Vừa mở cửa ra, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, “Anh Hai? Khuya rồi anh tìm em có chuyện gì sau?” Tần tiểu thư muốn dành lời khen cho kỹ thuật diễn của mình đi.
Một giây trước thì còn đang hỗn loạn, sang giây tiếp theo đã nhập vào nhân vật rồi.
Nhìn vào ánh mắt của cô gái, Tần Cảnh Thừa nhíu mày, “Vừa rồi là âm thanh gì?”
“Em cũng không biết, lúc nãy em đang ở trong phòng tắm rồi sau đó nghe loảng xoảng một tiếng làm em sợ muốn chết, anh Hai em rất sợ.”
Tần Mộc Vũ giả vờ sợ hãi mà hướng vào trong lòng ngực anh ngã vào.
Tần Cảnh Thừa nhíu mày, nghiêng người qua một bên tránh khỏi cô.
Tần Mỗi Vũ, “……”
Hừ, đuợc anh ôm là quý lắm chắc.
Đôi chân thon dài của Tần Cảnh Thừa bước vào, trong phòng thổi tới một trận gió. Chỉ thấy cửa sổ kiểu Pháp ngoài ban công đuợc kéo một bức màn màu tím nhạt đang bị gió thổi tung bay, lộ ra dưới đất đầy mảnh vỡ thủy tinh…..
Anh nhíu mày lại, “Đây là chuyện gì?”
Tần Mộc Vũ lập tức thu lại nét mặt hiện tại, ngây lập tức cảm xúc liền thay đổi không cần tính thời gian, “Em…Em cũng không biết, anh Hai, có phải trong phòng em có trộm vào hay không?”
Âm thanh mềm mại, hợp với biểu tình sợ hãi.
Tần Cảnh Thừa đạm bạc liếc nhìn một cái, sau đó đi tới ban công.
Tần Mộc Vũ chợt nhớ tới trang sức lúc nãy bị cô ném trong phòng tắm, để chân trần chạy nhanh trở vào, “Em đi tháo mặt nạ trước cái đã.”
Phịch một tiếng cửa phòng tắm đóng lại, đem giầy cao gót cùng với khuyên tai giấu thật kỷ, sau đó còn dùng tốc độ nhanh nhất và đơn giản nhất để tẩy trang. Lúc rửa mặt cũng tiện tay hắt nuớc làm ướt hết nửa đầu tóc.
Thân là một yêu nữ thế gian, cuộc sống có ý nghĩa chính là đuợc triêu chọc soái ca.
Thời điểm cô ra tới, trên tóc vẫn còn đang nhỏ nuớc, nghịch ngợm men theo cái cổ trắng ngần chảy xuống, đi ngang qua xương quai xanh tinh xảo và biến mất ở lớp áo choàng tắm.
Đêm khuya chỉ có trai đơn gái chiếc, cô gái thì đang mặc một áo choàng tắm tóc dài vẫn còn đang rỉ nuớc, trong không khí như ẩn như hiện mà lộ ra một tia ái muội giữa hai người.
Tần Cảnh Thừa vọi vàng liếc nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt, “Trong phòng không có ai, để anh ra bên ngoài nhìn xem.”
Sau đó xoay người rời đi, thoạt nhìn thực sự bình thường nhưng mà so với bình thường thì bước chân lại nhanh hơn, anh ta đang hoản loạn.
Tần Mộc Vũ cười nhẹ, năm ngón tay thon dài kéo dây áo choàng, ngâm nga mà đi tắm.
Tắm thật sự rất thoải mái dễ chịu, hơn nữa còn làm xong một bộ dưỡng da, sau có rất dụng tâm mà chọn một bộ đồ ngủ trông thật bảo thủ, rồi lại ôm cái gối đầu đi đến trước phòng Tần Cảnh Thừa gõ cửa.
Cốc cốc cốc gõ cả buổi cũng không có ai mở cửa, Tần tiểu thư vốn có tính tình không kiên nhẫn cô đang định đưa chân lên đá. Nhưng nghĩ đến gương mặt kia của Tần Cảnh Thừa cũng vì tính đêm nay sẽ đuợc ngủ cùng với trai đẹp nên cô sẽ nhịn một chút.
Lại cốc cốc cốc gõ cửa nữa ngày mà cửa vẫn không mở, Tần tiểu thư tuyên bố sự kiên nhẫn của cô đã bỏ nhà ra đi rồi. Lấy ra một cây kẹp tóc nhỏ xíu cô đang muốn cạy khoá.
Khi còn ở cổ đại, tài cạy khóa của cô so với giang hồ còn muốn xuất thần nhập hóa, nhớ năm đó vì có thể mở đuợc hết tất cả ổ khoá trong thiên hạ mà Tần tiểu thư đã có một phen khổ luyện còn theo học một người thầy suốt một năm.
Còn vì cái gì mà cô lại muốn học cạy khoá, mọi người đừng hiểu lầm, Tần tiểu thư rất khinh thường việc ăn trộm, cô học là vì một người luôn có bộ dáng ‘thanh tâm quả dục’ ngoại trừ soái ca ra, còn vạn vật thế gian trong mắt cô đều là cặn bã.
Học cạy khoá đương nhiên là vì trộm người a.
Nhưng mà, cạy một chút, không mở, thử lại lần nữa, vẫn là không mở.
Lúc này mớ nhớ ra, tất cả khoá của Tần gia đều là khoá chống trộm.
Tần tiểu thư, “……”
Đuợc lắm, cô quay đầu chạy về cửa phòng nhà vệ sinh mân mê suốt nửa giờ, thành công cạy xong khoá của Tần gia, sau đó quang minh chính đại mà ngồi ở trên giường Tần Cảnh Thừa.