Cẩm Mộng Ninh trợn tròn mắt khi biết được sự thật. Cô không ngờ, người thực sự khiến Tôn Kiến Phúc bệnh nặng mà chết không phải là Ngụy Hắc Viễn mà chính là đại thiếu gia Phương Thành và dần nhận ra rằng Phương Mộng Ninh đã thực sự hiểu lầm Ngụy Hắc Viễn. Liền lập tức, cô mạnh tay hất người đang ôm lấy mình, lạnh giọng nói:
– “Phương Thành, tôi không ngờ anh lại xấu xa đến vậy.”
Khóe môi Phương Thành khẽ cong, liền sau đó nở nụ cười của kẻ chiến thắng mà mạnh bạo hôn lấy cánh môi của Cẩm Mộng Ninh để thỏa mãn dục vọng của bản thân. Tuy nhiên, đối phương lại kháng cự mãnh liệt. Cô nhanh chóng bặm môi chặt, nhằm không muốn người đàn ông xấu xa này chiếm trọn được khoang miệng mình, sau đó với tay cầm lấy ly sữa nóng trên bàn mà đập mạnh vào đầu của Phương Thành khiến hắn bị đau mà trừng mắt nhìn cô, nghiến răng mắng nhiếc:
– “Phương Mộng Ninh, em dám làm vậy với anh sao?”
Ngay khi Phương Thành chuẩn bị tiến lại gần, liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh vội nhặt chiếc ly sắc nhọn bị vỡ ra làm hai ở trên giường mà nhanh chóng kề lên cổ mình, dõng dạc tuyên bố:
– “Phương Thành, nếu như anh dám động vào người tôi thì chuẩn bị làm tang lễ cho tôi đi. Đừng thách Mộng Ninh này không dám.”
Sắc mặt Phương Thành lập tức tái xanh ngay khi thấy chiếc ly thủy tinh vỡ đang rạch lên cổ của thiếu nữ một đường, máu tươi cũng vì thế mà chảy ra khiến anh sợ hãi, lập tức lùi ra xa, hạ thấp giọng nói:
– “Mộng Ninh, em…em đừng làm chuyện dại dột. Được rồi, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ việc ở bên cạnh anh. Đừng làm bản thân bị thương.”
Nói rồi, Phương Thành lập tức xoay lưng bước trở ra. Ngay khi rời khỏi, anh ta không quên khóa chặt cửa ở bên ngoài nhằm tránh Cẩm Mộng Ninh chạy trốn. Sau khi bóng người rời khỏi, Cẩm Mộng Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô khẽ đưa tay chạm nhẹ lên cổ mình mà nhíu mày đau đớn, trầm giọng nói:
– “Ngụy Hắc Viễn chắc hẳn đang cho người tìm mình khắp nơi. Làm sao để trốn thoát ra khỏi nơi này đây.”
Devil Group….
Chát….
Tiếng đánh đấm không ngừng vang lên cùng ánh mắt như thể sắp giết người đến nơi của Ngụy Hắc Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Hắc Vạn bị đánh đến mức tím bầm cả người, nghiêm giọng đe dọa:
– “Nói, mày đã bắt vợ tao đi đâu?”
Lâm Hắc Vạn khẽ phun một ngụm máu tươi, hơi thở nặng nề đáp:
– “Ngụy gia…tôi…tôi thực sự không cho người bắt vợ của ngài….graaaa……”
Hắn vừa dứt lời liền cảm nhận cơn đau truyền đến từ mười đầu ngón tay mà gào lớn. Ngụy Hắc Viễn dùng mũi giày không ngừng ấn mạnh lên, nghiến răng tra hỏi:
– “Mày không nói đúng không? Được, vậy thì đừng trách tao tàn ác.”
Đùng…Đùng…Đùng…
Âm thanh tiếng súng vang lên, bắn thẳng vào giữa trán của Lâm Hắc Vạn khiến mắt hắn trợn tròng, sau đó chết lăn tại chỗ. Ngụy Hắc Viễn dùng chân đá mạnh thi thể kẻ dưới đất sang một bên, sau đó nhìn sang thuộc hạ, lạnh giọng lên tiếng:
– “Tiếp tục tìm kiếm thiếu phu nhân ở từng ngóc ngách, không bỏ sót bất kể nơi nào. Nếu không tìm ra cô ấy, tao sẽ san bằng khắp thành phố này.”
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn như sắp phát điên mà nổ súng bắn chết hết những tên thuộc hạ liên quan đến Lâm Hắc Vạn khiến những kẻ còn lại lập tức trở nên dè dặt mà đứng nép sang một bên, sau đó nhanh chóng lái xe tìm kiếm Cẩm Mộng Ninh.
– “Mộng Ninh, bằng mọi giá, anh nhất định sẽ đưa em trở về.”
Lộp…bộp…
Đã hơn hai ngày trôi qua, Cẩm Mộng Ninh bị Phương Thành giam cầm bên trong phòng khiến cô cảm thấy vô cùng bí bách, khó chịu. Đã nhiều lần, cô tìm cách dùng tay tách những thanh gỗ dày phong ấn khung cửa sổ nhưng vẫn không được. Ngay khi nghe tiếng bước chân có phần khá nhẹ ở phía ngoài, liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh cất giọng cầu cứu:
– “Làm ơn cứu tôi với. “
Nghe giọng nói văng vẳng ở bên trong căn phòng khiến người ở phía ngoài lập tức dừng lại. Một lúc lâu sau, Cẩm Mộng Ninh tinh mắt nhìn thấy một tờ giấy nhỏ nằm bên dưới khe cửa mà nhanh chóng nhặt lấy, cẩn thận đọc từng chữ:
– “Chờ đợi thời cơ chính là cách tốt nhất.”