Thời gian thấm thoát trôi qua, thế mà đã ba năm, từ một chang trai ngây ngô, ốm yếu đển hiện tại đã trưởng thành, cơ thể khá rắn chắc.
Sau ba năm Trần Vũ Phong đã thây đổi rất nhiều, cậu đã cao hơn trước, mái tóc đã dài ngang vai được cậu buộc cao, cơ thể được rèn luyện cũng trở nên khoẻ mạnh hơn, tuy nhiên khuôn mặt của cậu càng ngày càng trái ngược với đặc tính men lỳ mà cậu mơ ước, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp không quá nữ tính nhưng nó lại mang nét dịu dàng không sắt bén, chẳng những thế làn da của cậu càng phơi nắng càng trở nên trắng sáng.
Đúng là một chuyện đáng buồn đối với Trần Vũ Phong.
Trong thời gian qua Trần Vũ Phong cũng không lấy được vũ khí của mình nhưng nói về sức mạnh lại không ai đánh lại cậu, sau một năm đếm thế giới này thì người theo dõi đã không còn để mắt đến cậu nữa, một người triệu hồi mà không có vũ khí trong tay chẳng khác nào phế nhân.
Sau khi biết được chuyện này Trần Vũ Phong liền thở phào một hơi, sau đó càng cố gắng hơn nữa để nâng cao chính mình.
Đại Bạch cũng vì chủ nhân mạnh mẽ mà cũng thay đổi hình dạng, nó to hơn trước rất nhiều, đôi chân thỏ của nó cũng mọc dài ra chóng xuống đất, từ một con thú nhỏ xíu hai chân nó đã thành một con thú khá lớn bốn chân.
Không chỉ về sức mạnh mà kiến thức cũng rộng rãi, ông Maga chỉ dậy cho cậu rất nhiều thứ, đối sử với cậu như cháu ruột của mình, ông không giấu diếm gì cả truyền thụ hết mọi kiến thức mà ông biết cho cậu.
Nhưng ông Maga vẫn rất thần bí, dù đã sống với nhau khá lâu nhưng vẫn chẳng biết gì về ông, trong một tháng ông sẽ rời đi một hai ngày, Trần Vũ Phong tuy muốn hỏi nhưng cậu vẫn chọn cách im lặng, bởi vì đó là sự tôn trọng đối với ông.
Trong ba năm qua tuy không đi qua các nội thành khác chỉ lòng vòng ở vùng nội thành Lita, nhưng đối với Trần Vũ Phong như vậy cũng đủ rồi, kể từ khi đồng ý tham gia nhóm của Mạnh Kỳ cùng Như Yến thì cậu đã được xấp thẻ thông thành.
Ba người thường xuyên gặp mặt nhau, cùng nhau bí mật rèn luyện, sau khi cả ba không còn bị theo dõi liền bộc lộ hết sức mạnh để luyện tập hơn, trong một lần Trần Vũ Phong nghĩ ra một cách luyện tập dành cho những người cận chiến thì càng tăng thêm sức mạnh cho cả ba.
Dưới sự hướng dẫn của ông Maga cùng những bài tập khó hiểu của Trần Vũ Phong thuộc tính trong người cả ba đã tăng trưởng một cách chóng mặt.
Nhưng cuộc sống bình đạm hạnh phúc như thế đã kết thúc vào vài ngày trước, sự kiện đánh vỡ sự thoải mái của Trần Vũ Phong chính là sự biến mất của ông Maga.
Ông đã sống cùng Trần Vũ Phong ba năm, bỗng một ngày không nói một tiếng nào mà biến mất, đồ đạt bên trong lều đều không thiếu thứ gì, chỉ có vài món đồ do cậu tặng là không thấy đâu, lúc đầu cứ nghĩ ông giống như trước đi vài ngày về nhưng một tuần trôi qua vẫn chẳng thấy đâu.
Điều này khiến Trần Vũ Phong bất an, cậu chạy đến nhà trưởng thôn thì chỉ nhận được cái lắc đầu, cùng một câu hỏi ngược lại ‘Ông Maga là ai, có ở thôn chúng ta à.”
Sự suy sụp đổ ập đến, lúc này Trần Vũ Phong cảm thấy mơ màng, chẳng lẽ ba năm qua chỉ là giấc mơ của cậu, thật chất chẳng có một ông lão dược sư đối sự tốt với mình cả.
Cứ mơ màng như một kẻ mất hồn đến khi Mạnh Kỳ cùng Như Yến đến thăm, lúc này Trần Vũ Phong mới lại có một tia sáng trong ánh mắt.
Sau khi kể lại chuyện của ông Maga, Mạnh Kỳ liền gật đầu khẳng định đây là sự thật, cậu ta cùng Như Yễn vẫn nhớ như in hình dạng của ông Maga như thế này.
Từ chuyện này đã dáy lên hy vọng cho Trần Vũ Phong, cậu muốn tìm kiếm ông Maga, không vì gì khác chỉ muốn hỏi tại sao ông rời đi mà thôi, cậu đã tưởng rằng sau này sẽ báo đáp ông, cậu cùng ông sẽ nương tựa lẫn nhau, cậu sẽ phụng dưỡng ông tới khi ông không còn nữa thì cậu sẽ bắt đầu đi khắp nơi trên thế giới này.
Nhưng kế hoạch dài lâu đó đã bị thay đổi rồi, hiện tại cậu sẽ đi khắp nơi trên thế giới này để tìm kiếm một người thân của cậu, sau đó sẽ phụng dưỡng ông.
Đối với Trần Vũ Phong không biết tại sao ông rời đi nhưng cậu vẫn sẽ không quên ơn nghĩa này.
Sau khi từ chối làm nhiệm vụ này cùng Mạnh Kỳ cùng Như Yến, Trần Vũ Phong hẹn hai người một tháng sau gặp lại ở nhà bọn họ sau đó nhìn cả hai rời đi.
Trong một tháng sau đó Trần Vũ Phong vừa thu dọn cái lều của ông Maga, bỏ tất cả đồ của ông vào túi không gian, kể cả kết giới không gian, sau đó cậu đển túi không gian này vào sâu trong túi không gian của cậu từ nay cho đến khi tìm được ông sẽ không bao giờ lấy ra sử dụng.
Sau đó lại vào gần săn bắt, bởi vì tính toán lâu dài cậu sẽ góp đủ số tiền khi là dân cư trong thôn này, không biết cậu sẽ đi trong bao lâu nhưng trừ khi tìm thấy ông Maga nếu không cậu sẽ không trở lại.
Một tháng chuẩn bị rất nhanh trôi qua, Trần Vũ Phong sau khi làm những chuyện cậu muốn làm liền thu dọn lều của mình sau đó đến nhà trưởng thôn bàn giao vài con thú xem như đống góp tiền thêu, mặc dù số thú này dư sức cho cậu ở đây cả đời nhưng không sao cả.
Tạm biệt trưởng làng xong Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch đi ra khỏi thôn, đứng trước thôn nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa hoài niệm một chút sau đó cậu leo lên người Đại Bạch.
“Đi thôi Đại Bạch, Tiểu Pi, chúng ta sẽ có một hành trình khá dài đấy.”
“Meo.”
“Pi.”
Cả hai cùng đáp lại sau đó Đại Bạch phóng đi, tốc độ của Đại Bạch rất nhanh, Trần Vũ Phong phải khom lưng ôm chặc cổ đại bạch mới không bị văng khỏi người nó, tiếng gió ào ác tung bay bộ bông mượt mà ống ả của Đại Bạch.
Điểm đến của một người, một thú, một linh tinh là nội thành Lita.