Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 20



Phù Chính muốn đi….

Vinh Tranh trừng to mắt, Phù Chính quyến luyến nhìn vẻ mặt hắn, thần sắc phức tạp. Hắn há miệng lại không biết phải nói gì, Phù Chính bước lên một bước,thân ảnh cao lớn bao phủ lại ôm hắn vào trong ngực: “Tôi lần này trở về vốn là do gia gia lâm thời thay đổi mà bắt ép, nhưng lúc này hằng năm là thời điểm Trùng tộc tấn công với quy mô lớn, năm nay thái độ của Trùng tộc khác thường vậy mà nghỉ ngơi lấy sức, nhất định sẽ có động tác lớn.”

“Hôm qua tiền tuyến chiến báo, trùng tộc…bắt đầu tiến công.” Hai cánh tay y dùng lực siết chặt người trong lòng, thản nhiên nói: “Tôi cần phải đi.”

Vinh Tranh kìm lòng không được ôm ngược lại, hắn không cao bằng Phù Chính chỉ nghiêng đầu tựa vào bả vai y, cũng là một mảnh cảm xúc lưu luyến không rời, chỉ là không hiện ra ngoài, rất nhiều điều muốn nói đến bên miệng chỉ còn một câu: “Anh phải cẩn thận.”

Phù Chính gật đầu.

“Em sẽ đi tìm anh.” Ánh mắt Vinh Tranh trở nên kiên định: “Sẽ không khiến anh chờ lâu lắm đâu.”

Con ngươi đen của Phù Chính sáng lên, y bình tĩnh đối diện Vinh Tranh, người sau lại ngẩng đầu chủ động in lên một nụ hôn.

Nụ hôn này bao hàm quá nhiều tình cảm. Thật lâu sau rời môi, bọn họ lại không có nhắc lại đề tài này. Hai ngày sau, thủ tục chuyển trường của Vinh Tranh đã làm xong, đồ của hắn cũng không cần thu dọn chỉ là chào tạm biệt với Tống Tử Võ.

Tống Tử Võ biết hắn sắp đến trường quân giáo, tròng mắt chỉ chực rơi ra.

“Này không khoa học!” Cậu ta cơ hồ hét lên: “Vì sao tớ không thể đi a a a a!!!!”

Vinh Tranh buồn cười: “Đại khái là vấn đề điểm đại học.”

“Đừng như vậy!” Tống Tử Võ cực đoan ấm ức, thiếu chút nữa phát điên: “Vì cái gì? Như thế nào lại đối xử với tớ như vậy? Tớ cũng rất muốn đi quân giáo! Kia còn là học viện quân sự Liên Bang! Là nơi tốt nghiệp của thiếu tướng Phù Chính!”

Vinh Tranh có chút hắc tuyến, vội ho một tiếng: “Về sau còn có cơ hội. Cậu có thể thử con đường khác xem sao.”

Tống Tử Võ ôm đầu rít gào: “Liền tính Trùng tộc tiến công quy mô lớn cũng cho sinh viên quân giáo lên tiền tuyến trước mới đến mộ binh người thường….Đồ ăn ngon đều đã nguội hết.” (một dạng so sánh thui, ta nghĩ ý tiểu võ là lúc đấy không còn gì để đánh, hoặc cũng đã hết phần gay go)

Cậu ta đột ngột nhìn Vinh Tranh, đầy mặt chờ mong: “Không bằng tớ đánh cậu bất tỉnh, sau đó giả mạo cậu đi báo danh, được không? Thế nhưng hai chúng ta nhìn không giống nhau a….Hiện tại chỉnh dung có phải không còn kịp không?”

Vì tham quân mà thôi….Vinh Tranh đành phải nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ngày đó nhận thức Lạc Trọng Anh kia, cậu còn liên hệ với cậu ta không?”

“Lạc Trọng Anh?” Tống Tử Võ suy nghĩ chốc lát: “Là cậu ta à, ngày đó sau khi cậu đi cậu ta cũng đi luôn. Bất quá hai chúng ta còn trao đổi phương thức liên hệ. Làm sao vậy?”

Vinh Tranh có hơi chần chừ, muốn nói cho cậu ta Lạc Trọng Anh có khả năng có quan hệ với nhóm phạm tội. Nhưng hắn không có chứng cớ, ngày đó Phù Chính chỉ nhìn thấy lại không có gì xác định. Hắn đem sự hoài nghi này nói cho Tống Tử Võ nghe cũng là vì phòng ngừa cậu ta bị lừa.

Tống Tử Võ rất kinh ngạc: “Cậu nói là thật? Nhưng là cậu ta nói cho tớ biết, cậu ta chỉ đang làm công ở chỗ cậu mình, hai người có phải nhìn nhầm không? Tớ cảm thấy cậu ta cũng không phải loại người như vậy.”

Lạc Trọng Anh trước kia đích xác không phải người như vậy. Vinh Tranh lắc lắc đầu: “Tôi cũng hy vọng đó chỉ là hiểu lầm. Chỉ là, cậu phải cảnh giác hơn một chút.”

Tống Tử Võ tùy tiện cũng không nghĩ sâu xa, một ngụm đáp ứng.

Bởi vì đi quân giáo, rất nhiều vật là chế thức thống nhất, cũng không cần mua gì. Vinh Tranh mừng rỡ thanh nhàn, Phù Chính vốn rất nhanh phải xuất phát, nhưng bởi vì Vinh Tranh phải đi báo danh, cố ý vì hắn lưu lại một ngày nữa. Buổi sáng thứ hai, Vinh Tranh đầu tiên phất tay tạm biệt Tống Tử Võ, đáp ứng ngày nghỉ sẽ tìm cậu ta ra ngoài chơi. Sau đó cũng không quay đầu lên xe huyền phù của Phù Chính, cứ như vậy rời khỏi ĐHTH Liên Bang.

Ngay khi người khác còn đang sợ hãi than hắn một gen thiếu hụt giả lại có thể khảo nhập ĐHTH Liên Bang, hắn đã như đại bằng giương cánh, càng bay càng nhanh, càng bay càng cao, hắn đến một người đi cũng một người như cũ. Chỉ là con đường phía trước sẽ có Phù Chính, sẽ có Gerda, hắn sẽ không còn cô độc.

Học viện quân sự Liên Bang ở ngoại ô, nhân viên không nhiều, chiếm diện tích cũng không lớn như ĐHTH Liên Bang. Làm học viên quân sự tốt nhất liên Bang, nó thừa hành là giáo dục tuyệt đối tinh anh, trăm ngàn năm qua, từ nơi này đi ra bao nhiêu nguyên soái tướng tài nhiều không đếm xuể. Người Phù gia chỉ cần tòng quân, trên cơ bản đều là từ nơi này tiến vào quân đội.

Phù Chính đưa hắn đến trước cửa học viện, quân giáo quản lý nghiêm khắc, cho dù hiện tại đang là quân nhân như Phù Chính cũng không thể tùy ý ra vào. Vinh Tranh đưa thư chuyển trường cho cảnh vệ, cuối cùng cho Phù Chính một ánh nhìn, khẩu hình biến hóa, rõ ràng nói hai chữ “chờ em.”

Rõ ràng y mới là người sắp đi xa, hắn lại nói như vậy. Phù Chính lại không chút do dự gật đầu, xoay người, trong ánh mắt tràn đầy tự tin và kiên định.

Giờ khắc này, y đã trở lại là Chiến thần quát tháo trên chiến trường, nên vì niềm tin trong lòng mà chuẩn bị tác chiến. Hai người tuy rằng chia xa ngắn ngủi đều là vì tương lai của mọi người mà phấn đấu.

Dưới sự chỉ dẫn, Vinh Tranh đi đến văn phòng Hiệu trưởng, tiến hành một loạt thủ tục. Quân nhân tác phong mau lẹ, lời ít ý nhiều cũng không có đề cập đến chuyện gen của hắn, mà chỉ đơn giản nói vài câu vài hạng mục công việc cần chú ý ở Quân giáo. Muốn hắn nhanh chóng hiểu hết điều lệ chế độ, không cho phép có bất cứ sai lầm nào.

Vinh Tranh cũng rất hưởng thụ phương pháp làm việc lưu loát dứt khoát như vậy, lúc này cũng dẫn ra vài phần nhanh nhẹn, thoáng chốc tinh thần diện mạo thay đổi, lại đi ra ngoài, xem sinh viên chung quanh qua lại cũng tốt, giáo sư cũng được, không có gì là không trạm như tùng, đi như gió, đây mới là con người giúp Liên Bang lấy lại sinh tồn, có thể phát triển đến bâu giờ. Hắn cảm thán trong lòng, đợi đến ký túc xá, vừa lúc đến thời gian nhỉ trưa, bên trong ký túc xá người đến kẻ đi, mặc thường phục lại mang theo hành lý như Vinh Tranh tự nhiên thu được không ít ánh mắt hiếu kỳ.

Hắn đã sớm thành thói quen, lên tầng ba. Quân giáo là chế độ bốn năm, ký túc xá năm nhất là bốn người một phòng. Hắn đẩy cửa vào, ba người khác đều ở trong phòng, nghe được tiếng mở cửa, không ai không phóng tầm mắt lại đây.

“Xin chào mọi người, tôi là Vinh Tranh.” Hắn tự giới thiệu: “Là sinh viên chuyển trường, hôm nay đến báo danh.”

“Vinh…Tranh?”

Ba đại nam nhân nhìn nhau, một người tóc nâu đỏ đứng bên cửa sổ nhíu mày minh tư khổ tưởng, hai người khác cư nhiên là một đôi song bào thai, dung nhan tuấn mỹ giống hệt nhau rất trùng kích thị giác, bọn họ đứng chung một chỗ, kiểu tóc ăn mặc tương đồng, nhất thời nhìn lại khó phân biệt thật giả.

Song bào thai bên trái nghĩ tới cái gì, nhàn nhàn mở miệng: “Nguyên lai cậu chính là Vinh Tranh.”

“Nghe nói cậu là tiên thiên gen thiếu hụt giả phải không?”

Vinh Tranh không chút hoang mang, vẻ mặt đổi cũng không đổi: “Là thật.”

“Nga?” Song bào thai nhìn nhau, đồng tác tương tự nhất trí nhún vai: “Vậy cậu đúng là gan lớn. Thi đậu ĐHTH Liên Bang còn chưa đủ sao?”

Vinh Tranh mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh trả lời: “Làm một người trưởng thành, nghĩ đi nơi nào hẳn là tự do của tôi.”

“Như vậy, chúc cậu may mắn.” Song bào thai một trước một sau đi ra ngoài, không biết là anh trai hay em trai lại nói: “Nơi này cũng không phải là nói vài câu là có thể khiến cậu qua ải.”

“Cảm ơn đề nghị của cậu.” Vinh Tranh không quan trọng nói, nam sinh tóc nâu đỏ lúc này lắc lắc đi tới, rất ngạc nhiên trừng mắt nhìn: “Cậu chính là Vinh Tranh? Thật nhìn không ra….”

Khẩu khí của cậu ta không cổ quái giống như đôi song bào thai, ấn tượng của Vinh Tranh với người này tốt hơn chút, vươn tay nói: “Xin chào.”

Nam sinh thực mới mẻ bắt tay với hắn, cười hắc hắc nói: “Trước kia chưa thấy qua người như vậy….Tôi không có nhiều tật xấu như quý tộc bọn họ đâu. Tôi gọi là Irwin.Tama. Về sau tất cả đều là bạn cùng phòng rồi.”

“Nơi này là quân giáo nha, thực lực mới là quan trọng nhất.”

Vinh Tranh hỏi nhiều một câu: “Hai người kia là….”

“Hai người bọn họ a.” Irwin tùy ý nói: “Hai vị tiểu thiếu gia song sinh của gia tộc Pal, tính tình như vậy ở chung cũng thật không xong. Bất quá thực lực của bọn họ rất mạnh, cậu biết rõ sự tồn tại của cơ giáp Song Tử đi? Cơ giáp đó uy lực cũng không đơn giản chỉ như một cái thôi đâu.”

Hai người kia cũng là năm nhất đi. Vinh Tranh bất động thanh sắc hỏi: “Bọn họ đã có cơ giáp?”

“Ân.” Irwin có điểm hâm mộ: “Có gia tộc đúng là chuyện tốt, cơ giáp đều chuẩn bị cả….Gia tộc Pal tuy rằng chỉ là gia tộc trung đẳng, thực lực kinh tế lại rất hùng hậu. Thật hâm mộ a.”

“Nếu đợi đến tốt nghiệp còn không có cơ giáp của chính mình, cũng chỉ có thể sử dụng cơ giáp công cộng.” Cậu ta chỉ chỉ thao trường ngoài cửa sổ: “Đây, nhìn thấy bài trí trong tòa nhà đối diện kia không? Bọn chúng chính là những đại gia hỏa thường dùng trong khóa huấn luyện cơ sở, trong quân giáo đều dùng những cơ giáp mới nhất để giảng bài, sẽ không dùng mặt hàng đã đào thải.”

Gerda trong túi áo không thể nói chuyện trước mặt người ngoài, lúc này an tĩnh ngốc ngốc. Vinh Tranh không khỏi vuốt ve vài cái cũng không được đáp lại.

Thế nhưng đáy lòng hắn không thể nghi ngờ được tiếp thêm sinh lực, cũng rất cảm kích Phù Chính.

Không phải tất cả những người yêu nhau đều có sự tín nhiệm không hề e ngại như vậy. May mắn bọn họ gặp được nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.