“Con.. con có bị sao ko nay con lạ vậy hay bị ngta đánh vào đầu rồi quay lại mẹ xem coi nào”
“Mẹ sao mẹ nói con như vậy con ko sao hết do con ko nghe lời mẹ giờ con biết sai rồi con ngoan rồi” cậu nhìn mẹ cậu với ánh mắt chân thành
“Con biết như vậy là tốt rồi mẹ sợ con ko trưởng thành nổi cơ” mẹ cậu vẫn lo lắng cho đứa con ngỗ nghịch này
‘ nói vậy thôi mình vẫn lo cho nó quá đi học đánh nhau học hành thì ko đến nơi đến trốn cứ tụ tập ko biết thay đổi đc mấy ngày đây’
“Rồi vào tắm thay quần áo rồi ăn cơm đi mẹ chờ con lâu lắm rồi đó mẹ đói rồi”
“Dạ con biết rồi” cậu chạy lên phòng mở cửa phòng của nguyên chủ ra điều khiến cậu bất ngờ đó là phòng của nguyên chủ to vc
“Sao mà rộng quá vậy lúc mình còn sống phòng mình đâu có được to như vậy đúng sướng thật mình phải sống đến cuối đời”
Phòng của phạn diện cái gì cũng to cái gì cũng có một đứa quê mùa như Lâm Nhất thật sự là một điều xa lạ ví dụ như tủ quần áo của nguyên chủ một đống quần áo để ở bên trong chưa đụng đến mà toàn hàng hiệu .
“Đúng là lãng phí tiền thật mình đem bán được ko nhiều vậy sao mặc hết đây”
Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn đó là trong phòng tên phản diên toàn hình của nữ chính Cẩm Mộng dán đầy trên tường ko khác gì tên biến thái đi săn con mồi vậy ‘ sao mà cậu *Lâm Nhất* này lại biến thái như vậy đi theo dõi con nhà ngta mà còn dán lên gì vậy tr’
Cậu lấy quần áo đi tắm rồi mấy cái hình kia tính sau cậu phải sống một cuộc sống khác với tên phản diện cuồng nữ chính này cậu muốn sống không chết nữa,chết rất đau chết nữa là ko có khả năng sống thêm lần nữa đâu.
“Tránh xa nam nữ chính ‘ Lâm Nhất’ tui sẽ giúp cậu nha tui sẽ sống cuộc đời còn lại thay cậu cậu cứ yên tâm nhấm mắt nhé”( ủa biết ngta sống hay chết mà kêu nhắm mắt vậy con)
Lúc cậu tắm xong đi xuống phòng bếp thì đã thấy mẹ cậu đang ngồi trên bàn ăn đợi cậu còn có một số người giúp việc đang bận bịu lau chùi
“Chào cậu chủ”mấy ngừoi giúp việc đôngf thanh chào
“Chào mọi người nha” cậu chào lại mọi người còn cười nữa đúng cậu cười lên rất đẹp cũng rất đáng yêu nữa
Mấy ngừoi giúp việc nói chuyện thì thầm to nhỏ “ê này cậu chủ lạ nha mấy trước chào đâu có thèm chào lại còn quay qua liếc mà sao giờ lại thay đổi rồi”
”này ko biết được chắc do bị ngta đánh rơi não rồi nên mới vậy đang giả vờ ngoan hiền sao đúng là….haizz”
Cậu ko quan tâm đến mấy lời thì thầm đó đó là Lâm Nhất trước giờ cậu là ngừoi khác mà so đo làm gì giờ cậu phải trở nên ngoan ngoan nghe lời mẹ cậu chứ cậu là bé ngoan mà ko hư như nguyên chủ đâu
“Mẹ chờ con lâu chưa con đói rồi chúng ta ăn cơm thôi”cậu đưa tay sờ sờ cái bụng trống rỗng của ra ám hiệu cho bà
“Được rồi được rồi ta cũng đói ngồi xuống ăn cơm thôi chờ một lúc nữa thì nguội hết” sao con mình đáng yêu như vậy mà mình ko biết???
“Mẹ ăn cái này này mẹ ăn nhiều vào” cậu gắp thức ăn vào bát của bà ánh mắt của cậu đầy sự chân thành đáng yêu đến người khác nhìn thấy còn thích huống chi là bà
“Ta biết rồi con cũng ăn đi đừng cứ gắp cho ta như vậy con cũng nên ăn, ăn nhiều cho lớn đầu óc phát triển ha”
“Dạ còn biết rồi” cậu cười cười với bà