Hôm nay lớp Thẩm Gia Ý có tiết thể dục. Nhìn cả cơ thể tàn tạ này của mình trong gương, Thẩm Gia Ý trầm mặc.
Trường của họ mỗi khi đến tiết thể dục đều sẽ phải thay đồng phục ra, chỉ được mặc đồ thể dục là áo tay ngắn và quần đùi.
Thẩm Gia Ý vì muốn tránh đám con ghẻ ồn ào Đường Hạ Vũ và Giang Tu Kiệt nên đã cố tình đi sau.
Vậy nên đợi mọi người thay đồ ra ngoài sân hết rồi thì cậu mới rón rén vào phòng.
Biết sao được \= \=
Thẩm Gia Ý không thể để người khác thấy dáng vẻ này của cậu được.
Tay chân bị băng bó thì thôi không nói. Nhưng mặt của cậu cũng bị thương là sao???
Hôm qua ở bệnh viện và sáng nay đã bôi thuốc rồi. Nhưng vẫn chưa hết vết bầm đó !!!!
Cũng đúng, thuốc cậu dùng là giúp tan máu bầm chứ có phải thần dược đâu. Sao mà chỉ mới dùng hai lần là hết được.
Lúc Mạc Tầm Chu đi vào đã bắt gặp một cảnh tượng vô cùng khó hiểu.
Thẩm Gia Ý mặc quần thể dục dài gần đến đầu gối. Phía trên không mặc áo, hai tay cậu chống nạnh. Gương mặt cau có nhìn vào trong gương.
‘………?’
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Gia Ý chậm vài giây mới quay đầu lại.
Cậu vô cùng lo lắng. Không biết ai là người sẽ thấy được gương mặt đi kèm là chiến tích oai phong lừng lẫy của cậu.
Quay đầu lại thì thấy Mạc Tầm Chu đứng gần đó.
‘……….’
Lại là Mạc Tầm Chu sao?
Nhìn bộ đồng phục áo sơ mi quần tây còn chưa được thay của hắn. Thẩm Gia Ý nghiêng đầu khó hiểu.
‘Sao cậu không thay đồ học thể dục đi? Mấy bạn học khác ra hết rồi kìa.’
‘………….’
Mạc Tầm Chu cảm thấy đây phải là câu hỏi của hắn giành cho Thẩm Gia Ý mới đúng.
‘Khi nãy có giáo viên gọi tôi.’
‘À, vậy thì được. Mau thay đồ đi.’
Cậu còn tưởng Mạc Tầm Chu học xấu muốn trốn tiết chứ !!!
Nói xong cậu mặc áo vào, nhưng lại không ra sân mà ngồi ở cái ghế gần phòng thay đồ.
Mạc Tầm Chu nhìn cánh cửa đóng lại, nhớ đến biểu cảm khi nãy của Thẩm Gia Ý.
Lúc cậu nghiêng đầu thì cọng tóc ngố cũng bị nghiêng qua một bên. Quả thật rất giống một cây cải nhỏ.
Vừa thay đồ, Mạc Tầm Chu vừa cười.
Hắn bước ra khỏi phòng thay đồ thì chợt giật mình.
Thẩm Gia Ý sao lại ngồi đây?
Thật ra cậu cũng muốn ra hòa nhập cùng mọi người lắm chứ bộ. Nhưng thấy ở sân mấy người đó đang kêu la gào thét vì phải chạy năm vòng sân nên Thẩm Gia Ý liền đưa ra quyết định sáng suốt.
Cứ ngồi đây đợi Mạc Tầm Chu !!!
Làm như vậy cũng có thể nâng cao tình đồng chí !!!
‘Sao không ra sân mà ngồi đây?’
Mạc Tầm Chu nhìn Thẩm Gia Ý. Cậu ngồi trên phiến ghế bị bỏ ở ngay bên trái cửa phòng. Lúc thấy Mạc Tầm Chu bước ra thoạt nhìn còn rất vui.
‘Tôi đợi cậu !!!’
Nghe được câu nói này của Thẩm Gia Ý. Mạc Tầm Chu chỉ quan sát cậu mà không lên tiếng.
Có lẽ thấy Mạc Tầm Chu nhìn mình lâu quá, Thẩm Gia Ý cũng khó hiểu.
Bỗng cậu nghĩ đến vết thương trên mặt mình.
‘…….’
Cái tên Mạc Tầm Chu này không phải là đang coi thường gương mặt của cậu đấy chứ????
Mạc Tầm Chu đang quan sát Thẩm Gia Ý tất nhiên là thấy được sự biến đổi trên gương mặt cậu.
?????
Đang yên đang lành sao lại cau có thế kia???
‘Họ Mạc, có phải cậu đang coi thường tôi đúng không???’
Thẩm Gia Ý liếc xéo Mạc Tầm Chu.
‘…????’
Sao hắn lại coi thường Thẩm Gia Ý cơ chứ???
‘Cậu nói tôi coi thường cậu?’
Thẩm Gia Ý bày ra bộ dáng không quan tâm mà quay mặt sang bên khác. Cậu lại bắt đầu mở miệng oán trách.
‘Ha ha, cậu khi nãy rõ ràng là coi thường tôi. Có phải nhìn mặt tôi buồn cười lắm đúng không? A !! Chắc chắn là đúng rồi. Nhìn mặt cậu hiện rõ vẻ coi thường thế mà.’
Mạc Tầm Chu lúc này mới biết được Thẩm Gia Ý cau có vì chuyện gì.
Là do hắn nhìn cậu nên cậu mới nghĩ là hắn đang xem thường gương mặt bị thương của cậu sao?
Thẩm Gia Ý lúc này đang vô cùng tức giận. Cậu khoanh tay ngoảnh mặt qua bên khác. Không thèm nhìn Mạc Tầm Chu nữa.
Thẩm Gia Ý thấy Mạc Tầm Chu không nói gì, cho rằng hắn không lên tiếng có nghĩa là thừa nhận.
‘…..Mạc Tầm Chu cậu lại dám coi thường tôi à???? Có phải cậu thừa nhận hành vi sai trái của bản thân rồi không???? Vết xấu xí trên mặt tôi không phải vì cứu cậu mà ra à??? Cậu còn dám xem thường chiến tích của tôi nữa !!!!’
Đột nhiên bị mắng như vậy. Mạc Tầm Chu có chút không thích ứng được.
Nhìn bộ dáng của cậu, kiểu gì cũng thấy tiểu thiếu gia này là đang giận dỗi.
Đặc biệt là cọng tóc ngố của Thẩm Gia Ý. Mạc Tầm Chu đã từng nghĩ rằng liệu chỏm tóc ấy có suy nghĩ riêng hay không. Tỉ như lúc này đây. Chủ nhân nó đang giận dỗi, cọng tóc đó cũng đứng thẳng lên, không hề đồng đều vào nếp với những cọng khác.
Thoạt nhìn còn khá ngang ngược.
Ừm, rất giống Thẩm Gia Ý.
‘Tôi không xem thường cậu. Tôi… chỉ đang nghĩ vì sao vết thương vẫn chưa hết mà thôi.’
Thật ra hắn nhìn Thẩm Gia Ý không phải vì lí do này. Mà hắn cũng không biết vì sao lại nhìn cậu nữa.
Nhưng mà lấy lí do này cũng không hoàn toàn sai. Quả thật lúc này đây hắn đã để ý đến vết thương trên mặt Thẩm Gia Ý.
Thẩm Gia Ý nghe Mạc Tầm Chu nói thế cũng hơi nghi ngờ.
Gì đây???
Mặc dù được con trai quan tâm cũng rất tốt nhưng đột nhiên thằng con lạnh lùng này để ý đến vết thương của người cha già là cậu thì Thẩm Gia Ý vẫn cảm thấy không đúng lắm.
‘Cậu nói thật???’
Thẩm Gia Ý híp mắt lại, nghi ngờ mà nhìn Mạc Tầm Chu.
‘…… Thật. Dù sao vì tôi cậu mới bị thương mà.’
‘Hừ, coi như là cậu còn tình người. Cái vết thương này nhằm nhò gì với tôi chứ !!!!’
Mạc Tầm Chu nhớ đến tiếng la thất thanh của Thẩm Gia Ý khi ở bệnh viện ngày hôm qua. Hắn nhìn Thẩm Gia Ý đang hất mặt với hắn.
‘Cậu thật sự không đau?’
‘Tất nhiên !!! Cái này được gọi là huy chương vàng của người đàn ông chân chính !!!!’
‘….???’