Editor: Mạc Thiên Y
Vô Tâm đi theo ánh sáng nhợt nhạt của hồn phách, nếu trong biệt thự thật sự có quỷ hồn sức mạnh cường đại quấy phá, những linh hồn rải rác còn lại sẽ bị ảnh hưởng. Ngọn nguồn âm khí mà quỷ hồn sinh ra, tự nhiên sẽ hấp dẫn hồn phách tụ lại; mà Vô Tâm chỉ dựa vào cảm giác đối với hồn phách lưu động, từng bước đi lên lầu hai.
Hắn không nói lời nào, Lão Soái cầm áo choàng đi chếch theo phía sau, sợ sệt cũng không dám nói lời nào, chỉ có chòm râu nhọn chưa phết keo, rung rung theo bước chân y. Vô Tâm càng đi lên trước, mắt y càng trợn to; cho đến khi Vô Tâm dừng chân trước một cánh cửa, cặp mắt ti hí của y toát ra hào quang, trên gương mặt vàng vọt cũng có vẻ vui mừng —— căn phòng sau cánh cửa, chính là phòng ngủ của tiểu thiếu gia!
“Pháp sư cao minh!” Lão Soái nhẹ giọng ca ngợi, sợ quấy nhiễu pháp sư thần thông: “Khuyển tử ở bên trong đã nằm rất nhiều ngày.”
Vô Tâm không để ý đến y, chắp hai tay sau lưng định thần một lúc, tức khắc sau chỉ nghe “ầm” một tiếng, hắn một cước đá văng cửa phòng!
Lão Soái giật mình, hai hầu gái trông chừng trong phòng cũng sợ thét lên. Sát tường kê một cái giường đồng lớn kiểu tây âu, một cậu bé tầm mười mấy tuổi nằm trên giường, im lìm bất động. Vô Tâm đằng đằng sát khí sải bước vào, đứng trước giường hơi cúi đầu, trong đầu đã hiện ra hình dáng quỷ hồn.
Phần đông con người khi thành quỷ, nếu không tu luyện thành Sát, thực thể không còn, dường như cũng không có hình dáng gì cả; nhưng nếu quỷ hồn oán khí quá nặng, cũng có thể hiện ra ảo ảnh loáng thoáng; ảo ảnh phần nhiều là dáng vẻ lúc chết, do lúc chết cực thống khổ, ấn tượng khắc cực sâu, thống khổ khắc sâu đến mức nó lưu luyến không chịu hồn phi phách tán chuyển thế đầu thai, trở thành ảo ảnh cũng dừng lại ở khoảnh khắc khó quên nhất.
Vô Tâm từng gặp qua vô số quỷ hồn, mười phần trong đó có 99% đều khủng khiếp không nhìn nổi, nhưng vị trên giường này lại là 1% hiếm có còn lại, cả người hoàn chỉnh rất ra dáng người, ngoài tóc tai bù xù sắc mặt xanh tím ra, còn lại những bộ phận cơ thể xem như gọn gàng, lục phủ ngũ tạng cũng đặt trong bụng. Nếu nhìn vào cách ăn mặc, thậm chí có thể xưng là hoa lệ phú quý, một đôi gót sen ba tấc được phủ hài gấm, bàn chân nhỏ xinh, hài cũng đẹp. Nằm nghiêng trên giường bày ra tư thế thản nhiên tự đắc, cô ta từng chút một vuốt ve cơ thể bé trai, đồng thời hé rèm mắt nhìn Vô Tâm phía trước giường.
Vô Tâm không cởi miếng vải đen che mắt xuống, nhưng đã như đối với mặt nữ quỷ. Nữ quỷ hơi co rúm lại, Vô Tâm lại mở miệng nói: “Đi đi.”
Nữ quỷ bất động, tiếp tục dịu dàng vỗ về cậu bé.
Vô Tâm lại nói: “Oan có đầu nợ có chủ, đừng quấn lấy đứa bé trút giận. Thằng bé dương khí yếu, không chống đỡ được bao lâu.”
Nữ quỷ rốt cuộc đáp lại: “Ta cũng là nhìn nó lớn lên, rất quý nó. Nếu thằng bé chết, vừa hay kiếp sau trở thành người khác. Làm con trai của lão súc sinh không bằng heo chó này, tương lai sẽ bị báo ứng.”
Vô Tâm phát hiện giọng nữ quỷ du dương, dường như trước kia lúc còn sống từng là đào hát, mang theo chút nhịp điệu êm tai: “Mỗi người đều có mệnh riêng, không liên can tới cô. Muốn trả thù y cứ việc nói thẳng, đừng tìm cớ khác. Y một thân sát khí, cô không làm gì được, cho nên chọn quả hồng mềm dễ nắm trong nhà, đúng hay không?”
Gương mặt nữ quỷ thoáng biến hóa, giữa mày mắt lượn lờ khí hung ác: “Ta không làm gì được y, còn không làm gì được người bên cạnh sao?”
Vô Tâm lắc lắc đầu: “Ít nói nhảm, lượn nhanh đi, bằng không ta cho ngươi hồn phi phách tán!”
Nữ quỷ làm như nghe chuyện cười, bấy giờ ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha ha ha ha…”
Vô Tâm duỗi đầu vào trong giường, bỗng phát hiện nữ quỷ là người miệng rộng, vừa rồi cô ta luôn cúi đầu nói chuyện, để rũ tóc dài hai bên, thế là che mất khóe miệng, ngụy trang thành miệng nhỏ. Âm thầm đưa một ngón tay lên miệng, hắn cắn mạnh một cái, sau đó bắn đầu ngón tay đầy máu tươi về phía nữ quỷ. Nữ quỷ đang cười ha ha, thình lình bị tập kích, tiếng cười “oái” một tiếng im bặt, ảo ảnh nháy mắt biến mất tăm.
Vô Tâm không cảm nhận được hồn phách mới, xác định nữ quỷ đã đào tẩu. Nữ quỷ vừa đi, âm khí trong phòng yếu đi rất nhiều. Kéo miếng vải che mắt xuống, hắn nhân lúc máu đầu ngón tay chưa khô, điểm lên mi tâm thằng bé, mặt nghiêm túc mà vẽ, vẽ cho mặt thằng bé như con mèo hoa.
Thu ngón tay mút một cái, hắn bình tĩnh quay sang Lão Soái. Lão Soái và hai hầu gái vừa rồi thấy hắn lầm bầm nói chuyện với hư không, bởi vì biết được chút nội tình, trong lòng có quỷ, cho nên tất cả đều hoảng sợ ngoác mồm. Vô Tâm vừa đuổi đi một nữ quỷ miệng rộng, ngoái lại, nghênh diện cũng là ba cái miệng há to, không khỏi chau mày.
Hắn vừa chau mày, Lão Soái cùng hai hầu gái lập tức khép miệng. Lão Soái tiến lên một bước, dè dặt hỏi: “Pháp sư, thế nào rồi ạ?”
Vô Tâm rũ rèm mắt, không thèm nhìn y: “Trong phủ có quỷ.”
Lão Soái lập tức trợn tròn mắt: “A?”
Vô Tâm tiếp tục nói: “Nữ quỷ, quấn lấy lệnh lang, hiện tại đã bị ta đuổi đi. Ta đã vẽ huyết phù bảo mệnh lên mặt cậu nhà, Lão Soái nên nhanh chóng chuyển cậu ấy đến nơi dương khí nặng để tĩnh dưỡng, trong một tháng không được rửa mặt.”
Lão Soái như con bọ chét, vì vừa mừng lại vừa sợ, cho nên nhảy qua nhảy lại bên cạnh Vô Tâm: “Thỉnh giáo pháp sư, chỗ nào dương khí nặng nhất ạ?”
Vô Tâm thấy phòng ngủ rất rộng, bèn thuận miệng đáp: “Nơi nhiều đàn ông, dương khí sẽ nặng. Nếu Lão Soái không muốn di dời cậu nhà, cũng có thể thêm những người này trong phòng, tốt nhất là người hung ác, trên tay có mạng người thì càng mạnh.”
Lão Soái vội vàng vẫy tay đứa hầu gái: “Nhanh đi tìm phó quan, bảo hắn chọn một đám ngang tàng lại đây! Nghe lời pháp sư dặn dò chưa? Báo lại nguyên dạng cho phó quan, nhanh!”
Hai ả hầu gái nhân cơ hội cùng nhau đào tẩu, mà Lão Soái quay đầu nhìn con trai út, cảm giác không khí trong phòng có điều biến hóa, tuy mặt con trai đều là máu, trông còn thảm hơn trước, nhưng ánh nắng ấm áp chiếu vào, trên khuôn mặt cậu bé như đã có chút huyết sắc.
Vui mừng quay sang Vô Tâm, y ôm áo choàng toan mở miệng, không ngờ Vô Tâm chấp hai tay thành chữ thập hơi khom người, chỉ cho y một cái sườn mặt kiêu ngạo: “A di đà Phật, nếu tánh mạng cậu nhà đã không còn đáng lo ngại, bần tăng cũng xin cáo từ.”
Vừa dứt lời, hắn ngẩng đầu cất bước ra cửa. Lão Soái cuống quít đuổi theo, đầu tiên là quát đám người túm tụm ngay đầu cầu thang, kêu họ nhanh đi gọi bác sĩ gia đình đến chăm sóc tiểu thiếu gia; đoạn quay sang cười nói với Vô Tâm: “Không không không, pháp sư ngài đừng đi chứ. Ngài đã cứu con trai ta một mạng, ta phải hậu tạ mới được.”
Vô Tâm đưa lưng về phía y, nâng tay khẽ ngăn lại: “Không cần. Người xuất gia không tham tài, nếu nói cứu khổ cứu nạn, với sức của một mình ta, cũng không cứu được nhiều. Sở dĩ hôm nay bần tăng đồng ý đến, là được Cố Huyền Vũ nhờ vả. Lão Soái muốn tạ ơn, thì cảm tạ anh ta đi.”
Nói đến đây, hắn bỗng nghiêng mặt qua, nhỏ giọng nói: “Trong phủ bây giờ không sạch sẽ, ban đêm Lão Soái đừng ra ngoài một mình.”
Lão Soái một phen tóm lấy cổ tay áo hắn: “Pháp sư, thần tiên, giúp người giúp cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, ngài chớ đi vội!”
Vô Tâm bị y tóm không đi được, đành phải ngừng bước trước cầu thang. Trước mắt bao người, hắn cực kỳ lạnh nhạt nói với Lão Soái: “Hôm nay bần tăng đã mệt, dù có muốn trừ tà ma, cũng là việc của ngày mai. Trong một đêm, đoán là nó cũng không thể gây ra đại loạn.”
Lão Soái không dám đắc tội hắn, lập tức buông lỏng tay. Hành lang phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân, chính là bác sĩ trong nhà chạy trước phó quan, men theo cầu thang bên cạnh chạy lên đây. Mà trong đầu Lão Soái chợt lóe lên ý định, quay sang đám người hô to: “Cố Huyền Vũ, cậu qua đây hầu Pháp sư đi nghỉ trước, tôi còn nhiều lời muốn nói cùng pháp sư!”
Lão Soái chẳng để ý đến ai, chỉ mời Vô Tâm và Cố đại nhân vào một căn phòng ấm áp giành cho khách, cười tủm tỉm mời thuốc lá dâng trà, vô cùng hòa ái dễ gần. Cố đại nhân siết hai tay đầy mồ hôi, không dám ngồi cùng bàn với Lão Soái; Vô Tâm lại thản nhiên ngồi trên ghế nệm sô pha, lúc đặt mông ngồi cái nệm lõm xuống, hắn hơi giật mình song mặt vẫn tỉnh rụi.
Lão Soái tán gẫu chưa được mấy câu, một viên phó quan bỗng vén rèm đi vào, nói là tiểu thiếu gia đã có tri giác. Lão Soái sốt ruột con trai yêu, vội vã đứng dậy lên lầu. Trong phòng khách yên tĩnh trở lại, Cố đại nhân thấy dáng vẻ Vô Tâm thản nhiên, có chút tự ti mặc cảm, thấp giọng nói: “Hầy, tôi có phải có hơi nhút nhát không?”
Vô Tâm nhìn chằm chằm dĩa kẹo trên bàn trà bằng pha lê: “Anh là muốn dựa dẫm làm việc dưới trướng người ta, tư thái đương nhiên phải thấp một chút; tôi thì khác, tôi mà không làm cao, y cũng chưa chắc để ý đến tôi. Cố đại nhân, thứ xanh xanh đỏ đỏ trong dĩa là gì vậy?”
Cố đại nhân đáp: “Kẹo trái cây cậu chưa từng thấy à?”
Vô Tâm quay đầu liếc nhìn phía cửa, chợt duỗi tay, bốc một nắm lớn giấu vào tay áo.
Cố đại nhân thấy Lão Soái chậm chạp không quay lại, cũng rút một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc ra hút. Thuốc lá ngon, nghe mùi đã thơm, từ khi vào Soái phủ gã liền căng thẳng khẩn trương, đến giờ hút sâu một hơi dài, trong lòng gã thư thả không ít.
Vô Tâm khụt khịt mũi: “Này, cho tôi nếm một hơi!”
Cố đại nhân đi đến ghế sô pha bên cạnh, đưa điếu thuốc trước mặt Vô Tâm. Vô Tâm chồm tới hít sâu một hơi, sau đó có chút mất hồn phả ra khói thuốc: “Thuốc lá ngon đấy.”
Cố đại nhân thấp giọng nói: “Chờ tôi phát tài rồi, thuốc ngon kẹo ngọt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đảm bảo không bạc đãi cậu.”
Cố đại nhân vừa hút xong một điếu thuốc, Lão Soái mới trở lại, trên khuỷu tay còn khoác áo choàng của Vô Tâm.
“Pháp sư!” Lão Soái trông như muốn khóc, trên mặt đầy nếp nhăn: “Ngài thật cao minh! Con trai tôi mở mắt rồi!”
Vô Tâm mỉm cười gật đầu: “Cậu nhà vốn không có bệnh tật, chỉ là bị Quỷ Hồn ám, Quỷ Hồn vừa đi, cậu ấy dĩ nhiên sẽ từ từ khôi phục sức khỏe.”
Lão Soái ngồi xuống, ôm áo choàng nói: “Nhưng ngài nói Quỷ Hồn còn ở trong nhà tôi… làm sao mới vĩnh viễn trừ hậu hoạn đây?”
Vô Tâm nửa khép mắt, trầm mặc sau một lúc lâu hỏi: “Lão Soái gần đây, có từng giết phụ nữ?”
Lão Soái liếc nhìn Cố đại nhân một cái, Cố đại nhân thực thức thời khom người chào, đoạn rón ra rón rén đi ra ngoài. Đợi Cố đại nhân đóng cửa phòng, Lão Soái thở dài một tiếng: “Chẳng dối pháp sư, bà vợ bé thứ 12 nhà tôi là con ả lẳng lơ, mẹ kiếp vừa bước vào cửa là không thành thật, quen thói gian díu mập mờ với đám lính lác, còn luôn tranh cãi với tôi. Mấy tháng trước tôi điên lên, sai người chôn ả rồi.”
Vô Tâm mặt không chút thay đổi: “Chôn thế nào?”
Lão Soái hùng hồn đáp: “Dùng chăn bông quấn lại, xong lấy dây thừng trói, đào cái hố trong vườn hoa rồi chôn.”
Vô Tâm chậm rãi gật đầu: “À… chôn sống.”
Lão Soái gật đầu theo: “Đúng, là chôn sống. Tôi tuổi lớn, tính tình cũng tốt, bình thường không thích động đao động thương.”
Vô Tâm hoàn toàn nhắm mắt, nghĩ so với Lão Soái, Cố đại nhân còn hiền lành.
“Hôm nay canh giờ không đúng.” Hắn ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đêm mai tôi đến thử một lần. Sát khí của bà 12 rất nặng, liệu có thể diệt cỏ tận gốc hay không, bần tăng cũng không thể khẳng định. Nhưng nếu bần tăng và Cố Huyền Vũ đã có duyên, Cố Huyền Vũ lại vô cùng sùng bái Lão Soái, vậy nên bần tăng nhất định nỗ lực thử một lần.”
Lão Soái mắng: “Giỏi cho con đàn bà thối tha, làm quỷ còn muốn phá tôi. Pháp sư, đêm mai thì đêm mai, nếu thật sự có thể diệt trừ ả đàn bà thối đó, ngài nói sao thì làm vậy đi!”
Vô Tâm đứng lên, không nói nữa chỉ mỉm cười, lại đưa một bàn tay về phía Lão Soái. Lão Soái sáng lòng sáng dạ, lập tức giăng áo choàng ra, đích thân khoác lên cho Vô Tâm.
Vô Tâm dẫn theo Cố đại nhân ngồi xe hơi của Soái phủ, thẳng đường về nhà. Dọc đường hai người đều không nói lời nào, đến khi xuống xe ở đầu ngõ, Cố đại nhân mới hỏi: “Sao chúng ta lại về? Khó khăn Lão Soái mới xem trọng cậu, cậu nên ở lại Soái phủ chứ.”
Vô Tâm trùm áo choàng, sải bước vào nhà: “Anh thì biết cái gì! Tôi ở lại Soái phủ không về, Nguyệt Nha thì làm sao? Lại nói tôi tay không tấc sắt là có thể bắt được quỷ chắc? Tôi phải chuẩn bị nữa!”
Hai người vừa đi vừa nói, mở cổng sân bước vô nhà. Nguyệt Nha mừng rỡ: “A, về sớm vậy!”
Vô Tâm lạnh quá, vọt vào phòng tây trước tiên. Dưới sự giúp đỡ của Nguyệt Nha hắn cởi áo choàng, vung ống tay lên giường, rất vui vẻ mà cười nói: “He he, Nguyệt Nha ăn kẹo này!”