Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 39: {Năm ấy}



Tề Môn Thiên Sách và Như Hoa đã khuất dạng về hai phía khác nhau, Tề Môn Sanh cũng quay người vừa định rời đi, thì tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên. Không đợi hạ nhân chạy ra đón khách, y trực tiếp bước tới mở cổng.

Ba thân ảnh tuy có phần lạ lẫm, nhưng Tề Môn Sanh chắc là mình không nhớ nhầm. Hai nam nhân và một nữ nhân. Chắn trước mặt y là Lý Tổng Lý Hạo của Tam Giáo và phu nhân Mặc Uyển. Phía sau hai người đó, là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, tuy già nua nhưng nét nghiêm nghị vẫn không hề thay đổi sau chừng đó thời gian.

– Tề lão gia, ngài có chuyện bận à? Chúng tôi vừa định ghé thăm Đại Thiếu gia và Nhị tiểu thư! – Nữ nhân xinh đẹp tên Mặc Uyển mỉm cười, ánh mặt sắc bén nhìn về phía Tề Môn Sanh. – Không, rất đúng lúc, ta cũng vừa định tới tìm quản gia của hai người – Y lắc đầu cười nhẹ, mở rộng cổng cho ba người nọ vào.

Lý Hạo và Mặc Uyển đồng thời trao nhau ánh mắt khó hiểu. Nghiên thúc có quen biết với một người quyền lực như Tề Môn Sanh sao? Rốt cuộc quá khứ của y che dấu những gì?

Cả bốn người tiến vào phòng khách rộng rãi. – Được rồi, đến lúc phải nói cho chúng nó biết rồi đấy A Thẩm! – Chưa đợi Lý Hạo và Mặc Uyển yên vị, Tề Môn Sanh đã cao giọng nói với Nghiên Thẩm bằng một cách tên cực kỳ thân thiết. Dưới ánh nắng rực rỡ ngoài cửa, Mặc Uyển nhận ra dáng vẻ mệt mỏi và nặng nề của cả hai người đàn ông lớn tuổi trước mặt, tựa hồ như vừa trải qua thứ gì đó rất kình khủng.

Dạo gần đây Lý Thiên Tuế có hay kể với cô, Nghiên thúc rất thường đến một ngôi chùa tên Không Niệm ở ngoại ô để cầu nguyện rồi ở lại đó cho tới tận xế chiều. Dù không rõ thực hư thế nào, nhưng cô đoán đó là chắc chắn những chuyện này có quan hệ gì đó với nhau.

– Không được, bọn chúng vừa quay về từ một cuộc thập tử nhất sinh, đừng đè thêm gánh nặng cho chúng nữa! – Bằng một giọng cực kỳ cứng rắn, Nghiên Thẩm nhíu mày, gắn chặt răng trả lời Tề Môn Sanh. – Một kẻ tự xưng là Riddle Viha Prinz đã gọi điện đến tìm tôi! –

Trong chốc lát, khi lời nói vừa vụt khỏi miệng Tề Môn Sanh, cả ba người còn lại đều sững sờ. Cái tên này, nghe thật quen!!! – Viha…Prinz? – Cái họ đáng sợ này, rốt cuộc bao lâu rồi Nghiên Thẩm y chưa được nghe lại?

——————————

Tám con người ngồi trong thư phòng lớn của Nhất Môn gia, chìm trong im lặng, không một ai lên tiếng. Rất dễ dàng để nhận ra sự tách biệt giữa hai thế hệ là quá lớn. Một bên là Lý Hạo, Mặc Uyển, Tề Như Hoa và Thiên Sách. Đối diện là Vũ Phẩm, Nghiên Thẩm, Lưu Minh Vương và Tề Môn Sanh.

Tất cả, bằng những cách khác nhau, đều đã biết lý do tại sao mình ngồi ở đây. Một kẻ thù rất cũ, và cũng rất mới vừa khai thuyền tuyên chiến với bọn họ. Nhà Viha Prinz! Gia tộc đứng đầu tổ chức tội phạm Lucifer khét tiếng tại Mỹ.

– Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra cách đây 40 năm? – Với dáng vẻ cực kỳ bình thản, Lý Hạo nhấp môi, nhìn chằm chằm vào bốn nam nhân trước mặt. Có chuyện gì đó mà bọn họ đang cố che giấu. Một bí mật động trời nào đó liên quan tới kẻ mới mấy hôm trước đã sai người đi ám át hắn và Mặc Uyển.

Nghiên Thẩm nhìn Vũ Phẩm, Vũ Phẩm nhìn Lưu Minh Vương, Lưu Minh Vương lại nhìn Tề Môn Sanh và Tề Môn Sanh vẫn quay lại nhìn Nghiên Thẩm. Không ai dám mở lời trước. Cuối cùng, dưới cái nhìn áp lực của đám thanh niên trẻ, Tề Môn Sanh đành lên tiếng. – Các cháu làm trong hắc đạo lâu như vậy, chắc phải từng một lần nghe đến Ngũ Long hội chứ nhỉ? –

Cả bốn người đều gật đầu. Ai trong giới xã hội đen mà chưa từng nghe đến danh của Ngũ Long hội nổi danh một thời chứ? Người ta đồn rằng đây chính là tiền thân của Hội đồng kín hiện tại, năm người đứng đầu hội là năm kẻ đứng đầu những gia tộc lớn nhất thời bấy giờ. – Bao gồm ta lúc ấy vừa thừa kề Nhất Môn, Nghiên Thẩm đại diện cho bạch đạo, Vũ Phẩm là cho Vũ gia, Lưu Minh Vương là của Lưu gia bây giờ, và cuối cùng là Hoắc Du Uyển, nữ nhân duy nhất trong hội, người thừa kế còn lại của Hoắc gia! –

Nhíu chặt mày liễu, Mặc Uyển tự hỏi liệu mối quan hệ giữa Vũ Phẩm và Vũ Vương Phong là gì? Hai anh em Hoắc Minh Lôi và Hoắc Minh Thần rốt cuộc có phải là hậu duệ cuối cùng của Hoắc gia hay không? Hàng loạt những câu hỏi đều nghẹn nơi cổ họng thanh tú. Cô muốn cất lời hỏi, lại gặp cái lắc đầu đầy thâm ý của Lý Hạo. Từ từ đã, hãy nghe hết câu chuyện!

– Khi đó, chúng ta chỉ mới gần 20 tuổi, là thời điểm đẹp nhất của một đời người! Chúng ta lúc đó chẳng suy nghĩ gì cho tương lai, chỉ đơn giản là dành cho nhau những tình cảm chân thành nhất! – Một chút hoài niệm nơi đáy mắt trào dâng, Tề Môn Sanh đứng dậy, tiến về phía bức tranh lớn treo phía sau bàn làm việc.

Tấm vải trắng vì gió mà trượt xuống, để lộ bức tranh hoàn mỹ đằng sau. Được giữ một cách kỹ càng, nó như vừa được vẽ ngày hôm qua. Dù chỉ là vẽ, nhưng Mặc Uyển không thể không thừa nhận sự sinh động trong từng nét cọ sắc sảo.

Nếu để ý kĩ thêm một chút, nhất định sẽ thấy phía dưới góc phải của bức tranh có một hàng chữ rất nhỏ ghi lại ngày tháng hôm ấy: thứ 6 ngày 13 năm Xxyz. Đúng vào ngày lễ Thanh trừng thường niên của Hội đồng! Liệu có sự trùng hợp nào ở đây không?

Khi nhìn vào bức tranh, cả Như Hoa và Thiên Sách đều có chúng một suy nghĩ. Năm nam nhân, nhưng chỉ có một người phụ nữ, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy! – Lẽ nào…?? – Nếu đúng là như vậy, thì mọi sự miễn tiếp theo sẽ rất dễ dàng đoán được.

– Phải, chúng ta đã rơi vào vòng xoáy của tình yêu mà chẳng ai trong cuộc còn tỉnh táo để phân định đúng sai… – Vũ Phẩm cất tiếng, khẽ vươn tay chạm vào bức tranh được vẽ trên một tấm vải sờn cũ, thanh âm mang theo sự bi thương trầm tĩnh của một người xuất gia.- Ban đầu, Du Uyển đã chọn Lucius để làm bến đỗ cuối cùng, đây là chuyện nằm trong dự tính của tất cả mọi người. Cả hai đều không thừa nhận, nhưng bọn ta đều biết mình đã hết cơ hội rồi… –

– …nếu như chuyện chỉ dừng lại ở đó, chúng ta chỉ đơn giản là bỏ cuộc thì tốt biết mấy! Thế nhưng không ai trong bọn ta chấp nhận sự thật ấy, ngấm ngầm tạo thế lực riêng để sẵn sàng khiêu chiến với Lucius – Ngắm nhìn dáng vẻ cực kỳ ảm đạm của bốn nam nhân trước mặt, Mặc Uyển và Lý Hạo đều không nhịn được mà sinh lòng thương cảm. Thời gian đã vào mòn đi dáng vẻ tuấn tú của cả bốn người, nhưng không làm mất tình yêu mà bọn họ dành cho một nữ nhân duy nhất.

Chuyện sau đó…là một cuộc chiến rất đáng sợ giữa năm nam nhân tranh giải quyền lực và trái tim người con gái. – Tuổi trẻ…chính là một sai lầm bồng bột mà ta chẳng thể thay đổi được! – Nhấp một ngụm trà lạnh ngắt, Nghiên Thẩm nãy giờ im lặng nay bỗng lên tiếng, thả vào không khí một câu cảm thán đầy u sầu.

Lý Hạo nắm chặt bàn tay nữ nhân bên cạnh, chợt nhận ra tay cô đã lạnh tới mức tái nhợt đi. Vươn người kéo sát Mặc Uyển vào lòng, Lý Hạo khẽ an ủi sự run rẩy trong đáy mắt tựa hồ thu của cô. – Sau đó…thì sao ạ? – Khàn giọng hỏi, Mặc Uyển nhận ra thanh âm của mình đã trở nên vô cùng lạ lẫm.

Câu chuyện này mang lại cho cô thứ cảm giác giống như chính cô mới là người trải qua nó. Mặc Uyển thấu hiểu hết những đau đớn, cô độc, tuyệt vọng của một người đàn ông không thể có được người phụ nữ mình yêu…

Thu gọn từng cử chỉ của hai thân ảnh đối diện, Lưu Minh Vương cười lạnh hai tiếng, rồi cúi thấp đầu, dáng vẻ như đang hoài niệm thứ gì đó rất buồn bã. – Sau đó sao? Sau khi chuyển ra nước ngoài sống gần ba năm thì Du Uyển và Lucius quay lại thành phố Y vào một dịp lễ nhỏ. Đó chính lúc năm người đàn ông bọn ta quang minh chính đại đối đầu với nhau! –

– Ta đã tổ chức một cuộc thi, dưới cái tên là Lễ Thanh Trừng thường niên. Bất cứ ai trong hắc đạo đều có thể thử sức mình tại đó. Nhưng một khi đã bức chân vào mê cung đó rồi, thì chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là giết, hai là bị giết! Nếu hai hoặc nhiều người cùng sống sót trở ra, thì tất cả sẽ đều bị giết. Chỉ có một kẻ duy nhất được quyền sống sót và chiến thắng, không có đến người thứ hai! Luật lệ của Lễ Thanh trừng nguyên gốc chính là như vậy!- Bằng một chất giọng chậm rãi và bình thản đến lạ thường, Lưu Minh Vương thuật lại toàn bộ một cuộc thi giết người với dáng vẻ nhau đang kể chuyện cổ tích. Hít một hơi sâu, y lại tiếp tục. – Nhưng đó chỉ là bề nổi, bề chìm của trò chơi này chính là cuộc đua giành lấy trái tim của nữ nhân ấy! Ta đã khiêu khích Lucius, A Thẩm, Vũ Phẩm và Tề Môn Sanh tham gia với điều kiện là nếu một trong năm người chiến thắng, bốn kẻ còn lại phải tự động rút lui! Và dù bọn họ biết tỷ lệ rủi ro là rất cao. Nhưng sau tất cả, thì với sự tôn nghiêm của một người đàn ông, không ai trong bốn người họ từ chối!-

Thì ra nguồn gốc của Lễ Thanh Trừng là như thế! Vậy liệu bức tranh này có phải là lời cầu nguyện trước lúc bước vào trò chơi tử thần ấy không? Nhìn thấu được thắc mắc này của Mặc Uyển, Vũ Phẩm khẽ gật đầu. – Bức tranh này đúng là được vẽ trước lúc năm người bọn ta chuẩn bị bước vào mê cung dưới lòng đất đó! Tới tận lúc này, Hoắc Du Uyển vẫn không hề hay biết rằng người cô ấy yêu thương nhất sắp phải đối đầu với tử thần! –

Mở bừng con mắt, Mặc Uyển vậy là đã rõ ràng! Lucius đã chết vào đúng ngày Lễ Thanh Trừng hôm ấy! – Đến tận bây giờ ta vẫn không ngừng nhớ tới khoảnh khắc Du Uyển ôm ghì cái xác lạnh ngắt của Lucius vào lòng, khóc tới cạn nước mắt. Lúc ấy, ta chỉ muốn chạy tới ôm chặt lấy bờ vai run rẩy của cô ấy. Nhưng tôi lại không làm được, vì tôi chính là một trong những người làm cô ấy khóc – Lần đầu tiên trong suốt một năm kể từ ngày đầu gặp mặt, Mặc Uyển thấy dáng vẻ bi thương này của Nghiên thúc.

– Lucius ban đầu là người chiếm ưu thế hơn hẳn, nhưng vì một sơ ý rất nhỏ thôi, sự sơ hở của y làm bản năng sát thủ của ta trỗi dậy! Thời điểm đó, hình ảnh duy nhất trong đầu ta, chính là khoảnh khắc Du Uyển mỉm cười rất tươi, khoác tay Lucius! Rồi cuối cùng, ta đã làm ra loại chuyện khiến cả đời này của Vũ Phẩm ta, cho dù có tu hành bao lâu, cũng khó mà xóa nhòa được! – Thân ảnh hao gầy của y đứng ngược lại với ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lầm bật lên sự trầm tư và đau khổ tột cùng của y. Câu chuyện, vết sẹo và quá khứ mà Vũ Phẩm y đã dành cả đời để chôn vùi và sám hối, tất cả như một thước phim lướt qua đầu y. Khiến bản thân y không thể nào trốn tránh được.

– Lễ Thanh Trừng hôm ấy, số người chết đã


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.