Phi Điển Hình Tính S

Chương 49: Sos 49



Vốn là Per muốn đi gặp Harula, trên đường đi qua trung viện, lại nghe thấy Dionysus nói về Per nhỏ. Nghe được ‘hàng chính hãng’ kia cũng ở đó, Per vội vàng nhét Osi Nash vào trong lòng Dionysus, tự mình móc băng vải ra, che mặt lại kín mít.

Mới vừa cột chắc băng vải, đầu bên kia đã có người cười lớn đi tới.

Per quay đầu nhìn lại, không khỏi cảm thấy may mắn mình che mặt lại thật đúng lúc.

Người đi đến không phải Per nhỏ, nhưng so với Per nhỏ càng làm cho Per kinh hãi, đó  là một người có quan hệ rất sâu xa với Osi Nash.

“… Zeno?”

Khóe miệng Per giật giật, trừng mắt nhìn đại hán đang sải bước đi về phía bọn họ, trong lòng có loại ảo giác quỷ dị rằng thế giới này thật là hình tròn, bất luận nỗ lực như thế nào, cuối cùng đều từ điểm cuối trở lại khởi điểm.

Cho dù trẻ hơn mười mấy tuổi, khuôn mặt của Zeno vẫn góc cạnh rõ ràng, từng nét đặc sắc do trải qua nhiều bão tố phong trầm, thế cho nên chỉ cần gặp một lần, ai cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc với vẻ bên ngoài của một con người rắn rỏi, tràn ngập phong cách đó.

“Ngươi quen hắn?” Dionysus nhỏ giọng hỏi.

Per không gật đầu cũng không có lắc đầu. Hắn đang chìm đắm trong sự chấn động và khiếp sợ vô bờ.

Zeno là ai?

Zeno là lão đại của khu vực khai thác mỏ Tây Bộ, là người ủng hộ ở non sông được ‘Per chính quy’ thu phục.

Không chỉ có như vậy, ông ta còn là dưỡng phụ của Osi Nash.

Trong hỗn độn, đã có ý trời định trước.

Sau đó là định mệnh nhất định không thể thay đổi, lại làm cho người ta có cảm giác không thoải mái của việc bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Thần minh đại nhân đã khá lâu không liên lạc với Per rồi, bất kể Per hô hoán thế nào, đối phương đều không để ý đến hắn.

Bây giờ nghĩ lại, rốt cục là không muốn phản ứng, hay không thể phản ứng đây?

Bị cuốn vào dòng chảy không cách nào khống chế. Ý niệm như vậy chợt lóe lên ở trong đầu Per.

“Ngươi làm sao vậy?” Dionysus nghi hoặc nhìn về phía Per, tựa hồ có chút lo lắng: “Đối phương đang chào hỏi ngươi kìa.”

Zeno hai chân hiện vẫn kiện toàn đứng đối diện Per, đang đưa tay về phía Per.

Per hoàn hồn lại từ trong kinh hãi, gật đầu, nhẹ nhàng nắm tay đối phương, xem như là chào hỏi.

Dionysus bất đắc dĩ nhún nhún vai với Zeno. Cũng may Zeno là một người thô kệch không câu nệ tiểu tiết, ông ta từ trước đến nay cũng không quan tâm đến lễ nghi, vì vậy không đem kiểu cách chào hỏi tùy tiện của Per để ở trong lòng.

“Đây là con của ngươi sao?” Đứng ở bên cạnh Per, Zeno rất tự nhiên chú ý tới cái rổ trên tay của Dionysus. Ông ta ghé sát vào quan sát, đối tượng hỏi không phải Dionysus, mà là Per. Việc này đủ thấy Zeno quan sát rất tỉ mỉ.

Per lắc đầu.

Zeno không hỏi nhiều, thân thiết mà giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Osi Nash: “Một đứa bé rất xinh xắn, là cô nhi sao?”

Nếu như ngươi thu dưỡng y, thì y sẽ không phải.

Per nên nói như vậy.

Nhưng hắn đột nhiên không cách nào thuận theo ý thức của mình mà nói những lời này ra khỏi miệng.

Ta đang do dự cái gì? Per tự hỏi mình.

Dionysus đưa mắt nhìn Per, nhầm sự trầm mặc của Per thành sự bất tiện mở miệng trước mặt người này. Gã vươn tay tiếp nhận Osi Nash, cười đáp lại: “Không, là con ta.”

Per bị lần đáp trả này giật cháy xém, cách lớp băng vải dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn Dionysus.

Zeno nghe vậy hơi có chút thất vọng, nhưng ông ta khôi phục lại rất nhanh, lập tức mời Dionysus và đồng bọn cùng với ‘con trai’ đi tham quan miếu thờ mới xây.

Khách theo chủ, huống chi Dionysus ở chỗ này có rất nhiều tiện lợi, chỉ là tham quan mà thôi, đáp ứng cũng chẳng sao.

Per không yên lòng theo sát bên cạnh hai người, miên man nghĩ chuyện của mình.

Miếu thờ của Tây Bộ phần lớn là hang đá. Chỉ có một số ít miếu thờ có quy mô lớn dùng trong những dịp trọng đại dùng đá tảng xây thành.

Bởi vì có liên quan vật liệu bằng đá, nên các miếu thờ không có cách nào nhuộm màu sắc lên. Không có màu sắc, nên vẻ ngoài của tượng thần được khắc nên tất cả đều phải dựa vào tay nghề của thợ khắc.

Một bước vào phòng khách rộng mở của miếu thờ, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảng màu vàng của đất nung, nhưng cũng không lộ vẻ nghèo túng, phổ thông. Tương phản, nhìn bức tượng băng đá khắc nguy nga, sừng sững như vậy, dấy lên một thứ cảm giác cổ kính, uy nghi được đẽo gọt qua năm tháng.

Tượng điêu khắc của Thần Song Diện dựng ở chỗ sâu nhất của phòng khách. Thần minh hai khuôn mặt, một tay cầm cân tiểu ly, một tay cầm một con rắn dài, đang mặc một áo choàng quái dị đứng thẳng ở trên mỏm đá cong. Hoàn toàn không thấy rõ dáng dấp của khuôn mặt, chỉ là một mặt nhìn quá khứ, một mặt nhìn tương lai, xung quanh là những hoa văn trận đồ quái dị bò đầu lên áo bào và khuôn mặt.

Per đi theo phía sau Zeno, lơ đãng lướt qua chữ dưới của bức tượng, chỉ liếc mắt một cái mà bị những dòng chữ đó nhiếp hồn.

Trên đá vàng nung, dòng chữ tú lệ hoa mỹ khắc một câu nói.

‘Ngươi không phải là ngươi, ta không phải là ta, quá khứ không phải là quá khứ, tương lai cũng không phải là tương lai, không mưu cầu đồng nhất, đó chính là ta.’

Một loại cảm xúc lạ lùng rung động trái tim Per khiến nó nhảy một phát thật mạnh, nhưng ngay sau đó, lại khiến hắn bình tĩnh đến mờ mịt.

Thấy Per dừng lại trước những chữ này, Zeno cũng cùng đứng ở một bên, cười nói: “Cũng không biết là ai đưa ra ý kiến khắc một câu nói như vậy. Thôn phu quê mùa, dân dã, ít học thức, xin lượng thứ.”

Per lắc đầu, liếc mắt nhìn câu nói kia một lần nữa, mới nhịn được kích động muốn tiếp tục quan sát tìm hiểu, đi về phía trước. Trong lúc đó, hắn quay đầu lại nhiều lần, cũng may miếu thờ trống trải, mỗi lần Per quay đầu lại, tựa hồ cũng chỉ như là có hứng thú nhìn quanh quẩn tham quan. Điều này làm cho chủ nhà Zeno cảm thấy vui sướng, nở mặt nở mày.

Song, dị trạng của Per gạt được người khác, nhưng không giấu diếm được Dionysus. Chờ Zeno có việc cáo từ đi rồi, gã một phát nắm lấy cánh tay của Per, cẩn thận hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Per tinh thần mơ màng mà lắc đầu.

Dionysus không tin, nắm lấy vai của Per lắc lắc, chưa từ bỏ ý định: “Ngươi biết Zeno.”

“Ừ.” Per vẫn lơ đãng như cũ.

Hắn gạt gạt chăn đắp trên người Osi Nash, bàn tay nhỏ bé phía dưới chăn đơn đột nhiên nắm chặt ngón trỏ của hắn. Per thử giật giật nhẹ nhàng, muốn rút đưa ngón tay từ trong tay Osi Nash ra, lại phát hiện bàn tay của đứa trẻ sơ sinh này nắm rất chặt, không khỏi bó tay.

“Người vừa rồi là dưỡng phụ của Osi Nash.” Per nói.

Trong nháy mắt, Dionysus hiểu ngay được, có chút kinh ngạc, sau đó gã quay đầu lại nhìn dòng chữ trên bức tượng điêu khắc một chút, như có điều gì phải suy nghĩ mà gật đầu.

“Ngươi tính làm sao bây giờ?”

Còn có thể làm sao? Đến đâu hay tới đó!

Per hằn học trừng mắt nhìn bức tượng điêu khắc kia, ngay tiếp theo đó càng thấy khuôn mặt không rõ biểu cảm kia không vừa mắt. Chuyện này thực sự rất gây bực bội, hắn không chắc chắn nên làm như thế nào, cũng không muốn trả lời. Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút nặng nề. Dionysus liếc mắt nhìn Per, do dự mở miệng, gã nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy phải để y lại đây mới đúng.”

Per phức tạp nhìn đứa bé sơ sinh kéo ngón trỏ hắn không buông, trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Đến lúc đó rồi bàn sau.”

Dionysus không nói gì thêm. Hai người đều có tâm sự rời khỏi miếu thờ về tới nơi ở của Zeno. Bọn họ chia tay ở tiền viện, theo thị nữ đến nơi ở của mỗi người. Per mang cái rổ có Osi Nash ở trong phòng một ngày đêm, lặng lẽ đung đưa rổ, trong miệng lẩm bẩm một câu, ta nên tính làm sao với ngươi đây?

Đứa bé trong rổ không khóc không gào, như đang nín thở đợi quyết định của Per.

Đêm đã khuya, Per lật qua lật lại nằm ở trên giường, khó có thể đi vào giấc ngủ, trằn trọc nửa ngày, cuối cùng khoác y phục đơn giản, ngồi dậy. Liếc mắt nhìn cái rổ để ở trên giường, Per thở dài thật mạnh.

Lót thêm một lớp vải thật dày cho đứa bé, Per xách theo rổ, loanh quanh đi dạo ở dưới bóng đêm của vùng núi Tây Bộ.

Những ánh đèn leo lét trên các nóc nhà dùng để chỉ đường khẽ đong đưa, nhưng trên con đường không hề có người nào. Tiếng thở của đêm khẽ luồn qua sơn cốc, mạnh dần thành gió gào thét, nhuộm vào khí lạnh yên tĩnh.

Bất tri bất giác, Per đi tới trong tòa miếu. Ngước lên pho tượng thần, Per thì thào nói nhỏ: “Nếu như ngươi nghe thấy, hãy nói cho ta nên làm thế nào đi.”

Per mới vừa nói xong, lập tức có bóng người thoáng qua một cái dưới ánh trăng của miếu thờ. Per lập tức cảnh giác.

“Ai?! Cút ra đây!”

Cảm giác bị người rình ở sau lưng thật vô cùng tồi tệ, Per tâm trạng bức bối nên mở miệng giọng điệu cũng không tốt.

Bóng mây bay tràn qua bầy trời, ánh trăng chen chúc rớt xuống. Ánh trăng rọi xuống trên người Per, con ngươi màu đỏ thẫm sáng lên, đôi mắt đó tựa như hồng đăng quỷ mị trong đêm, quỷ dị vô cùng.

Không quấn băng vải, bại lộ dưới ánh trăng, khuôn mặt của Per bất kỳ ai đã gặp qua là không thể quên được.

“Từ ngày gặp, ta đã suy nghĩ có phải là ngươi hay không, nhưng ta lại cảm giác là không thể.” Per nhỏ cầm roi bạc trong tay, chậm chạp bước ra từ trong bóng tối, lời nói thoang thoảng bay đến: “Thời gian thật là một thứ thú vị, phải không, Per • Mortis điện hạ chân chính?”

Per ngẩn ra đứng nguyên tại chỗ, có chút nghe không hiểu Per nhỏ nói gì.

Đúng lúc này, đối phương giơ roi tàn nhẫn vung tới, trên gương mặt tràn đầy một vẻ vặn vẹo dữ tợn.

Per chật vật né qua, cau mày, khó hiểu: “Ngươi đang nói cái gì?”

Không phải nghe không hiểu lời mà Per nhỏ nói, chỉ là bị ‘hàng chính hãng’ gọi là ‘Per • Mortis điện hạ chân chính’, Per có chút khó hiểu.

Người bình thường dù thế nào cũng sẽ đem việc đang nhìn thấy trước mắt nghĩ rằng do thời gian nhiễu loạn, nên thứ mình thấy này là tương lai của mình. Mà Per nhỏ tựa hồ ngay từ đầu đã chắc chắc người trước mắt này không phải là mình, đồng thời dùng danh xưng ‘Per • Mortis điện hạ chân chính’ để gọi.

Như vậy, chỉ có một khả năng.

Đối mặt thưởng thức một roi nữa của Per nhỏ, Per nhịn không được nói với nó: “Ngươi không phải Per • Mortis.”

Lập tức, Per ý thức được lời nói của hắn quá nhanh, đến nỗi nói không đúng.

Dưới ánh trăng, một khuôn mặt non nớt hiển nhiên cũng đã nhận ra một lớp ý tứ khác trong câu nói của Per. Gương mặt tuấn tú ấy đổi sắc rất nhanh. Song phương giằng co một lát nữa, sau cùng trong tiếng cười nhạo và bất đắc dĩ của Per nhỏ, song phương trầm tĩnh lại.

Per nhỏ thu hồi roi, cười mà lắc đầu, đặt mông ngồi xuống cạnh bức tượng điêu khắc Thần Song Diện.

“Ta không phải ta, ngươi không phải ngươi, không mưu cầu đồng nhất…” Per nhỏ dùng chân đá phiến đá: “Ta nên nghĩ ra từ trước mới phải.”

“Như vậy, ngươi là tên xui xẻo nào bị Per • Mortis đẩy xuống dòng thời gian vậy?” Per nhỏ hỏi.

Vốn cho là gặp phải đồng hương cũng bị xuyên không, Per nghe vậy liền sửng sốt, lập tức nhận thấy được có điều gì đó không đúng.

Hắn cẩn thận cảnh giác hỏi vặn lại: “Vậy ngươi là ai?”

“Ta?” Thiếu niên nhếch lên khóe miệng, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, cười đến sảng khoái: “Ta là Hill • Hastu, vương tử của quốc gia cực đông tây đại lục.”

Per nhanh chóng tìm kiếm tin tức người này ở trong đầu, nhưng bất kể cả ở bên trong trò chơi hay đã từng trải qua đều chưa từng có tên này xuất hiện. Nhưng cái từ ‘ tây đại lục’ này, thật ra hắn có chút khái niệm.

“Có phải ngươi vốn có một mái tóc màu đỏ, da màu mật ong không?” Sau một phen suy tư, Per không xác định mà hỏi vấn đề này, sau đó hắn lập tức nhận thấy được khí tức của đối phương thay đổi.

“Ngươi biết ta.” Đây là một câu khẳng định chắc nịch.

Vừa dứt lời, công kích vốn dừng lại lại bắt đầu.

Per bị roi trước mặt quật túi bụi, đụng vào bức tượng điêu khắc bên cạnh. Ngã trên mặt đất, nhìn bệ đá, trong bụi đất tung bay vẫn lờ mờ nhìn thấy câu khắc kia. Trong đầu Per một chút ý niệm thoáng qua. Song, công kích dày đặc lại làm cho hắn phân tâm không còn thần trí ngẫm nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.