột nhiên tỉnh lại, run rẩy nói.

Thẩm Nam Kha cúi đầu, thì thấy nàng ta đang cố gắng trợn tròn mắt nhìn mình và nói: “Công chúa… Người, người thật khờ… Chỉ cần công chúa không nhận tội, Thái Hậu cũng sẽ không có cớ xử trảm công chúa… Chỉ cần… Chỉ chờ tới lúc Thất vương gia trở về… Công chúa, người sẽ được cứu…”

“Thất vương gia? Hắn là ai?”

“Công chúa… Thất vương gia là phu quân của người… Công chúa đi ngàn dặm xa xôi từ phương Bắc đến, Thất vương gia… Nhất định sẽ bảo vệ công chúa bình an… Cho nên công chúa… Người…”

“Đừng có đùa.” Âm thanh giễu cợt đột nhiên vang lên, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu, là giọng nói của một nha hoàn tên là Như Ý, vết thương trên người nàng cũng không thua kém gì vết thương của nhà hoàn nằm trong ngực Thẩm Nam Kha, nhưng nàng ta trông rất tỉnh táo, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt và nói: “Chỉ dựa vào Thất vương gia tàn phế kia thì có thể làm gì chứ?”

“Như Ý, ngươi đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, công chúa đối xử với chúng ta tốt như vậy… Ngươi rõ ràng…”

Nha đầu kia vừa nói xong, đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó ngoẹo đầu nhắm mắt lại, Thẩm Nam Kha sợ hãi tới mức vội vàng thăm dò hô hấp của nàng, sau khi xác định nàng vẫn còn sống, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn mình vừa mới xuyên qua, đã gánh một cái mạng trên lưng mình.

Thẩm Nam Kha ngẩng đầu nhìn người tên Như Ý, nói: “Lời ngươi vừa nói là có ý gì?”

“Công chúa? Cũng chỉ có nha đầu ngốc này mới một mực gọi người là công chúa, tất cả mọi người trong thiên hạ này đều biết rõ, Tam công chúa phương Bắc là trò cười cho mọi người, mẹ của người có thân phận đê tiện, so với hạ nhân bọn ta người cũng có khác gì đâu, người vẫn còn nghĩ mình được gả đến nước Lạc Nhạn, thì người chính là cành vàng lá ngọc à?”

Như Ý nói xong, loạng choạng đứng dậy nói, “Đừng có nói giỡn nữa! Người cứ chờ xem, ngày mai một đao chém xuống, thì đã kết thúc, tất cả đều đã kết thúc…”

Lúc nói xong, thân thể của nàng ta ngã ầm xuống đất, máu đỏ tươi từ trong miệng nàng chảy ra.

Thẩm Nam Kha có chút sợ hãi, từ từ đi lên trước, vươn ngón tay thăm dò hơi thở dưới mũi của nàng ta…

Không còn hô hấp.

“Người đâu! Mau gọi bác sĩ! Không đúng, gọi thái y! Nàng ấy sắp chết rồi!” Âm thanh điếc tai nhức óc từ bên trong truyền tới, nhưng đáp lại Thẩm Nam Kha chỉ có khoảng không yên tĩnh vô tân và bóng tối.

“Thất vương phi mưu hại Thái Tử Phi và hoàng tử trong bụng Thái Tử Phi, sau khi thất bại, nha hoàn kia liền uống thuốc độc tự vẫn, nay chém đầu Thất vương phi để răn đe thị chúng.”

Một giọng nói bén nhọn từ đỉnh đầu truyền đến, Thẩm Nam Kha nhắm chặt hai mắt, nói không sợ thì chắc chắn là dối lòng.

Khi còn ở hiện đại, cô đã chết một lần, nhưng không ngờ, đến đây còn phải chết thêm một lần nữa, vậy cũng tốt, nếu lại chết thêm một lần nữa, thì không biết mình sẽ đi về đâu?

Trong lúc Thẩm Nam Kha nghĩ như vậy, một giọng nói từ đằng trước truyền đến, “Thẩm Nam Kha, đến nước này rồi, ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?”

Thẩm Nam Kha nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói ra, “Chuyện này một mình ta làm, chỉ một người làm, nên thả nha hoàn của ta ra, nàng ta cái gì cũng không biết! “

Nha hoàn quỳ gối phía sau Thẩm Nam Kha, hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Nam Kha thật sự sẽ nói giúp mình vào lúc này, hai mắt lập tức đỏ bừng, lắc đầu nói, “Không phải như thế! Không phải như thế! Thái hậu nương nương, tất cả là do nô tài hạ độc! Là nô tài không muốn hài tử trong bụng Thái Tử Phi được sinh ra! Đều là nô tài làm…”

“Đủ rồi, đến lúc này rồi, mà còn chơi trò chủ tớ tình thâm với ai gia! Người đâu, hiện tại hành hình cho ta!” Thái hậu trên đài tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lúc vừa mới nói xong, giá gỗ được gác sau lưng Thẩm Nam Kha được người khác lấy xuống, tên đao tử kia phun rượu lên trên mặt của lưỡi dao, vung đao về hướng cổ của Thẩm Nam Kha!

“Dừng tay!”

Một âm thanh phẫn nộ lạnh lùng truyền đến, sau đó là mấy cây ngân châm bay tới, khiến tay đang xử trảm của đao phủ bị văng ra, tiếp theo thân thể nhẹ nhàng của người này đã đáp xuống cạnh cô, nói, “Hoàng tổ mẫu bớt giận, Kỳ nhi đã tìm được chứng cớ, còn Nam nhi thì vô tội!”

Kỳ Nhi?

Có phải là Thất vương gia trong miệng bọn họ không?

Thẩm Nam Kha quay đầu muốn nhìn khuôn mặt của người bên cạnh, chỉ cảm thấy ánh mặt trời trước mặt thật chói mắt, thân thể cô loạng choạng sau đó ngã vào trong lồng ngực của nam tử kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.