Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 30



“Bận cái gì chứ? Tôi thấy ngay cả đại minh tinh cũng không bận rộn như phu nhân của cậu đâu!” Một người bạn cùng phòng mồm miệng thẳng thắn nói: “Cả đại minh tinh cũng có thời gian để nghỉ ngơi hít thở mà. Lão tam, cậu nói thật xem nào, cậu với vợ rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi!”

Kì thật trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, quan hệ giữa Tống Đình Thâm và vợ của anh thật sự không tốt. Bằng không sao mấy năm qua, cô ấy chưa từng xuất hiện lần nào trong các buổi tụ tập của bọn họ?

Lê Viễn Hàng ra hòa giải, vui tươi hớn hở nói: “Lão nhị, hôm nay cậu uống nhiều rượu quá rồi, thừa dịp còn chưa nói sảng, mau quay về ngủ đi. Nếu không đến ngày mai nhớ lại muốn chịu đòn thỉnh tội cũng không đủ đâu.”

Bạn cùng phòng đại học, nếu ở với nhau tốt thì có thể làm bạn cả đời. Quan hệ giữa Tống Đình Thâm và bạn cùng phòng đại học đều rất tốt. Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn giữ vững được. Anh thật sự rất trân trọng những người bạn này.

Cho dù quan hệ có tốt thế nào, đối với chuyện hôn nhân của bản thân, Tống Đình Thâm cũng sẽ không nói cho bọn họ biết. Vậy nên cho đến bây giờ, ngay cả người có quan hệ thân thiết nhất với anh là Lê Viễn Hàng cũng không biết được năm đó Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm đến với nhau như thế nào.

Trong mắt Tống Đình Thâm, chuyện giữa vợ chồng với nhau, cho dù là ba mẹ cũng là người ngoài chứ đừng nói đến bạn thân. Hơn nữa anh cũng không muốn nói, có thể nói điều gì đây?

Nguyễn Hạ có thủ đoạn gì không, có mục đích gì không, đó cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ. Nếu anh nói ra thì phải đặt cô ở đâu đây? Huống chi bây giờ cô còn là mẹ của con anh. Ở trước mặt người ngoài hay ở trước mặt người thân của anh, anh cũng sẽ không nói xấu cô nửa câu.

Tống Đình Thâm nâng chén rượu trước mặt lên, đứng lên: “Hôm nay tôi tới trễ, tự phạt một ly.”

Anh một hơi uống cạn rượu trong chén.

Chưa ăn gì đã uống rượu ngay, làm sao dạ dày có thể chịu được, môi mỏng của Lê Tĩnh vểnh lên, cô ta cảm thấy bạn bè của anh trai rất quá đáng, ép Tống Đình Thâm đến như vậy. Cô ta cũng cảm thấy vị Tống phu nhân kia cũng rất không biết điều, nếu như tình cảm vợ chồng không tốt, vì sao vẫn muốn chiếm lấy người đàn ông này, khiến cho anh ấy không được hưởng thụ gia đình ấm áp như những người bạn cùng lứa khác chứ?

Cô ta cũng nâng chén rượu của mình lên, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay em cũng tới trễ, cũng nên tự phạt mình một ly.”

Hôm nay dù sao cũng là sân của Lê Viễn Hàng, mọi người cũng sẽ không truy cùng đuổi tận hỏi vấn đề vì sao Tồng Đình Thâm không đưa vợ tới đây. Loại vấn đề này ngay cả bản thân cũng thấy rất ngại, náo loạn một lần đã là cực hạn rồi. Dù sao những người ngồi đây đều biết tính cách của Tống Đình Thâm.

Những người bọn họ tốt nghiệp cũng đã được mười mấy năm rồi, có con cái cũng học lên tiểu học cả rồi, có thể tụ tập với nhau đã là điều không dễ dàng, nhìn lại chuyện xưa mới là điều nên làm.

Bên này thì đang ăn uống vui vẻ, ở nhà, Nguyễn Hạ đã tắm rửa xong cho Vượng Tử, đang nằm xem hoạt hình ở trên giường.

Vượng Tử đã sắp xếp cho bản thân xong hết rồi, hôm nay ngủ với Tống Đình Thâm, ngày mai ngủ với Nguyễn Hạ, hai bên sẽ không cảm thấy cô đơn, giống y như hoàng đế phân phát ân sủng vậy.

Chỉ có điều cậu cũng rất tiếp thu lời nói của Nguyễn Hạ, hiện tại mỗi buổi sáng thức dậy, cậu cũng sẽ không đánh thức Nguyễn Hạ nữa, ngược lại còn đặc biệt quan tâm, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường. Cũng bởi vì như thế, Nguyễn Hạ cũng sẽ không bài xích việc đứa nhỏ này của cách một ngày sẽ đến ngủ cùng cô.

Chỗ Vượng Tử học chính là một nhà trẻ song ngữ, cho nên những phim hoạt hình mà cậu xem phần lớn là tiếng anh. Vừa đúng lúc Nguyễn Hạ vừa đăng kí một lớp khẩu ngữ tiếng anh, vì thế mỗi ngày đều sẽ xem phim với cậu.

Nói cho cùng cô cũng có căn bản tiếng anh, hiện tại học một kèm một với giáo viên, khẩu ngữ nhanh chóng tiến bộ.

Tuy rằng trong lòng Nguyễn Hạ biết khả năng quay trở lại thế giới cũ là rất nhỏ, nguyên chủ không muốn quay trở về, đương nhiên loại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ý muốn của hai người nhưng cô vẫn cố gắng nỗ lực nhân cơ hội có điều kiện để khiến bản thân mình trở nên tốt hơn.

Trước kia cô vẫn luôn oán hận là không có thời gian không có tiền, hiện tại có thời gian có tiền rồi, nếu như này nào đó thật sự phải quay về rồi mà vẫn không thay đổi chút nào, Nguyễn Hạ sẽ cảm thấy bản thân lãng phí cơ hội xuyên qua này rồi.

Đợi đến lúc Vương Tử đã ngủ rồi, Nguyễn Hạ mới nghe được âm thanh truyền lên từ lầu dưới. Cô đoán hẳn là Tống Đình Thâm đã về rồi.

Cô không định đi xuống, đang chuẩn bị tiếp tục lướt weibo, nào ngờ lại có người đến gõ cửa phòng mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.