Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 34



Nguyễn Hạ lấy khăn lau khô mặt, bắt đầu quá trình dưỡng da, vừa vỗ vỗ mặt vừa trả lời: “Ừ, tôi thấy anh uống say rồi, thuận tay giúp anh nghe.”

“Cảm ơn.” Tống Đình Thâm mất tự nhiên nói.

Lúc này Nguyễn Hạ cũng không biết, anh cảm ơn cô là vì cô giúp anh nghe máy hay là vì hôm qua cô chăm sóc anh.

“Không có gì.”

Cô cũng chẳng có ý nghĩ muốn đi tìm hiểu Lê Tĩnh là ai, cũng không muốn ở đây nói xấu với anh.

Vượng Tử nhìn cô không ngừng vỗ mặt, không khỏi đau lòng, hỏi: “Mẹ, mẹ đánh mình như vậy, không cảm thấy đau sao?”

Nguyễn Hạ trả lời: “Vừa rồi mới nói cho con đó, đây chính là sinh hoạt tỉ mỉ.”

Tống Đình Thâm ôm lấy Vượng Tử, rất dễ nhận ra, hai cha con cũng khó có thể lý giải được quá trình dưỡng da rườm rà này của Nguyễn Hạ.

“Ba, mẹ bảo hôm nay đi ra ngoài chơi, chúng ta đi với nhau đi!” Vượng Tử ôm cổ Tống Đình Thâm: “Cô giáo nói, hôm nay là thứ bảy, con không cần đi học, người lớn cũng không phải đi làm.”

Tống Đình Thâm lộ ra vẻ do dự, hôm nay bạn thân kết hôn, bởi vì anh đã kết hôn, cho nên không phải đến sớm để làm phù rể nhưng cũng phải hơn mười một giờ mới đến khách sạn. Trường hợp này anh phải đi, cũng không thể từ chối được, nghĩ một lúc lập tức nói: “Hôm nay, ba phải tham dự hôn lễ của một chú, ngày mai sẽ dẫn con ra ngoài chơi có được không?”

Anh dùng giọng trao đổi cũng không có ý định nói dối Vượng Tử.

Ánh mắt Nguyễn Hạ sáng lên, đang chuẩn bị bảo Tống Đình Thâm dẫn Vượng Tử đi tham dự hôn lễ, như vậy ngày hôm nay rất nhàn nhã rồi, có thể ở trong nhà nằm ườn ra, cũng có thể đi dạo phố, hiện tại lịch từ thứ hai đến thứ sáu của rất dày, bởi vì Vượng Tử phải đi học, hai ngày nghỉ cô đều để trống, cô cũng đã nghĩ phải nghỉ ngơi một chút, thật sự là có người lại tạo điều kiện cho mình.

Nào biết được cô còn chưa kịp nói ra đề nghị chân thành này, Vượng Tử liền nói: “Hôn lễ? Ba, con cũng muốn đi!”

Nguyễn Hạ nghĩ thầm, thật sự là con ngoan, con giỏi lắm.

Tống Đình Thâm do dự một chút, vừa định gật đầu đồng ý, Vượng Tử lại mong đợi nhìn về phía Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ lập tức có một loại dự cảm bất thường.

“Mẹ, mẹ cũng cùng đi đi!” Vượng Tự từ trên người Tống Đình Thâm tụt xuống, dùng cánh tay mập mạp ôm đùi Nguyễn Hạ, cọ qua cọ lại, dùng đủ các thể loại làm nũng rồi ăn vạ: “Mẹ cùng đi đi, hôn lễ chơi rất vui, cùng đi đi, cùng đi đi!”

Trẻ con đúng thật là làm người lớn mệt nha, Nguyễn Hạ bị cậu ôm không còn cách nào cả, chỉ có thể khom người xuống, kiên nhẫn nói: “Mẹ hôm nay có việc.”

“Gạt người, mẹ mới vừa rồi còn nói sẽ dẫn con ra ngoài chơi, nãy thì không có việc gì, bây giờ thì lại có việc.” Vượng Tử cũng không còn là đứa trẻ hai tuổi dễ dàng bị mắc lừa kia đâu, năm nay cậu đã hơn ba tuổi rồi đó là một người trưởng thành rồi nha, không dễ lừa như vậy đâu: “Mẹ, mẹ gạt con, mẹ sao có thể nói dối trẻ con?”

Nguyễn Hạ không muốn đi, cô cảm thấy mình không thể nào thoát khỏi chuyện này dễ dàng như vậy, liền nhìn Tống Đình Thâm, khẩn cầu anh ra tay cứu cô.

Tống Đình Thâm cúi đầu nhìn Vượng Tử, rồi lại nhìn Nguyễn Hạ, rất rõ ràng, anh hiểu sai ánh mắt của Nguyễn Hạ.

“Cùng đi đi.” Anh nói.

Nguyễn Hạ cũng không muốn đi nhưng Tống Đình Thâm đã nói như vậy, còn có đứa nhỏ đang quấn người cô, cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nói ra: “Vậy cũng được.”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, dường như cô ấy chưa từng cùng Tống Đình Thâm đến buổi tụ họp nào, thậm chí ngay cả bữa tiệc cũng không có, một nhà ba người số lần đi chơi cùng nhau đã ít lại càng thêm ít.

Tống Đình Thâm cũng không có yêu cầu với vấn đề này, nguyên chủ cũng sẽ không chủ động để tự chuốc nhục nhã, cho nên kết hôn bốn năm rồi, rất nhiều người chỉ nghe nói Tống Đình Thâm có bà xã, người biết mặt lại không nhiều.

Trong suy nghĩ của trẻ con, đi tham dự hôn lễ chắc chắn là rất thú vị, lúc ăn sáng, Vượng Tử vẫn không dừng lại, tò mò hỏi tiếp: “Là chú nào kết hôn hả ba?”

“Là chú Lê, chiếc xe ô tô điều khiển của con chính là chú ấy tặng đó, còn nhớ không?”

Nguyễn Hạ sửng sốt một chút, Lê? Sẽ không phải là họ Lê của Lê Tĩnh kia chứ? Trùng hợp như vậy ư?

Có lẽ là do chú ý tới biểu cảm của Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm giải thích: “Người đêm qua gọi điện cho tôi, chính là em gái Lê Viễn Hàng, cô ấy hiện tại đang làm ở công ty tôi.”

Kỳ thật sau khi Tống Đình Thâm nói ra lời này cũng có chút hối hận, anh cũng không biết vì sao mình lại muốn nói ra lời giải thích nữa.

Nguyễn Hạ nhẹ gật đầu: “Chẳng trách, cảm thấy họ này rất quen tai.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.