Diệp lãnh thêm phần giận dữ cố điềm tĩnh nói:
“Còn hỏi ta chuyện gì được sao, vốn dĩ ta cho rằng nàng biết an phận trong chốn hậu cung này, nhưng chưa gì đã đi gây sự vô cớ với người của ta, nàng có xem lời nói của ta ra gì không?!”
Sở Nhất Dạ đang trong cơn nóng sốt cả người uể oải mệt mỏi, cũng không muốn đôi co nhiều với hắn, nàng cứ thế mà im lặng không nói thêm lời nào, nằm bất động trên giường.
“Đừng bày ra bộ dạng đáng thương như thế trước mặt Diệp Lãnh này, ta nói cho nàng biết chuyện ngày hôm nay nàng chưa xong với ta đâu!”
Nói dứt lời Diệp Lãnh tức giận bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại, mặc kệ là nàng đang đau bệnh ra sao, hắn cứ thế mà đi đến cung của Diên Tử Yên.
Tử Yên trước đó đã cay cú chuyện Nhất Dạ trách phạt mẫu thân của mình, nên đã thủ thỉ vào tai khóc lóc mách lại với Diệp Lãnh rằng: bị hoàng hậu lên mặt hống hách ức hiếp hai mẹ con bọn họ đến không còn mặt mũi nào. Hắn ta vừa nghe thấy thế đã thương hoa tiếc ngọc – không cần phân biệt đầu đuôi câu chuyện đúng sai ra sao, đã nổi trận lôi đình đi đến tẩm cung của Nhất Dạ mà trút giận lên người nàng.
…
Ngày hôm sau, thái y cũng đã đến thăm khám cho bệnh tình của Sở Nhất Dạ, may mắn là nàng chỉ bị nhiễm phong hàn thông thường, cũng không ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến phụng thể, nàng chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi vài hôm là sẽ khỏe lại.
Lúc này Diệp Lãnh nghe tin nàng bệnh không những không thương tiếc mà còn thấy đáng đời cho nàng, vì đã ức hiếp Diên Tử Yên của hắn thì dù Sở Nhất Dạ có bị bệnh đến chết cũng chẳng liên quan gì tới mình.
Ở một cung điện rộng lớn uy nga tráng lệ thế này, Sở Nhất Dạ đang trong thời gian dưỡng bệnh cũng không có nổi một người để hầu hạ tận tâm. Từ khi biết tin Diệp Lãnh sinh lòng chán ghét hoàng hậu thì những bọn cung nô đều quay ngoắt thái độ với nàng. Vì đối với họ bây giờ – Diên quý phi kia mới đáng để hầu hạ và đáng để họ bám theo nương tựa.
Những ngày trôi qua, mọi chuyện từ xắc thuốc đến giặc y phục – Sở Nhất Dạ phải tự tay lo hết. Khi này nàng mới hiểu ra được: làm người thật khó, nhất là việc phải sinh tồn trong chốn hậu cung hiểm ác giữa những kẻ nhiều mặt đầy giả tạo.
Trong chốn thâm cung này là vậy, người nào được đắt sủng thì người đó có tất cả!
Đã đi đến bước đường này không thể quay đầu lại được nữa, thời gian còn dài, nàng tin vào chính bản thân nhất định sẽ cảm hóa được trái tim băng lãnh của hắn. Dùng tình cảm chân thành để khiến hắn hồi tâm chuyển ý. Lỡ sau này mà Diệp Lãnh vẫn đối xử phũ phàng với nàng, thì ít ra nàng cũng không cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm: “Đến lúc ấy ta không sống vì chàng nữa, thì đành sống vì Sở Nhất Dạ!”
Vài ngày sau, khi đã hoàn toàn khỏi bệnh nàng đã vào vai của một vị hoàng hậu đúng nghĩa. Nghiêm khắc lấy quyền hành cai quản của mình để chỉnh đốn lại hậu cung.
Sở Nhất Dạ ra lệnh cho Lý tổng quản đuổi hết tất cả các cung nhân hiện có trong cung của mình vì đã không tôn trọng chủ tử và không biết phép tắc – thay vào đó là vài nữ tử vừa mới tiến cung, do đích thân nàng dạy dỗ và quáng triệt tư tưởng trung thành nhất tâm, không vì lợi ích cá nhân mà phản bội nàng.
Tại Sở Tiêu cung của Nhất Dạ…
Nàng đang triệu tập các phi tần, cung nô đến chính điện của mình. Tất cả những người có mặt tại đây đều xì xào bàn tán không biết có chuyện gì mà sau những ngày im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên hôm nay hoàng hậu này lại bày binh bố trận gọi chúng ta đến đây làm gì?
“Hửm! Các ngươi đang thắc mắc rằng có chuyện gì mà hôm nay bổn cung lại tụ họp đông vui thế này nhỉ?” – giọng nói điềm nhiên có vẻ thân thiện của Nhất Dạ vang lên.
Mọi người khi này đều giữ im lặng để xem vị hoàng hậu kia đang định giở trò gì…
Nàng khoan thai nói tiếp: “Sở dĩ những ngày qua ta có phần lơ là việc hậu cung, do vừa diễn ra quốc hỷ cùng bệ hạ, lại thêm vừa được sắc phong lập hậu nên khiến ta nhất thời chưa kịp thích nghi cho lắm, tại đây ta xin tạ lỗi cùng các tỷ muội.”
Mọi người nhìn nhau có vẻ trầm trồ “cũng có khí chất lắm đấy” – một vị phi tử nói khẽ.
“Ta biết nhất thời các tỷ muội chưa thể làm quen được với một vị hoàng hậu như ta. Tuy nhiên những ai có âm mưu hành động phạm thượng ta tuyệt đối không bỏ qua. Ta có thể chung sống hòa bình với cái tỷ muội thì mong rằng các tỷ muội cũng đừng vì ganh ghét tranh sủng mà phản ta, ta không chắc lúc nào cũng trừng phạt đúng người đâu. Các người hiểu ý ta chứ?”
Bầu không khí cứ trở nên ngột ngạt căng thẳng và dần kết thúc là những tiếng xì xầm to nhỏ.
Phía của Diên Tử Yên thì khỏi phải nói, ngay từ khi nhìn thấy nàng bước ra thị uy thì đã vô cùng chướng mắt, chanh chua ghét bỏ: “Để xem hoàng hậu nhà ngươi ra oai thế này được bao lâu nữa. Hừ!”
Rất nhanh sau đó đã có một vài người bên cung của Diên Tử Yên liền rêu rao khắp nơi làm quá lên rằng: nàng mới được sắc phong lập hoàng hậu mà đã lên mặt hống hách, thị uy, nghiêm khắc đàn áp các phi tần cung nữ… ngôn tình hay