Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 44: _tu chân thiên_ tình trạng quẫn bách



[Tích, nhận nhiệm vụ thành công, số lượng mục tiêu: 1. Độ khó: A.]

Đối với Lục Diêu mà nói, trọng điểm hiện tại không phải vì cái gì bỗng nhiên hoàn thành nhiệm vụ, không phải nơi này là nơi nào, mà là hắn hiện tại không mặc quần áo!

Nơi này đại khái đã vào giữa thu, liếc mắt bốn phía nhìn có thể thấy là một rừng cây bạt ngàn hun hút, một mảng lá vàng khô phủ đầy đất có vẻ hiu quạnh, hơn nữa thời tiết tuyệt đối không thể nói là ấm áp.

Thật sự là tình huống rất tệ, xét về tất cả các phương diện.

Lục Diêu nhìn nhìn bốn phía, cơ hồ không có gì ngoài cây cối, lại càng không nói tới người ở. Tuy rằng hắn thực không muốn bị người nhìn thấy bộ dạng quẫn bách như vậy, thế nhưng càng không muốn bị đông chết như vậy.

Một trận gió lạnh thổi qua, tựa hồ một chút nhiệt độ cơ thể còn sót lại cũng bị mang đi.

“Di, cư nhiên còn có cá lọt lưới? Tiểu gia hỏa nhà ngươi chui ra từ chỗ nào thế?”

Sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm hứng thú, Lục Diêu nhất thời cảm thấy nổi một thân da gà – ở rừng cây hoang tàn vắng vẻ bỗng nhiên có người nói chuyện, một điểm cũng không vui nổi.

Nghe thanh âm thì đó là nam nhân, nên hắn không chút áp lực tâm lý xoay người sang, nếu đã bị nhìn thấy thì nhìn chính diện hay nhìn nghiêng cũng không có gì phân biệt. Đầu tiên là cẩn thận đánh giá người kia một phen: Trường bào màu tím đen tạo cho gã thêm vài phần hoa quý, đồng thời cũng nói cho Lục Diêu biết nơi này hẳn là cổ đại, mái tóc được tùy ý búi lên nhiều sợi còn rơi ra tán loạn, giữa mi nhãn mang theo một cỗ lệ khí, nhìn ánh mắt gã không giống như đang nhìn một người, mà như đang nhìn một kiện vật thú vị, có thể thấy gã cũng không phải người lương thiện.

Thấy Lục Diêu không nói lời nào, nam tử sờ cằm lầm bầm, “Là tiểu yêu vừa mới có linh trí? Cho nên đến y phục cũng chưa biến được, còn vừa vặn tránh thoát một kiếp? Bộ dáng ngược lại không tồi.”

Từ câu này Lục Diêu liền biết, thế giới này tựa hồ cũng thập phần nguy hiểm, “Ta là nhân loại, cho ta quần áo.” Lại một lần bị ngộ nhận thành loài khác, tâm tình Lục Diêu thập phần không vui.

“Là người là yêu, để bản tôn xem thử liền biết.” Dứt lời, chỉ thấy nam tử bấm bấm đốt ngón tay, nhẹ nhàng vung tay về phía Lục Diêu, liền có một đạo bạch quang thật nhỏ bay về phía Lục Diêu, tốc độ cực nhanh khiến người ta trốn tránh không kịp.

Làm người ta kinh ngạc là, đạo bạch quang kia vừa chạm đến thân thể Lục Diêu, đã trực tiếp tiêu thất, Lục Diêu cũng không có cảm giác gì không thích hợp.

Thuật tra xét của gã lại không có tác dụng? Nam tử hơi hơi nheo mắt, hàm xúc không rõ cười cười, “Ngược lại thực thú vị.” Gã tinh tường cảm giác được, đạo pháp thuật kia không phải bị đánh tan hay bị pháp bảo chặn lại, mà là thực sự tiêu tán. Nhìn qua như sai lầm thông thường mà học đồ mới bắt đầu tu luyện luôn gặp phải, nhưng lấy tu vi của gã thì tuyệt không có khả năng có loại sai lầm này, lai lịch người này quả có chút ý vị sâu xa.

Trong tay nam tử vừa rồi còn trống trơn bỗng nhiên hiện ra một bộ y bào thâm lam, tùy tay ném cho Lục Diêu, “Mặc vào đi.”

Tình huống vừa rồi như thế nào đương nhiên Lục Diêu mới đến khó có thể lý giải, vì thế bình tĩnh đón lấy y phục bắt đầu mặc, chỉ coi như cái gì cũng chưa thấy. Nhưng loại y phục cổ đại này hắn chưa bao giờ mặc, trong lúc nhất thời cái nào mặc trước mặc sau đều phân không rõ, đau khổ chiến đấu với đống y phục hồi lâu vẫn không thành công.

Nam tử thấy thế buồn cười, bị Lục Diêu trừng mắt nhìn sau liền cố nén tiếu ý, tiến tới giúp đỡ, “Trước mặc cái này.” Xem ra là cây cỏ hóa linh vật đi, có vài thực vật tự có linh thức gì đó hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thiên phú như vậy, có lẽ thiên phú của người này chính là có thể miễn dịch với pháp thuật uy lực nhỏ, nhìn hắn đến y phục cũng không biết mặc, hẳn là vừa mới hóa thành hình người.

Tu Chân giới có không ít người thích bắt linh vật như vậy làm sủng vật hoặc là luyện đan, người trước là vì pháp thuật thiên phú của linh vật đều tương đối không tồi, diện mạo phần lớn cũng không tầm thường, kẻ sau lại nhìn trúng linh khí ẩn chứa trong thân mình linh vật, có thể tăng hiệu quả đan dược lên không ít.

Ân…… Vật nhỏ này rất thú vị, hay mình cũng theo trào lưu một lần, mang về nuôi?

Cuối cùng cũng mặc xong y phục, Lục Diêu nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có công phu đi chú ý chuyện khác, “Đây là đâu?”

“Hồng Diệp lâm. Tiểu gia hỏa ngươi vận khí thực không tệ, nếu xuất hiện sớm một chút, đã sớm bị đám chính đạo kia giết chết rồi.” Nam tử cười thực khoái trá, “Đúng rồi, bản tôn tên là Mạch Cẩm, ngươi sau này sẽ theo bản tôn, kêu một câu chủ nhân nghe nào?”

“……” Lục Diêu cảm giác vấn đề giống loài của mình tựa hồ vẫn chưa được giải quyết, qua một thế giới tựa hồ cũng từng xảy ra chuyện này, “Ta là nhân loại.”

Tiểu gia hỏa này thật đúng là cố chấp, “Được rồi được rồi, bản tôn lại không ghét bỏ.”

Xem ra bản thân với người kia chú định là không thể câu thông. Lục Diêu không đáp lời, xoay người liền đi.

Một bước còn chưa chạm đất, hắn liền nghe thấy xa xa có tiếng người nói chuyện: “Các ngươi qua bên kia xem lại xem, để tránh có cá lọt lưới!”

Ngay sau đó, Mạch Cẩm liền che miệng Lục Diêu, tay trái vẽ pháp quyết, thoải mái giấu đi khí tức của hai người, mấy người cưỡi ngự kiếm bay qua căn bản không phát hiện ra. Đợi người đi xa, Mạch Cẩm mới buông tay ra, “Chúng ta vẫn nên đi trước mới thỏa đáng, nếu không bị người khác phát hiện, ngươi sẽ chịu không nổi đâu.”

Không đợi Lục Diêu nói chuyện, Mạch Cẩm liền biến từ hư không ra một thanh phi kiếm, một tay ôm eo Lục Diêu nhảy lên, phi kiếm liền phù không mà lên, lấy tốc độ khó có thể tin tưởng bay nhanh đi. Kỳ quái là dựa vào tốc độ như vậy, Lục Diêu lại không có cảm giác không ổn, đến cảm giác gió tạt vào mặt cũng không có.

Thấy Lục Diêu lộ vẻ kinh ngạc, Mạch Cẩm càng cảm thấy tiểu gia hỏa này chơi vui, mang tâm tư trêu đùa nói, “Thế nào, bị dọa? Bản tôn đã cố ý bày pháp trận miễn cho ngươi khó chịu nha.”

Luôn có người vừa mở miệng đã khiến người ta cảm giác muốn ăn đòn, Lục Diêu không định đáp lại vấn đề này, vừa vặn nhớ tới bản thân còn chưa tự giới thiệu, “Ta tên là Lục Diêu.”

Mạch Cẩm thấy hắn không phối hợp như vậy, chỉ bất mãn hừ hừ vài tiếng, liền dời đề tài theo, “Những người vừa rồi là Bạch Huyền phái, ngại sinh hoạt quá thoải mái, ỷ vào có Thanh Sơ chân nhân làm chỗ dựa, đến địa bàn ma đạo trừ yêu. Trong Hồng Diệp lâm vốn nhiều loại yêu vật, có điều đều là đạo hạnh không cao.” Vẻ mặt gã có chút khinh thường, “Bọn chúng cũng chỉ có thể làm ra loại trò hề không đến nơi đến chốn này thôi.”

Lời gã nói khí tức võ hiệp thập phần nồng đậm, Lục Diêu đại khái có thể tưởng tượng ra kết cấu thế giới này – Tu chân giới, tu chân giả đại khái chia làm chính đạo và ma đạo, Mạch Cẩm hẳn là ma đạo, mà những người vừa rồi là chính đạo, gã nhắc tới Thanh Sơ chân nhân có lẽ là vị tiền bối thực lực cao cường, đức cao vọng trọng nào đó?

Trước bỏ qua mấy chuyện đó, hắn cần suy xét mặt khác một chút.

Thấy vẻ mặt Lục Diêu trầm xuống, Mạch Cẩm có chút tò mò hắn suy nghĩ cái gì, có điều cũng không gấp gáp nhất thời, nên không nói gì nữa.

Hắn hôm nay hoàn thành nhiệm vụ liền bị truyền tống tới đây, hơn nữa vừa vặn lúc mười giờ…… Nói vậy trong thế giới ấy, hắn ngay từ đầu đã nhận nhầm mục tiêu nhiệm vụ? Bản thân rõ ràng chưa cùng An Duy Tư trở thành tình nhân chân chính, hệ thống lại vẫn phán định hoàn thành nhiệm vụ…… Hơn nữa cho dù hắn lần thứ hai hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống cũng như cũ không có bất cứ ý định phát thưởng, chẳng lẽ hệ thống chỉ đang đùa giỡn hắn? Hắn mặc kệ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cỡ nào cũng không thể về lại thế giới ban đầu?

Hắn thật sự cảm giác chỉ số thông minh của mình bị kéo ngày càng thấp, vì cái gì lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy? May mắn không có ai khác biết chuyện này, bằng không chắc chắn phải giết người kia diệt khẩu.

Lục Diêu cảm giác xung quanh mình bị vẽ một vòng tròn vô hình, mà bản thân dù làm thế nào cũng không thể bước ra khỏi vòng tròn này, hắn thậm chí ngay cả mục đích của hệ thống đáng chết này đến cùng là gì cũng không biết. Hắn nghĩ, cho dù không có biện pháp thay đổi, ít nhất cũng có thể không cần theo ý đối phương, lần này quyết không dây dưa với một đám người kỳ quái nữa, tới nơi người thường sinh sống, bình bình thản thản sống hết một đời, nếu như vậy còn có thể bị biến thái quấn lấy, hắn còn có thể nói cái gì?

Làm như vậy có một ưu việt khác, chính là có thể thử hệ thống này một chút. Nếu hệ thống có trí năng mà có mục đích nào đó, thì không có khả năng mặc kệ hắn như vậy, đến thời điểm tự nhiên có thể nắm được càng nhiều manh mối.

Đương nhiên, muốn thực hiện mục tiêu này, trước tiên phải thu phục quái nhân bên người này.

“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”

“Tới động phủ của bản tôn, làm sao tiểu gia hỏa?”

Xưng hô này thật sự không lọt tai nổi, Lục Diêu nhăn mày, “Con mắt nào của ngươi cho rằng ta nhỏ?”

“Ha ha ha……” Như nghe được chuyện cười, Mạch Cẩm cười đến cong thắt lưng, Lục Diêu thậm chí cảm giác phi kiếm dưới chân cũng có điểm lay động, Mạch Cẩm mới bình phục một chút tâm tự, trêu ghẹo nói, “Bản tôn đã hơn bốn trăm tuổi, ngươi nói thử xem ngươi bao nhiêu?”

“……” Thế giới này tựa hồ không thể nhìn bên ngoài mà phán đoán tuổi tác,“Thả ta xuống.”

Mạch Cẩm không nghĩ tới tiểu gia hỏa này vừa rồi suy nghĩ nửa ngày, cư nhiên mở miệng lại là câu này, “Đợi bản tôn chơi đủ tự nhiên sẽ thả ngươi về.” Hiếm khi dâng lên ý niệm dưỡng sủng vật, không hảo hảo chơi đùa sao được? Tiểu gia hỏa này so với đám lão nhân chính đạo kia còn chơi vui hơn.

“Ta không phải đồ chơi của ngươi!”

“Ngươi không có đường lựa chọn.” Ngữ điệu nhẹ nhàng hồi đáp, sắc mặt Mạch Cẩm không thay đổi, “Bởi vì bản tôn có thể tùy thời giết ngươi, cho nên tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời.” Nói, còn thân mật xoa xoa tóc Lục Diêu.

Hắn tự nhủ với mình: Không bằng người, phải nhẫn nại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.