Liên tiếp mấy ngày tới Khải Hoành luôn bắt cô luyện cách cầm bút, luyện viết chữ, làm toán,… Lý Nhan rất đau khổ, làm như cô mới chỉ là đứa trẻ lên ba vậy thậm chí anh còn ném cho cô một câu vô cùng vô sỉ:
– Chẳng phải cô mang chí lớn sao, bây giờ tập dần đi, sao, ngại khổ rồi à, tưởng có quyết tâm nên không ngại đường xa? Hóa ra Lý Nhan công chúa cũng chỉ như vậy.
Nghe có tức không cơ chứ, cô thề phải bắt hắn tâm phục khẩu phục thì thôi, tưởng tượng viễn cảnh Khải Hoành quỳ gối xin lỗi vì đã chê cô khiến Lý Nhan cười không ngậm được mồm. Nhưng mà ý chí liền xẹp lép khi gặp đống sách cao ngất ngưởng. Khải Hoành hai hôm nay luôn ra ngoài vào sáng sớm và về nhà tận chiều muộn, đi thường xuyên luôn, nếu chẳng phải vì khi nào anh về cũng cầm theo đồ ăn thì Lý Nhan đã hỏi tội từ lâu rồi, tội dám bỏ công chúa đi chỗ khác,anh đi đâu thì Lý Nhan không rõ, tuy rất tò mò nhưng cũng không dám hỏi, hai ngày liền bận chiến đấu với cái thứ khủng khiếp gọi là “bài tập ôn luyện”. Mà trái với mong muốn của cô thì người bị hỏi tội lại là cô công chúa đáng thương này.
– Suốt từ sáng đến giờ cũng không làm xong được hai bài, cô bộ tấu hề cho ai coi thế hử? Cứ tiến độ như vầy thì đến bao giờ mới ôn đủ kiến thức, làm mấy bài tính toán mà lâu dễ sợ, tư duy lên xem nào.
Cô chỉ biết phồng má giận dỗi:
– Chẳng qua là ta không biết làm thôi. Không biết làm cũng làm chậm mà.
– Cầm bút lóng nga lóng ngóng, lười không chịu suy nghĩ thì ở đâu ra làm nhanh, không biết làm thì phải hỏi chứ.
Thấy anh càu nhàu như vậy Lý Nhan tính sửng cồ lên thì bị anh dùng ánh mắt như dao găm nhìn khiến dũng khí xẹp xuống, đường đường là công chúa mà bị ăn mắng thế này thật không chấp nhận được mà, rõ ràng đối với việc này Khải Hoành vô cùng nghiêm túc, không dung túng cho cô dù chỉ một khắc.
– Khải Hoành, như này mãi ta mệt lắm, với cả ngươi cũng không ở nhà, ta muốn đi chơi, ngươi xem xem ở nhà buồn ghê gớm luôn.
– Dạo này tôi hơi bận không đưa cô đi cùng được, chịu khó làm nốt bài tập đi rồi ít hôm nữa đưa cô đi ăn buffe
Anh gập sách lại, đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Lý Nhan tò mò chạy theo hỏi:
– Buffe là gì vậy?
– À, là kiểu đồ ăn tự chọn ấy, thích gì ăn nấy, ăn bao nhiêu cũng được.
– Thật sao?
Lý Nhan nghe điều này vô cùng háo hức, tâm trạng tối hôm đó gói gọn trong ba chữ: “Không ngủ được”, ngay sáng hôm sau đã hối Khải Hoành dậy sớm đưa mình đi rồi, ai ngờ bị anh dội cho gáo nước lạnh:
– Tối mới đi mà tiểu cô nương ơi
Câu này làm cô khóc không ra nước mắt chỉ biết nghiến răng nghiến lợi làm cho xong đống bài tập, trong lòng không ngừng rủa tên họ Trình kia “Đồ đáng ghét, dám lừa bổn cung, đợi ta quay về liền xử lý ngươi ra sao” tất nhiên là chỉ rủa trong lòng thôi nhỡ anh nghe được là tối nay ở nhà, còn lâu mới được đi ăn buffe gì đó. Mà đống bài tập quả là đáng sợ, có lẽ trên đời này ngoài Khải Hoành ra bài tập là thứ đáng ghét nhất, à không cả hai đều như nhau đều đáng ghét lẫn đáng sợ chỉ là cô không sợ Khải Hoành bằng đống bài tập kia mà thôi.
Chiều hôm đó nắng gắt, không có một chút gió nào thổi vào, mà có thì nó mang theo hơi vừa nóng vừa ẩm quạt điện cũng không có tác dụng với cô nữa rồi, cô cảm giác mình sắp biến thành một miếng thịt quay thơm phức rồi chỉ thiếu ít rau thơm thôi nếu mà bị đánh chén thì tên họ Trình kia sẽ ăn thịt cô đầu tiên.
– Hừm, sao mà nóng dữ vậy nè, ta sắp chết ngạt đến nơi rồi
– Cố chịu thêm chút nữa đi, trời tối là mát mẻ ngay mà, ở thành phố này nó là như vậy đấy tiểu cô nương à, không chịu cũng phải cắn răng mà chịu.
– Rõ ràng là hôm qua mưa to mà, sao lại nóng như vậy chứ, hay ngươi cho ta chui vào cái tủ lạnh nhé, ước chừng bỏ hết đồ ăn ra là ta chui vừa đó.
Khải Hoành đang đọc cuốn sách “vĩ đại”, đọc nhanh đến nỗi cảm giác mắt anh đang nhòe đi, thế mà vẫn nghe lọt tai mấy câu nói nhảm của Lý Nhan
– Vô đó để sốc nhiệt rồi lăn ra ốm à, vậy tối nay có muốn đi nữa không?
– Ngươi lúc nào cũng lôi chiêu này ra dọa ta, đừng hòng ta sợ, không có hiệu quả đâu.
– Ồ nhưng tôi cho rằng nó rất có hiệu quả với cô đấy.
– Đúng, rất hiệu quả trong việc khiến ta tức chết giảm tuổi thọ của ta. Ngươi rất có tài trong việc khiến ta điên máu đấy.
– Câu đấy phải để tôi nói mới đúng, mà càng nói càng nóng, tốt nhất là để tôi ngậm miệng lại cho lành, à chút nữa đợi tắt nắng thì đi, chắc tầm 6h. Khi nào đi thì nhớ thay bộ đồ tôi để trong túi đặt trên giường đó.
Thứ Khải Hoành nói là một chiếc váy nhưng so với y phục của cô thì thập phần khác biệt, theo như lời của anh thì nó được gọi là cái váy, chất liệu rất mát cô sờ nó cảm thấy rất mềm mại không giống như những y phục của cô, từ thân trở xuống thẳng có vài nếp gấp, chắc là do người thợ cố tình làm như vậy, cô chỉ khẽ thở dài trong lòng không ngừng cảm thán, đi ăn mà cũng phải cầu kì như vậy sao, bình thường có thấy Khải Hoành như này bao giờ đâu chắc là ăn ở nơi đông người.
Lúc Khải Hoành sửa soạn xong cũng đã 5 rưỡi, âm thanh ồn ào náo nhiệt bên kia đường vọng đến, tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện, trong không gian có thoang thoảng mùi khói chiều, nắng nhạt dần trên những tán cây xanh rờn, Khải Hoành đang tưới mấy chậu cây ở ban công, anh cứ thẫn thờ, thần hồn ngẩn ngơ, anh không biết cho đến tận bây giờ mọi việc anh làm liệu có đúng đắn không, dù sao cũng là con gái ở với một thằng đần như anh chắc chắn sẽ có bất tiện nhưng Lý Nhan suốt từ lúc mới về đến giờ không kêu than một tiếng, anh tự hỏi có phải mình đang làm khó cô không nhưng chợt nhớ đến tính cách của cô thì anh liền gạt phăng ý nghĩ đó đi.
– Khải Hoành!
Tiếng gọi đằng sau lưng kéo anh về thực tại, anh quay đầu nhìn thấy có một cô gái, ừm phải miêu tả như nào nhỉ, váy trắng dài nên rất tôn đường nét của cơ thể, dài đến cổ chân, cổ chân Lý Nhan rất nhỏ và trắng, trắng đến lóa mắt, trắng là thế nhưng rất gầy mắt cá chân lộ rõ ra kìa, rõ ràng mặc đồ hơi bó nên cảm giác người rất mảnh khảnh, chỉ là,… Anh đưa mắt lên nhìn, là váy hai dây, mà dây lại còn rất mảnh nữa, làm lộ ra bờ vai gầy trắng nõn, xương quai xanh hiện lên, mái tóc xõa xuống đen và dài, nhìn thôi cũng cảm thấy mềm mại, dáng vẻ này thật sự rất đẹp, nhưng mà anh không khỏi cau mày khi nhìn phía thân trên, quá hở rồi.
– Nữ nhân ở đây mặc như vầy là bình thường đúng không, nhưng mà sao ta cứ cảm thấy nó…
Câu bỏ lửng này Lý Nhan không nói thêm nữa, tay không ngừng kéo dây váy kia cao lên, mặt đỏ bừng
– Ngươi mặc vậy cũng đẹp đó. Hay bây giờ chúng ta đi…
Khải Hoành đứng lên tiện tay vơ lấy chiếc khăn mỏng tiến đến choàng qua vai giúp cô, Lý Nhan liền nói:
– Nhưng mà nóng lắm, không chịu được.
– Không chịu cũng phải chịu, biết mặc thế nào là không chấp nhận được không?
– Chẳng phải nữ nhân ở đây đều mặc như này sao, ta thấy trên đường bao giờ là người mặc còn hở hơn ta, nhưng mà nhìn như vậy trông cũng đẹp đấy chứ.
– Đẹp gì mà đẹp, tôi tưởng nữ nhân cổ đại nhìn nhận phải kín đáo hơn chứ.
Thấy Khải Hoành sắp phát cáu cô cũng chẳng nói gì thêm để mặc anh tùy ý chỉnh sửa đồ cô mặc. Lý Nhan có làm gì đâu mà tự nhiên cáu gắt với cô như vậy, nhưng trong lòng không hề khó chịu, cảm giác giống như… đang quan tâm.
– Tên nhóc Sử Diễn chết tiệt, bảo chọn đồ phù hợp mà dám chọn cái mớ giẻ rách này, tí nữa biết tay anh.
– Đâu phải giẻ rách, anh nói là váy mà, chất liệu cũng rất đẹp nữa, mềm và…
Lúc bấy giờ mắt Lý Nhan dừng lại trên người anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi, trông chất liệu cũng giống vải cô đang mặc chỉ là sờ cảm giác mỏng hơn
– Ngươi mặc như vậy thôi à, không mặc thêm ngoại bào à?
– Đó là áo khoác ngoài, có chứ, xíu nữa sẽ mặc, quay lại đây để tôi buộc tóc cho.
Anh buộc đơn giản rồi lấy một sợi dây vải màu tím nhạt buộc thành một cái nơ. Lý Nhan đứng ngắm mình trong gương thỉnh thoảng xoay xoay vài vòng vẻ mặt vô cùng thích thú. Mà phải nói thật hôm nay Khải Hoành rất đẹp, cảm giác rất người lớn, rất có khí chất của một người đứng đầu, dáng người anh cao và đẹp nữa, tóc mềm cũng đâu có kém nữ nhân là mấy, bất giác Lý Nhan thốt lên:
– Khải Hoành, ngươi trông như vậy, đã có người trong lòng chưa?
Cô hỏi câu này lúc anh đang uống nước khiến anh suýt phun hết sạch ra ngoài
– Vớ vẩn, đã nói là nam nhi đại trượng phu quyết ôm chí lớn, tạo nghiệp lớn, không vướng bận tình ái, không phải cô nói vậy sao?
– Ta phi! Ngươi trông như vậy mà không có ai để ý sao, ta chỉ muốn nói là người như ngươi sớm muộn gì cũng có nhiều cô gái yêu thích thôi.
– Tán nhảm đủ rồi, đeo cái này đi.
– Đây là gì thế?
– Giày cao gót.
Cả hai người bước ra ngoài, giống như một cặp tình nhân vậy, rất xứng đôi vừa lứa, người váy trắng giày cao, kẻ áo vest quần âu, tựa như mỹ nhân và quân tử, tựa nhu tình tựa hào hiệp.
– Khải Hoành.
– Ừ.
– Ngươi nói xem, ta có đẹp không?
– Đẹp, là quần áo đẹp.
– Hừ, chẳng phải là ngươi chuẩn bị sao? Ta nói là dung nhan mà.
– Vừa mắt.
– Hứ, ngươi không có mắt nhìn người.
Lý Nhan bước lên trước vài bước, hai ba bước lại quay lại nhìn anh một lần, dáng vẻ phúc hắc này quả nhiên là rất động lòng người, người đẹp vì lụa mà, Lý Nhan quay mặt lại nhìn Khải Hoành, nhướn mày lên hỏi:
– Vậy cho hỏi quần áo này là chuẩn bị cho mỹ nhân nhà ai thế?
Thái độ hờn ghen này khiến anh không khỏi nhịn cười, không biết là cười vì cái gì, anh không đáp, đợi cô quay lưng đi mới hạ giọng:
– Mỹ nhân nhà họ Lý.
Cả thiên hạ này, trừ mỹ nhân nhà họ Lý là cô, còn ai có thể được vua Bắc triều yêu thương, thái tử Đông Cung một mực bảo vệ, sớm đã có thiên hạ trong tay rồi. Sau cùng không biết mỹ nhân họ Lý này có bằng lòng đối với tên ngốc này một ánh nhìn thâm tình không?