Phế Nhân Vương Phi Là Nữ Bá Vương

Chương 10



”Thật may là khi đó nàng ta nhớ.”

”Chủ nhân, vậy giờ ngài muốn làm gì?”

Nàng nghe Mặc Như hỏi mà trầm mặc hồi lâu. Nàng muốn làm gì a, đương nhiên là…

”Hưởng phúc.”

”Chỉ vậy thôi?” Mặc Như còn tưởng mình nghe nhầm gặng hỏi lại lần nữa.

Chủ nhân của nàng chỉ tính an nhàn thôi sao? Cái người nhìn đời bằng nửa con mắt thốt ra câu này nhẹ nhàng khiến nàng gần như không tin. Cũng đúng thôi, kiếp trước để có thể ngồi vững trên cái vị trí cao nhất trong thế giới ngầm Diệp Thanh An buộc phải tàn nhẫn ra sao!

Chẳng lẽ xuyên không vào cái thân thể đó mà ông trời quên khuyến mãi thêm bộ não?

”Như, mài mực. Ta cần viết thư báo tin ‘tốt’ cho người nhà.”

”Vâng a~~” Mặc Như sao không hiểu ý của nàng chứ, hưởng phúc này có hơi không bình thường rồi, đây khẳng định là chủ nhân của nàng a.

Diệp Thanh An sau khi viết xong liền đưa cho Mặc Như nói: “Lấy mấy giọt nước vảy vào rồi gửi một bức tới Thừa tướng phủ, bức còn lại đưa vào hoàng cung gửi cho ‘Hoàng hậu tỷ tỷ’ của ta.”

Đừng tưởng nãy thấy nàng cool ngầu mà nghĩ là Diệp Thanh An không biết mách lẻo a. Nàng biết chứ, có ngu mới không tận dụng cơ hội trời ban.

Kiếp trước khi vừa sinh ra đã là phế nhân nên cha nàng đã đưa tình nhân về nhà. Không những thế còn ân ái ngay sau khi mẹ nàng mới sinh. Bốn năm sống với nhau, hai mẹ con nàng thường xuyên phải chạm mặt nhau lúc hai người đó ân ái.

Diệp Thanh An còn có một người ông nội, nhưng cho đến lúc nàng lên bốn tuổi, vào cái ngày mà mẹ nàng qua đời ông mới hay tin.

Lúc trở về thấy xác con dâu còn chưa lạnh mà thằng nghịch tử do ông sinh đã đưa tình nhân lên làm mẹ kế của cháu gái do con dâu mà ông hài lòng vô cùng sinh ra. Vì quá tức giận nên đã từ con rồi đưa nàng đi rồi tự tay nuôi lớn. Nhưng năm nàng 7 tuổi ông cũng mất.

Diệp Thanh An chưa từng gọi một tiếng ‘cha’ với người khiến mẹ nàng phải đau khổ.

Nên nói, nàng kiếp trước vốn không có gia đình để dựa vào cũng đúng, chỉ có thể tự lăn lộn trong thế giới ngầm, tự dựa vào bản thân mà sống tới khi có thể trả thù xong.

Nhưng kiếp này khác rồi, nàng có gia đình, nàng có người nhà. Vậy ngu gì không tận dụng chứ.

Lúc đầu nàng tính bảo Mặc Như gửi cả hai bức đi trong âm thầm chẳng hiểu nghĩ thế nào mà lại bảo Viên Hân cho bồ câu đưa tới Thừa tướng phủ một bức. Bức kia gửi vào hoàng cung thì sẽ do Mặc Như đích thân gửi.

”Chủ nhân, cho dù có trong hoàn cảnh nào thì với thực lực bây giờ, những kẻ này đều không đáng nhắc tới…”

”Chuyện này ngươi không hiểu, tự mình ra tay cũng được. Nhưng cậy thế ức hiếp người khác mới kích thích hơn a.”

”Người thật xấu a…” Nhưng ta chính là thích ngài như vậy.

Từ khi đi theo chủ nhân nàng học được rất nhiều điều, và đặc biệt là đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa. Đừng nghĩ kiếp trước Diệp Thanh An sống trong rừng mà nói nàng ghét nào náo nhiệt, ghét chuyện đời nha. Chỉ là cứ giống người đứng ngoài cuộc sẽ có cái nhìn khách quan hơn.

Mà phần lớn mọi chuyện kinh thiên động địa trong thế giới ngầm đều là nàng châm ngòi cả.

Nói cách khác Diệp Thanh An là mẫu người vốn không sợ phiền phức, chỉ sợ thiên hạ… chưa đủ loạn!!

Sắc trời cũng đã tối nàng kêu Viên Hân đi vào: ”Về sau đồ ăn để phòng bếp chuẩn bị thêm thịt, không thể chỉ ăn chay.”

Viên Hân có chút kinh ngạc: ”Lúc trước vương phi nói muốn duy trì dáng người mảnh khảnh để được Vương gia để mắt, chưa bao giờ muốn ăn mặn, sao đột nhiên đổi khẩu vị.”

Diệp Thanh An nhướng mày, nguyên chủ này một lòng say mê một con chó nha.

Yêu loại tra nam này, còn ép dạ cầu toàn.

”Ta hiện tại cảm thấy dáng người không quan trọng, thể lực quan trọng nhất.”

Viên Hân tuy là người do kẻ khác phái tới nhưng cũng tính là đã hầu hạ chủ tử tận tình nên nàng cũng không muốn làm khó nàng ấy.

Vả lại Mặc Như còn không biết phòng bếp ở đâu thì nàng phân phó kiểu gì.

”Vâng.”

Nàng ta nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.