Xã hội hiện đại, khắp nơi đều là máy theo dõi, Khương Nhất Phàm làm sao có thể trốn thoát được, không đến nửa ngày, Khương Nhất Phàm liền bị cảnh sát bắt về quy án.
Lần này, Khương Nhất Phàm không có giống như lần bị bắt trước, không có sợ hãi. Lần trước hắn chỉ là đánh nhau mà thôi, nhưng lần này, hắn giống như đem Cố Thiếu Hiên đánh đến xảy ra vấn đề.
Khương Nhất Phàm hãi hùng khiếp vía, thanh âm yếu ớt hỏi thương thế Cố Thiếu Hiên.
Cảnh sát tức giận nói: “Đại khái là bị liệt nửa người trên, ta nói ngươi này, xuống tay tại sao lại tàn nhẫn như vậy, có cái gì không thể cùng nhau nói, cư nhiên lại động thủ, còn đem người ta đánh thành tê liệt. Hại người cũng hại luôn chính mình, ngươi nói xem, tốt xấu gì ngươi cũng trải qua giáo dục trình độ cao, như thế nào làm thành như vậy.”
Tới bắt người, đương nhiên cảnh sát đều biết bối cảnh của Khương Nhất Phàm, siêu cấp phú nhị đại, nhân sinh chói lọi rực rỡ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Hiện tại liền tốt, liền tính hắn có tiền, tội này cũng như ván đã đóng vào thuyền, ít nhất cũng ngồi mười năm tù.
Một thanh niên hoàng kim ngồi mười năm trong tù, chuyện này không phải tiền có thể giải quyết được.
Oanh một tiếng, lỗ tai Khương Nhất Phàm như bị bịt kín, cái gì cũng đều không nghe thấy, hắn chỉ nghe thấy liệt nửa người trên, như thế nào liền tê liệt, hắn chỉ đánh vài cái như vậy mà thôi.
Thực tế, không phải là đánh vài cái, mà là ở cái thứ nhất, khi hắn đánh xuống gáy, liền trực tiếp làm Cố Thiếu Hiên đứt gãy xương cổ, mọi bộ phận dưới cổ đều bị tê liệt.
Sau khi biết mình tê liệt, Cố Thiếu Hiên táo bạo giống như một con dã thú đang phát cuồng, phẫn nộ cùng thù hận ở trong lòng ngực của hắn đấu đá lung tung, đâm đến lục phủ ngũ tạng của hắn đều quặn đau.
Hắn thật hận Khương Nhất Phàm, càng hận Khương Tuyết Vi, nếu không phải Khương Tuyết Vi cướp đi khí vận của hắn, tuyệt đối hắn sẽ không phải rơi xuống kết cục như thế này, lại nói Khương Nhất Phàm chắc cũng là bị Khương Tuyết Vi đoạt đi khí vận cho nên mới mất đi lý trí đến như vậy, giống như một con chó điên loạn muốn cắn người.
Hận hận, Cố Thiếu Hiên bi thương cười khổ, này có phải là báo ứng của hắn hay không.
Hắn thông qua Khương Tuyết Vi làm cho đối thủ của hắn không chết thì cũng tàn phế, hiện tại liền tốt, đến phiên hắn tàn, còn không bằng trực tiếp làm hắn đi chết đi. Dù sao công ty hắn đã vô pháp xoay chuyển, hắn tồn tại đã không còn ý nghĩa, nhưng hắn lại không chết, hắn chỉ bị tàn, hắn muốn tự sát cũng không thể, bởi vì hắn bị liệt nửa người trên, ha, Cố Thiếu Hiên cảm nhận được dày đặc ác ý của ông trời, đây là đang muốn cho hắn sống không bằng chết.
Đến nỗi lão tổ tông, lâu như vậy vẫn không có xuất hiện, Cố Thiếu Hiên cuối cùng cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người, chỉ sợ là lão tổ tông đã dữ nhiều lành ít.
Cố Thiếu Hiên vô cùng rõ ràng, không có lão tổ tông, không có công ty, lại không có khỏe mạnh, hắn đã xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Cố Thiếu Hiên chảy xuống, chảy dài xuống gương mặt hắn, hoàn toàn biến mất khi chạm vào gối đầu.
Khương Nhất Phàm đem Cố Thiếu Hiên đánh thành liệt nửa người trên, tin tức liền truyền đến trong tai Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung, như sét đánh trời quang….
Lúc này, hai người không có như trước ngồi yên không nhìn đến, cho dù vẫn luôn miệng nói để cho Khương Nhất Phàm ăn một chút đau khổ, Khương Quốc Thanh cũng không thể ngồi yên.
Đem người đánh trọng thương, đó là phải ngồi tù, còn không phải là ngồi trong thời gian ngắn. Lại hận sắt không thành thép, kia là con trai ông, Khương Quốc Thanh không có khả năng mặc kệ.
Vợ chồng hai người trước tiên là đi gặp Khương Nhất Phàm.
Nhìn thấy ba ba cùng mụ mụ, Khương Nhất Phàm hoảng loạn lại bất lực khóc lóc thảm thiết: “Ba ba mụ mụ, cứu con, con không muốn ngồi tù.”
Hà Nguyệt Dung thương tiếc: “Tại sao con lại đi đánh Cố Thiếu Hiên, bị giam mười ngày, con còn không có học ngoan sao?”
Nói đến chuyện này, Khương Nhất Phàm liền không khóc nữa, hắn giận không thể át nói: “Mụ mụ người biết không? Tên vương bát đản Cố Thiếu Hiên đem Vi Vi hại thảm, Vi Vi bị hủy dung, còn bị cắt một chân, thậm chí chân còn lại cũng có nguy cơ không thể giữ lại được nữa.
Mụ mụ, Vi Vi quá đáng thương, hai người không thể mặc kệ Vi Vi, nếu hai người đều mặc kệ Vi Vi, Vi Vi chỉ còn lại một mình, muội ấy phải làm sao bây giờ?”
Vừa mới còn thương tiếc cùng đau lòng con trai, Hà Nguyệt Dung liền phẫn nộ nói: “Là nó kêu ngươi đi đánh Cố Thiếu Hiên!”
Khương Nhất Phàm thề thốt phủ nhận.
Hà Nguyệt Dung lại không tin, hận ý kinh người càng quét tiến đến, bà đã bắt đầu thấy hận, cho dù vì Khương Tuyết Vi bà mới từ trên lầu rơi xuống còn thiếu chút nữa bị ngã chết, bà cũng đều không có hận Khương Tuyết Vi, bà chỉ cảm thấy thương tâm cùng thất vọng, nhưng tại một khắc này, đáy lòng bà không nhịn được mà nổi lên hận ý.
“Nó muốn ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó, nó muốn ngươi đi chết ngươi có phải cũng muốn đi chết hay không? Nó rơi vào hoàn cảnh này cũng là nó gieo gió gặt bão, như thế nào liền có mặt mũi nói Cố Thiếu Hiên hại nó, để cho ngươi thay nó báo thù.”
Khương Nhất Phàm sợ ngây người, hắn khó tin mà kêu lên: “Mụ mụ, người như thế nào có thể nói Vi Vi như vậy.”
Hà Nguyệt Dung tức giận đến tận trời, tức đến bà quăng một cái tát lên mặt Khương Nhất Phàm đang trừng mắt nhìn bà: “Ngươi tỉnh lại đi, ngươi như thế nào lại có thể chấp mê bất ngộ đến như vậy, Khương Tuyết Vi chính là một con quái vật gϊếŧ người không chớp mắt. Nó tại sao lại rơi xuống kết cục này, bởi vì nó đang bắt đầu gặp báo ứng, hoàn lại nợ máu trước kia của nó.
Cố Thiếu Hiên tại sao lại muốn vứt bỏ nó, bởi vì năng lực của Khương Tuyết Vi không thể dùng nữa, không còn giá trị lợi dụng. Bằng không ngươi cho rằng sẽ tới lượt ngươi vẫy vẫy cái đuôi hướng nó xum xoe, ngươi chỉ là cây cầu tiếp theo nó lui tới, ngươi nhìn xem, nếu Cố Thiếu Hiên còn muốn nó, nó sẽ phản ứng tới mày.”
“Mẹ, ngươi cũng bị Khương Quy hạ mê hoặc, cư nhiên lại đi tin tưởng.” Khương Nhất Phàm thất vọng tột đỉnh.
Hà Nguyệt Dung bị chọc tức đến ngã ngửa, rốt cuộc bà cũng có thể lý giải được chồng mình lúc trước đối mặt với chính mình gàn bướng lại hồ đồ là có tâm tình như thế nào: “Bị mê hoặc là ngươi, Khương Tuyết Vi rốt cuộc rót canh mê hồn gì cho ngươi uống, để ngươi tình nguyện tin tưởng nó cũng không tin ta cùng ba ngươi, không tin vào sự thật.”
Khương Tuyết Vi trấn an vỗ vỗ vào lưng Hà Nguyệt Dung: “Đừng cùng nó phí miệng lưỡi, nó đều nghe không vào. Trong đầu nó chỉ có Khương Tuyết Vi, bằng không cũng sẽ không bởi vì Khương Tuyết Vi mà đem người đánh thành tê liệt.” Khương Quốc Thanh nhìn Khương Nhất Phàm nói: “Ta sẽ mời luật sư tốt nhất cho ngươi thưa kiện, nhưng là ngươi đừng có hy vọng sẽ được phóng thích, ít nhất là mười năm tù, ngươi có ít nhất mười năm thời gian để suy ngẫm lại những việc này, ngẫm lại người bị mê hoặc rốt cuộc là ai.”
“Còn có, mẹ ngươi hai ngày trước mới từ trên lầu ngã xuống, là Khương Tuyết Vi làm hại, ngươi tin hay không thì tùy. Mẹ ngươi thiếu chút nữa là cứu không được. Nhưng ngươi thì sao, một người làm con trai, từ trại tạm giam ra ngoài, ngươi cũng không có nghĩ tới mẹ ngươi có bao nhiêu lo lắng cho ngươi, một cuốc điện thoại cũng không có gọi qua, Khương Tuyết Vi nhưng ngươi rất ân cần. Còn có thời gian thay nó hả giận, nhưng không có thời gian gọi một cuốc điện thoại cho mẹ ngươi.”
Khương Quốc Thanh bi ai nói: “Ngươi là đứa con trai chúng ta liền xem như thay Khương Tuyết Vi nuôi dưỡng đi thôi.”
Khương Nhất Phàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó là hồ nghi, hắn nhìn Hà Nguyệt Dung nơi nào giống thiếu chút nữa liền chết.
Hà Nguyệt Dung tâm như muốn nứt ra, bà đau lòng nói: “Là Khương Quy cứu ta, bằng không ta sớm đã chết. Khương Tuyết Vi thật sự là một con quái vật, nếu không phải có Khương Quy, ta và ba ngươi đều đã chết, chính ngươi tương lai cũng sẽ không có được kết cục tốt.”
“Khương Quy mới là quái vật!” Khương Nhất Phàm hét lớn một tiếng, hắn còn muốn nói nữa, liền thấy Khương Quốc Thanh đã đứng lên, đối với Hà Nguyệt Dung nói: “Chúng ta đi thôi.” Lời nói không có hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, lưu lại đều chỉ làm chính mình tức giận thêm.
Hà Nguyệt Dung bi thương khổ sở nhìn Khương Nhất Phàm một cái rồi đứng lên.
Khương Nhất Phàm không thể tưởng tượng nổi: “Ba, mẹ!” Bị vứt bỏ khiến Khương Nhất Phàm sợ hãi đến bóp chặt trái tim, hắn hoảng lên, nhưng vẫn là không quên Khương Tuyết Vi còn đang nằm trong bệnh viện: “Mẹ, Vi Vi đang một mình ở bệnh viện nhân dân, ngươi nhất định phải đi xem Vi Vi!”
Hà Nguyệt Dung đương nhiên sẽ không đi xem Khương Tuyết Vi, không chỉ là không có đi thăm, bà còn muốn đi vấn luật sư, bà muốn đem sản nghiệp châu báu lễ vật cùng mấy vật phẩm quý đã đưa cho Khương Tuyết Vi lấy về hết.
Tặng là được thành lập trên tiền đề Khương Tuyết Vi là con gái ruột, hiện tại không phải, tặng đương nhiên có thể hủy bỏ.
Vài thứ đó cộng lại giá trị tới hai trăm triệu nhân dân tệ. Phía trước Hà Nguyệt Dung đều thấy không sao cả, rốt cuộc cũng đã từng yêu thương qua, cho dù không phải là con gái ruột, cũng muốn cô được sống tốt.
Nhưng Khương Tuyết Vi lại muốn vợ chồng bọn họ đi tìm chết, còn làm hại con trai bà phải gặp tai ương lao ngục, Hà Nguyệt Dung không muốn cô được sống tốt nữa.
Mấy thứ đã tặng kia nhất định phải lấy trở về, lưu lại bên người sẽ chỉ khiến bà cảm thấy ghê tởm, bà sẽ toàn bộ quyên đi ra ngoài, coi như là tích đức làm việc thiện, dù sao bà cũng không muốn tiếp tục cấp cho Khương Tuyết Vi.
Đối với chuyện này Khương Quốc Thanh không có phản đối, Hà Nguyệt Dung nuốt không trôi khẩu khí này, ông cũng nuốt không trôi.
Ông tự hỏi hai người bọn họ đối xử với Khương Tuyết Vi đã là tận tình tận nghĩa, nhưng cô lại nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu chiến điểm mấu chốt của bọn họ.
Hà Nguyệt Dung, nhìn Khương Quốc Thanh, bà muốn nói lại thôi.
Ba mươi năm vợ chồng, Khương Quốc Thanh mơ hồ đoán được cái gì, thần sắc ông lạnh băng nói: “Nếu ngươi muốn nói để Khương Quy tới chữa khỏi cho Cố Thiếu Hiên, vẫn là đừng nên nói nữa.”
Bị đánh trúng tâm tư, Hà Nguyệt Dung liền run rẩy, bà chậm rãi đỏ hốc mắt: “Liệt nửa người trên, ít nhất là mười năm tù trở lên, thậm chí là tù chung thân. Nhất Phàm lại như thế nào hồ đồ, nó cũng là con trai của chúng ta, nó chưa có làm qua chuyện thương thiên hại lí gì, nó chính là hồ đồ mà thôi.”
“Vậy ngươi có tính nó làm những chuyện đó, nó có mặt mũi nào mà để Khương Quy tới giúp nó, nó đã vì Khương Quy làm một chuyện nào giống một người ca ca nên làm hay chưa? Chuyện cho tới nay, nó vẫn luôn oán hận Khương Quy, trái lại bà còn muốn cho Khương Quy giúp nó, không có đạo lý.”
Nếu nói Khương Quốc Thanh không có nghĩ qua là là gạt người, Khương Nhất Phàm dù sao cũng là con của ông. Nhưng lý trí của ông đã giúp ông áp xuống tâm tư này, yêu cầu này quá làm khó người khác, huống chi lấy tính cách của Khương Quy không có khả năng nó sẽ đồng ý.
Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng ông biết đứa bé kia là người có chủ kiến.
Khương Quốc Thanh nghiêm khắc nhìn Hà Nguyệt Dung: “Ngươi đừng đi tìm Khương Quy, tìm tới nó chỉ càng rạn nứt tình cảm mẹ con.”
Hà Nguyệt Dung rơi lệ đầy mặt, nhưng là sau khi tham khảo luật sư về án kiện của Khương Nhất Phàm, bà vẫn là gọi cho Khương Quy.
Làm một người mẹ, bà làm sao có thể nhẫn tâm nhìn tương lai con trai mình bị hủy, chỉ cần Cố Thiếu Hiên không có việc gì, Khương Nhất Phàm cũng liền không có việc gì.
Ngày đó bà đều đã sắp chết, Khương Quy vẫn có thể khởi tử hồi sinh, tình huống của Cố Thiếu Hiên hẳn sẽ càng dễ dàng.
.
.
.
Sờ sờ lông mao của mèo trắng, thanh âm Khương Quy mang theo ý cười, nhưng ánh mắt của cô lại là lạnh băng: “Gì nữ sĩ, ta cứu nữ sĩ là bởi vì nữ sĩ đã sinh ta ra, ta thiếu nữ sĩ một cái mệnh, còn Khương Nhất Phàm, hắn thì tính là cái thứ gì. Ngươi sinh ta, ta đã trả cho ngươi một cái mạng, từ đây chúng ta đã không còn liên quan tới nhau.”
Dứt lời, Khương Quy quyết đoán cúp điện thoại, giơ lên mèo trắng: “Khương Nhất Phàm cùng Khương Tuyết Vi có cùng một cái đức hạnh, quả nhiên là không phải không có nguyên nhân.”
Tiếng ‘đô đô đô’như hóa thành lợi kiếm, đâm thẳng vào màng tai, Hà Nguyệt Dung cả người vô lực, ngã ngồi trên giường, nước mắt của bà như vỡ đê nước sông ào ào chảy xuống hạ lưu. Bà đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Khương Quy lại vô tình như vậy.
“Tìm đến nó chỉ càng làm rạn nứt tình cảm mẹ con.”
Lời nói của chồng như sấm bên tai, chuẩn xác ứng nghiệm, tình cảm mẹ con không chỉ có rạn nứt, mà là hoàn toàn bị chặt đứt, Hà Nguyệt Dung hoảng sợ khóc rống.