Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 41: Vườn trường thanh xuân (4)



“Hôm nay xin phép đi.” Buổi sáng, Tiêu Vân Tường ôm Địch Lập Hằng hôn hôn phía sau lưng cậu, thập phần ôn nhu nói.

Địch Lập Hằng mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng là cuối cùng vẫn không có cự tuyệt, “Ân.”

Hai người ngọt ngào qua một ngày, tùy tiện làm hảo cảm của Địch Lập Hằng với hắn cao thêm một bậc thang.

Đợi cho thời điểm Địch Lập Hằng lại nhìn thấy cái nữ nhân kia, là ở trong trường học, nhìn nữ nhân không hề là nùng trang diễm mạt (trang phục dày đậm, trang điểm diễm lệ) lại hiện ra vài phần tuổi trẻ trước mắt này, Địch Lập Hằng có chút không biết làm sao, cậu không nghĩ qua cư nhiên sẽ lại nhìn thấy nàng.

Nhưng nữ nhân thật ra thấy cậu quẫn bách, thập phần tự nhiên hào phóng chào hỏi: “Ngươi khỏe, chúng ta lại gặp mặt.”

“Ngươi khỏe.”

Nhìn thấy đại nam hài trước mắt bởi vì nói chuyện với chính mình mà đỏ mặt, Nhạc Bình San nở nụ cười, “Lần trước đa tạ ngươi giúp ta, lần này ta đến là muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, thuận tiện trả tiền lại ngươi.”

“Không cần phiền toái như vậy.” Nghe nữ nhân nói, Trạch Hâm liên tục xua tay, ý bảo chính mình không cần.

Nhìn thấy bộ dáng cậu, nữ nhân lộ ra một bộ dáng thập phần thương tâm, đầy mặt đau thương, “Ngươi liền ghét bỏ ta như thế, ngay cả ăn bữa cơm cũng không chịu đi?”

“Không phải.”

“Vậy là muốn đi?”

“Ân.”

Nhìn thấy Địch Lập Hằng kiên trì đáp ứng, Nhạc Bình San thập phần cao hứng, “Kia cứ quyết định như vậy, chúng ta hiện tại đi đi.”

Nhìn sắc mặt nữ nhân trở nên thập phần vui vẻ, cậu ẩn ẩn cảm thấy chính mình có phải bị lừa hay không. Sờ sờ di động trong bao vẫn không có vang qua, hôm nay Tiêu Vân Tường nói tối nay mới trở về, chính mình chỉ cần ăn xong sớm một chút trở về nấu cơm cho hắn là được. Nghĩ như vậy, Địch Lập Hằng cũng an tâm.

Nữ nhân hiển nhiên thập phần hoạt bát, càng thêm lõi đời một ít so với loại học sinh không biết thế sự như Địch Lập Hằng này, cũng càng làm cho người ta khoái trá hơn một ít, sẽ không làm cho người ta cảm thấy tẻ ngắt lúng túng. Ở trên bàn cơm, vẫn là nữ nhân nói, mà Địch Lập Hằng chỉ thường thường ở bên cạnh đáp lại. Ngay tại thời điểm hai người sắp ăn xong, di động Địch Lập Hằng vang lên, một phút đồng hồ nhìn đến cái tên trên điện thoại kia, ánh mắt Địch Lập Hằng liền sáng lên.

“Ngươi ở nơi nào?”

“Ta ở bên phố Thái Bình ăn cơm.”

“Cùng ai?”

Địch Lập Hằng ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân đối diện, nhỏ giọng nói: “Cùng một cái đồng học của ta.”

“Hiện tại ăn xong rồi sao? Hiện tại ta ngay tại phụ cận, cùng nhau trở về đi.”

“Được.”

Đợi cho Địch Lập Hằng nói chuyện điện thoại xong, nữ nhân mới mở miệng cười nói: “Là bạn gái đi, ngay cả đi ra ăn cơm đều cần tra như vậy.”

“Không phải.” Nghe nữ nhân nói, mặt cậu liền đỏ lên một chút, nhưng vẫn thập phần nhỏ giọng phản bác. Là bạn trai.

Đợi cho sau khi tách ra cùng nữ nhân, Địch Lập Hằng ở địa phương cách nhà ăn này không xa tìm được người đang chờ cậu, một đường chạy chậm qua.

Nhìn người sắc mặt đỏ bừng, Tiêu Vân Tường thập phần tự nhiên dắt tay cậu, “Như thế nào chạy nhanh như vậy?”

Địch Lập Hằng không có trả lời, chỉ là cẩn thận nhìn thoáng qua chung quanh, nhìn thấy không có bao nhiêu người đi đường, vì thế vui rạo rực nhìn tay hai người, thập phần cao hứng.

“Đi thôi.” Nắm tay cậu, hai người đi về ngõ nhỏ, chỉ là ở thời điểm sắp đến chỗ rẽ đột nhiên quay đầu nhìn nhìn phía sau.

Thẳng đến hai người đi xa, Nhạc Bình San một thân quần trắng mới đi ra từ trong góc đối diện, nhìn bóng dáng hai người rời đi, lộ ra một cái tươi cười châm chọc.

Sau ngày đó, chỉ cần là thời điểm Tiêu Vân Tường không có đi học, Địch Lập Hằng đều ngẫu ngộ Nhạc Bình San vườn trường.

“Ngươi cũng là học sinh trường học sao?” Nhìn người kia làm dáng học sinh, trên mặt Địch Lập Hằng lộ ra biểu tình thập phần kinh ngạc.

Có lẽ là biểu tình của cậu làm Nhạc Bình San sung sướng, nàng cười thập phần vui vẻ, “Ta thoạt nhìn không giống như là học sinh sao?”

Địch Lập Hằng rất muốn gật đầu, chỉ là cuối cùng cố kỵ cái gì, vẫn không có làm ra động tác.

“Ta vốn chính là học sinh trường học này, chỉ là xảy ra một chút việc nên không có đi học, hiện tại đã giải quyết xong sự tình, vì thế ta liền trở lại.”

“Nga.” Nhìn nữ nhân tự quyết định, Địch Lập Hằng gật gật đầu.

“Ngươi rất quen thuộc cùng Tiêu Vân Tường sao?” Hai người ngồi ở bên hồ, Nhạc Bình San ra vẻ lơ đãng hỏi.

Nghe nữ nhân nói, Địch Lập Hằng nghi hoặc nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

“Cảm giác quan hệ giữa ngươi cùng hắn khá tốt.” Nữ nhân nhìn mặt hồ trước mắt, không chút để ý nói.

*

“Là ngươi hẹn ta?” Đi vào đã gian phòng đã đặt trước, Tiêu Vân Tường lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt.

Hôm nay nữ nhân rõ ràng đã trải qua trang điểm tỉ mỉ, lại trở nên thập phần xinh đẹp, nhìn nam nhân trước mắt, khóe miệng gợi lên một cái mỉm cười thập phần mê người, “Xem ra Tiêu thiếu thật sự rất để ý vị Địch đồng học kia a.”

“Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?” Đưa tay khoát lên sofa, đầy mặt không chút thay đổi nhìn người trước mắt.

“Không hổ là Tiêu thiếu a, ra tay thực là đại thủ bút.” Nữ nhân nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, tựa hồ thập phần hưởng thụ cảm giác trên cao nhìn xuống, “Cả thứ dùng hai trăm vạn mua về đều có thể tặng không cho người khác.”

Nghe nữ nhân nói, Tiêu Vân Tường tựa tiếu phi tiếu nhìn người trước mắt, “Như thế nào, ngươi là đang nhắc nhở ta nên tìm sủng vật dùng hai trăm vạn mua về kia trở về?”

“Dù sao đó là hai trăm vạn, không phải sao?” Nữ nhân tiến đến trước mặt nam nhân, bên trong không có mặc rất nhiều quần áo rất dễ dàng có thể nhìn thấy đường cong mê người.

Nhìn một màn trước mắt này, ánh mắt Tiêu Vân Tường ám ám, đưa tay đặt trên mặt nàng, “Ngươi nói, giống như có chút đạo lý.”

*

“Địch Lập Hằng, buổi chiều hôm nay chúng ta không có khóa, cùng đi ca hát đi.” Nam sinh đi đến trước mặt cậu, trên mặt mang theo chút chờ mong. Mỹ nữ lớp học đều nói, nếu cậu không đi, kia các nàng đều không đi, vậy rất đáng tiếc.

Địch Lập Hằng không có đi nhìn biểu tình rối rắm của nam sinh trước mặt, chỉ là nghĩ hôm nay Tiêu Vân Tường nói không quay về ăn cơm, đã khuya mới có thể trở về. Nghĩ như vậy, cũng liền gật gật đầu, đáp ứng.

Nhìn thấy cậu đồng ý, nam sinh lập tức bỏ chạy đến bên nữ sinh đi đưa tin chuyện này.

“Địch Lập Hằng, bên này.” Ở KTV, nữ sinh dẫn đường phía trước đã sớm đi qua quần tam tụ ngũ, lúc này thấy người đến bọn họ liền nhiệt tình tiếp đón.

Nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ lớp học đều ở, một cái nam sinh đi ở bên người Địch Lập Hằng thập phần hưng phấn lấy tay đụng đụng khuỷu tay cậu, “Tiểu tử, từ sau khi thay đổi một kiểu tóc, liền trở nên thập phần được hoan nghênh. Ta hiện tại quả thực liền tuyệt vọng với thế giới coi trọng bề ngoài này.”

Nhìn nam sinh bên cạnh đùa giỡn bảo chính mình, Địch Lập Hằng chỉ cười cười, không nói cái gì.

Bởi vì lần này lớp học bọn họ có vẻ nhiều người đến, cho nên cho thuê một cái ghế lô thập phần lớn. Ngay tại trước khi tiến vào ghế lô, ở lúc đi qua chỗ rẽ phía trước liền thấy một người thập phần quen mắt, rõ ràng đúng là hôm nay có việc Tiêu Vân Tường, bên người hắn còn ôm một nữ nhân, bộ dáng thoạt nhìn thập phần thân mật.

“Kia không phải Tiêu vương tử sao?”

“Thưởng thức của Tiêu vương tử chính là không giống a, nữ nhân bên cạnh thật đúng là xinh đẹp.” Vài cái nam sinh đi theo đến thấy được, nhịn không được nói.

“Ngươi cũng không xem hắn là ai, có thể so với điểu ti chúng ta sao?”

“Đúng vậy, đồng nhân bất đồng mệnh a.”

Nói xong, cũng liền ha ha đi vào. Mà Địch Lập Hằng nhìn Tiêu Vân Tường không có liếc mắt nhìn hướng bên này một cái, trực tiếp ôm nữ nhân kia rời khỏi, cả người đều ngây dại, toàn bộ hoạt động buổi chiều đều không yên lòng tham dự.

Về nhà đã 11 giờ, nhìn phòng trống không, Địch Lập Hằng biết người kia còn không có trở về. Nghĩ hình ảnh nam nhân ôm cái nữ nhân kia, trong lòng không khỏi có chút ẩn ẩn đau.

“Cứ thế trở về sao?” Nữ nhân nhìn nam nhân muốn rời khỏi, toàn thân đều leo lên trên người hắn.

Nhẹ nhàng mà đẩy nữ nhân ra, nâng cằm nàng lên, trêu tức cười nói: “Chớ quên, chúng ta chỉ là theo nhu cầu thôi.” Nói xong, cũng không có đi quản phản ứng của nữ nhân, đứng dậy rời đi ghế lô xa hoa đã chỉ còn hai người bọn họ.

Nhìn bóng dáng nam nhân không lưu tình chút nào, nữ nhân nở nụ cười, điên cuồng cười. Đúng vậy, từ nhỏ liền sa đọa, có cái tư cách gì yêu cầu người khác hảo hảo mà sủng chính như bảo bối, tựa như người chính mình hâm mộ kia.

Đợi cho thời điểm về nhà, đã 1 giờ sáng, vừa vào cửa quả nhiên nhìn thấy người mặc áo ngủ ôm gối ôm ngủ ở sofa. Đi qua nhẹ nhàng mà ôm lấy người, chuẩn bị đưa về phòng, không ngờ người trong lòng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.

Cậu muốn chờ Tiêu Vân Tường trở về cùng nhau ngủ, không nghĩ tới liền ngủ quên, “Ngươi đã trở lại?”

“Ân, lần sau mệt nhọc thì trở về giường, không cần chờ ta.”

“Ta muốn chờ ngươi trở về.” Địch Lập Hằng nhỏ giọng nói.

Thả người ở trên giường, Tiêu Vân Tường chuẩn bị đi rửa mặt sau đó ngủ, quay người lại thì tay đã bị người kéo lại. Cúi đầu nghi hoặc nhìn người đang cầm lấy tay mình, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Địch Lập Hằng rối rắm hai giây, vẫn là ngẩng đầu theo dõi hắn, thẳng tắp hỏi: “Ngươi sẽ không cần ta sao?”

“Sẽ không.”

Địch Lập Hằng nhìn Tiêu Vân Tường nở nụ cười, rất thiên chân cười. Ngươi không thể không cần ta, ngươi nuôi dưỡng ta ở địa bàn mình, rời đi nơi này, ta không biết còn có thể trở lại sinh hoạt trước kia hay không, đi chỗ địa phương không có ngươi mà hảo hảo sinh hoạt.

Nhìn người đã ngủ trong lòng, Tiêu Vân Tường ngược lại không buồn ngủ. Nghĩ đến nhiệm vụ lần này, đột nhiên có chút phiền lòng. Ở sau khi tiếp thụ kịch bản lần này, hắn liền tiếp thụ trí nhớ nguyên chủ, trí nhớ nguyên chủ này cho tới nay, đương nhiên cũng bao gồm trí nhớ phát triển của cốt truyện tiếp theo. Trí nhớ này hợp cùng một chỗ, tuy rằng không có ảnh hưởng đến tính tình hắn, nhưng ẩn ẩn làm tính cách hắn cải biến một ít, cũng sẽ thường thường làm hắn cảm nhận được không cam cùng hối hận của nguyên chủ vào thời điểm cuối cùng. Nguyên chủ không cam lòng yêu nữ nhân như nữ chủ, giống như độc dược, rõ ràng biết sẽ chết lại không thể buông tay; hối hận là luôn không có quý trọng một người vẫn yêu chính mình, đối với cậu cho tới bây giờ đều là lợi dụng, thẳng đến cuối cùng ở lại bên người chính mình cũng là cậu.

Nghĩ đến đây, nhìn nhìn người trong lòng này cho dù là đang ngủ cũng ỷ lại chính mình, Tiêu Vân Tường thỏa mãn cười cười. Không có vấn đề gì, lúc này đây sẽ là một cái kết quả tốt, không phải sao?

Ngày hôm sau Địch Lập Hằng tỉnh lại trong cái hôn nồng nhiệt của nam nhân, giờ khắc này cậu cảm thấy, cho dù về sau nam nhân không hề thích chính mình, chính mình cũng sẽ mãi cảm động như vậy, vì chính mình từng có được ôn nhu của nam nhân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.