Cậu xoay người định rời đi, nhưng mới đi được hai bước thì chợt nhớ lại hồi còn nhỏ, lúc ấy cậu vẫn chưa biết loại đá bảy màu này được làm bằng thủy tinh, cho rằng đây là đá thần có nhiều màu, nên đã muốn mẹ mua cho cậu vài viên.
Sau này vì vội chuyển về quê ở cùng bà nội, không kịp thu dọn những viên đá đó, rồi từ đó về sau cậu cũng không chơi mấy thứ này nữa.
Nghĩ đến đây, cậu lại xoay người trở về nhặt lên cục đá đang nằm lẻ loi trên nền đất, nhét nó vào túi áo khoác của mình.
Còn đừng nói, cái cục không to hơn trứng chim bao nhiêu này cũng khá nặng đấy.
Tới nhà Trương đại gia rồi, Thẩm Trường An liền chia thịt nướng cho Trương Cốc cùng với hồn ma trạch nam, nhìn thấy Trương đại gia và pháp sư Nghiêm Ấn đang thảo luận một số triết lý sống huyền diệu khó giải thích được, tuy rằng nghe mà không hiểu lắm nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lợi hại.
Điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ chủ cửa hàng thủ công mà Thẩm Trường An tìm để đặt làm quà.
“Nhanh vậy đã làm xong rồi ạ, nhưng chẳng phải đã nói là giữa trưa ngày mai mới có thể lấy sao?”
“Bây giờ có thể qua đó lấy được không ạ?” Thẩm Trường An thấy giờ cũng còn sớm, nên muốn nhanh chóng đi lấy món quà mà mình đã đặc biệt chuẩn bị cho Đạo Niên.
“Trong vòng nửa tiếng cháu sẽ tới nơi, làm phiền ông rồi.” Thẩm Trường An cúp điện thoại, đứng dậy định đi ra ngoài.
“Trường An, cậu đi đâu vậy?” Trương Cốc đang giành cánh gà nướng với hồn ma trạch nam thì thấy Thẩm Trường An mới vừa vào cửa không bao lâu lại chuẩn bị rời đi nên hỏi, “Muộn lắm rồi đấy.”
“Tôi có đặt làm quà cho một người bạn, vốn dĩ ngày mai mới có thể lấy, nhưng hôm nay chủ tiệm đã làm xong rồi, tôi muốn đi lấy tặng cho anh ấy sớm một chút.” Thẩm Trường An vừa đi ra ngoài vừa nói, chờ nói xong câu này, người cũng đã đi ra ngoài, bước xuống mấy bậc thang luôn rồi, nghĩ đến việc có lẽ Đạo Niên sẽ thích món quà này, hai cái đùi của cậu liền di chuyển nhanh hơn.
“Ấy……” Trương Cốc đuổi tới cửa, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Thẩm Trường An: “Đêm hôm khuya khoắt mà lại đi lấy quà tặng cho người ta, có phải là quá muộn rồi không?”
“Muộn cái gì mà muộn, đã muốn tặng quà cho người mình quan tâm, thì ngay khi lấy được món quà thôi, cho dù là nửa đêm cũng sẽ muốn đi tặng quà cho người đó.” Hồn ma trạch nam gặm xương sườn nướng tạo ra từng tiếng rôm rốp, “Người tu hành như mấy anh không hiểu được tình cảm của người bình thường chúng tôi đâu.”
“Chẳng lẽ một trạch nam đã chết như cậu thì hiểu à?” Trương Cốc trở lại sô pha, tiếp tục cướp thịt nướng với hồn ma trạch nam, “Nếu cậu thật sự hiểu thì cũng sẽ không độc thân từ trong bụng mẹ cho đến khi chết đi. Nếu muốn thoát ế, có lẽ cậu phải chờ tới kiếp sau á.”
“Tôi nhớ hình như là lúc nãy có người nào đó muốn tôi dẫn anh ta đi chơi game ấy?” Hồn ma trạch nam âm trầm suy nghĩ, “Rất xin lỗi nha, người độc thân từ trong bụng mẹ cho đến khi chết đi là người keo kiệt nhất……”
Trương Cốc: “……”
Nhớ tới việc mình bị chửi là cái hộp rỗng trong một trò chơi nào đó, hắn quyết định nhận sai.
Thẩm Trường An chạy một mạch đến cửa hàng thủ công, một số cửa hàng gần đó đã đóng cửa rồi, chỉ có đèn ở cửa hàng này là vẫn sáng lên thứ ánh sáng mờ nhạt.
“Ông chủ, ngại quá, để ông đợi lâu rồi.” Thẩm Trường An gõ gõ cửa rồi đi vào.
Chủ tiệm là một ông cụ sáu bảy chục tuổi, cửa hàng không đến mười mét vuông trông có chút chật chội, chủ tiệm đang ngồi dưới bóng đèn làm thủ công nhẹ nhàng chà lau sản phẩm vừa được điêu khắc xong bằng một miếng vải nhỏ.
Thấy Thẩm Trường An tiến vào, ông buông những thứ đang cầm trong tay xuống, rồi đứng dậy lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay từ trong ngăn tủ: “Đây là đồ cậu đã đặt.”
Vốn dĩ muốn lấy được một sản phẩm điêu khắc bằng gỗ đã hoàn thành như thế này, cần rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, Thẩm Trường An lại rất may mắn, khi cậu đến đây chọn quà thì lại chọn trúng một tượng gỗ nhỏ sắp được làm xong nhưng vẫn chưa có ai mua này, do đó cậu cũng đã lập tức lấy ra hết một tháng lương mua nó luôn.
“Thời buổi này, người thích những thứ như thế này đã không còn nhiều nữa, chàng trai trẻ à, cậu mua để tặng cho người lớn trong nhà hả?” Chủ tiệm đặt chiếc hộp vào tay Thẩm Trường An bằng cánh tay đang run rẩy, đêm tháng 11 rất lạnh, mà trong tiệm lại không có điều hòa, Thẩm Trường An không cẩn thận đụng vào tay chủ tiệm, nhận thấy nó lạnh như băng.
Cậu có chút ngượng ngùng, một ngày lạnh như thế này mà mình lại để ông chủ tiệm đợi lâu như vậy, cậu nhớ ra gần đây có một cửa hàng thức ăn nhanh chưa đóng cửa, liền đặt chiếc hộp trở lại tay ông cụ: “Ông chờ cháu hai phút, cháu sẽ quay lại ngay.”
Chạy tới cửa hàng thức ăn nhanh mua một ly sữa bò nóng trở về, Thẩm Trường An thở hổn hển đặt sữa bò vào tay chủ tiệm: “Ông hãy cầm cái này để tay được ấm, cháu sẽ gửi số tiền còn lại cho ông.”
Chủ tiệm cầm sữa bò nở nụ cười: “Rất may vì cậu đến đây vào tối hôm nay đấy, chứ ngày mai là cửa hàng này của tôi đóng cửa rồi.”
Thẩm Trường An lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét mã QR trên tường để trả tiền, nghe thấy câu này, cậu ngẩn ra, khi cậu đến đây vào đêm qua, cụ ông này còn nói rằng không muốn nghề này chấm dứt trong tay mình nên rất muốn tìm một học trò, nhưng sao bây giờ lại đột nhiên quyết định đóng cửa vậy?
“Tôi đã làm nghề điêu khắc gỗ cả đời, về thành phố Ngô Minh trong mấy năm nay là vì muốn tìm một đứa học trò hợp ý mình.” Ánh mắt của chủ tiệm lướt qua các sản phẩm điêu khắc bằng gỗ đủ màu trong phòng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nuối tiếc, “Nhưng trong cuộc sống thì luôn có những chuyện không như ý mình muốn, vậy nên chỉ có thể dừng lại thôi.”
Thẩm Trường An cảm thấy bầu không khí này có chút bi thương, cậu thanh toán số tiền còn lại xong, rồi cầm lấy chiếc hộp đang đựng sản phẩm điêu khắc: “Cái này không phải đưa cho người lớn ạ, cháu muốn tặng nó cho một người bạn, bởi vì…… Nó rất đẹp, cháu rất thích nó.”
“Hiện nay cũng không còn nhiều người trẻ tuổi thích những món thủ công truyền thống này nữa đâu.” Chủ tiệm cười cười, có lẽ là vì hàng năm phải ngồi trong phòng điêu khắc gỗ, nên sắc mặt của ông có vẻ hơi nhợt nhạt dưới ánh đèn, “Vốn dĩ là tôi đã ngủ rồi, nhưng nghĩ đến vẫn còn một đơn hàng chưa giao cho một người khách là cậu, trong lòng luôn cảm thấy bất an, may mắn tối nay cậu đến đây đấy, nếu không thì qua ngày mai không thể giao cho cậu rồi.”
Thẩm Trường An cảm thấy lời này hơi kỳ lạ, vì cho dù muốn đóng cửa hàng vào ngày mai, thì đêm nay cũng không cần phải vội đến vậy chứ?
“Vậy…… Cảm ơn, ngài hãy chú ý chăm sóc cho cơ thể nha.” Thẩm Trường An cất hộp quà vào trong túi áo khoác to rộng, sau khi xoay người đi ra ngoài, thấy chủ tiệm vẫn đang cầm ly sữa nóng cười nhìn mình, nhịn không được lại mềm lòng nói thêm một câu: “Hãy uống sữa bò khi còn nóng, tối nay sẽ ngủ ngon hơn đó ạ.”
“Biết rồi, chàng trai trẻ à.” Chủ tiệm cười hiền từ hơn nữa, “Chàng trai trẻ, cậu có một tấm lòng lương thiện như vậy, cậu là người có phúc khí đấy.”
Thẩm Trường An nghĩ, cậu không cha không mẹ, một người ăn no cả nhà không lo đói bụng, thì có phúc khí gì chứ. Nhưng nghĩ đến gần đây, sau khi gặp được Đạo Niên, mình toàn trải qua những ngày tháng vui vẻ, thì cậu lại cảm thấy mình cũng có một chút phúc khí đấy chứ.
Cậu đi qua ngã tư lạnh lẽo, khi quay đầu lại lần nữa, ánh đèn của cửa hàng điêu khắc trông vừa chật vừa cũ kỹ đã tắt rồi. Một trận gió thổi tới, lạnh đến độ cậu nhịn không được mà run rẩy vài cái, nhanh chóng nhét mình vào trong xe rồi khởi động xe chạy theo hướng về nhà Đạo Niên.
Chạy vào tiểu khu dừng xe lại, Thẩm Trường An mới vừa đậu xe xong, liền nhìn thấy có vài người ủ rũ cụp đuôi đi ra từ nhà Đạo Niên, đây là làm việc không tốt nên bị Đạo Niên phê bình nè, chứ nếu không thì tại sao lại khổ sở đến vậy chứ.
Cậu né bên cạnh nhường đường, định để bọn họ đi trước, nhưng nào ngờ người đàn ông có dáng người mảnh khảnh đi tuốt đàng trước lại dừng lại, xoay người nhìn về phía cậu, gật đầu với cậu một cách khách sáo: “Chào Thẩm tiên sinh.”
“Chào ngài.” Trong lòng Thẩm Trường An xuất hiện chút nghi hoặc, sao những người này biết cậu vậy? Nhưng trông trạng thái của bọn họ thật sự cũng đã quá tệ rồi nên cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ đành nhìn bọn họ rời đi.
“Thẩm tiên sinh?” Thần Đồ nhìn thấy Trường An đứng dưới bậc thang, liền nở một nụ cười: “Sao ngài lại qua đây vậy?”
“Đạo Niên đã ngủ chưa?” Thẩm Trường An ngượng ngùng không muốn nói với bọn họ rằng mình đã đặc biệt chuẩn bị quà cho Đạo Niên, cậu chột dạ đặt tay vào túi áo khoác, “Tôi tìm anh ấy có chút việc.”
“Tiên sinh vẫn chưa ngủ đâu.” Nghe thấy Thẩm Trường An cố ý lại đây tìm Đạo Niên, nụ cười của Thần Đồ trở nên trong sáng hơn, hắn mở cửa ra, “Cậu mau vào đi, ngoài đây lạnh lắm.”
Sau khi Thẩm Trường An vào nhà thì phát hiện anh vũ trên giá chim có chút không ổn, cả người con chim đều lộ ra vẻ uể oải, như thể đã chịu một sự kích thích rất lớn.
“Con anh vũ này bị sao vậy?” Thẩm Trường An lấy chút đồ ăn đặt tới trước mặt anh vũ nhưng nó cũng không động vào.
“Có thể là vì hôm nay không có nhìn thấy cậu, cho nên mới không vui.” Lưu Mao đi đến trước mặt Thẩm Trường An, nhìn Phi Oánh đang chẳng có chút tinh thần gì, “Phải không, anh vũ nhỏ.”
Phi Oánh run run lông chim trên người, vẫy cánh: “Đúng vậy, đúng vậy……”
Thẩm Trường An nhẹ nhàng gõ vào đám lông trên trán nó, nói với Lưu Mao: “Tôi đi lên tìm Đạo Niên trước, anh dỗ con chim này nha.”
“Được.” Lưu Mao mỉm cười nói, “Chiều nay cậu không tới đây ăn cơm, nên tiên sinh chỉ ăn có nửa chén cơm thôi.”
“Như vậy sao được.” Thẩm Trường An vừa nghe liền nhanh chóng chạy lên lầu.
Thẩm Trường An vừa đi, Phi Oánh lại bò trở về.
Bản thân là yêu quái tu hành của tộc chim, huyết mạch phượng hoàng mất tích, ngay cả trưởng lão trong tộc cũng không tính ra tung tích của nó, chuyện này không chỉ là sự đả kích lớn lao đối với tộc chim, mà thậm chí còn là đòn giáng mạnh vào toàn bộ tộc yêu nữa.
Cho nên bây giờ sao cô có thể vui được.
Cũng không biết ai đã trộm trứng phượng hoàng nữa, vốn dĩ dấu hiệu sự sống của quả trứng kia đã rất yếu rồi, ngày nào nó cũng phải dựa vào linh lực của các trưởng lão mới miễn cưỡng duy trì được, bây giờ còn lưu lạc ở bên ngoài, chẳng phải là hoàn toàn……
Phi Oánh không dám nghĩ tiếp nhưng cũng biết được rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt.
“Đạo Niên.” Thẩm Trường An đi vào phòng Đạo Niên, thấy y còn đang đọc sách, sau khi đóng cửa lại liền nói, “Đã muộn thế này rồi sao vẫn còn đọc sách vậy?”
“Đã muộn thế này rồi sao còn qua đây?” Đạo Niên nhàn nhạt nhìn cậu một cái.
“Hì hì.” Thẩm Trường An cười đắc ý đi đến bên cạnh Đạo Niên, nói nhỏ như ăn trộm: “Tôi đặt một món quà nhỏ cho anh, bởi vì món này hơi đắt, cho nên tôi chỉ đặt cho một mình anh thôi.”
Loại đối xử khác biệt này không nên để những người khác nghe thấy được.
Cậu đào bới trong túi áo khoác, lấy hộp quà ra, lỡ tay làm rớt cục đá nhiều màu lúc nãy đã bỏ vào trong túi, nhưng mà hai người trong cuộc cũng không có quan tâm tới cục đá nhiều màu này.
“Đây là…… Cậu đặc biệt chuẩn bị cho tôi sao?” Đạo Niên nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay Thẩm Trường An vài giây, sau đó mới duỗi tay cầm lấy nó.
Mở hộp ra, có một bức tượng điêu khắc bằng gỗ được đặt trong đó, bức tượng gỗ này cũng không phức tạp, chỉ là hình dáng một mặt trăng cong cong có hai con thỏ con đang giã thuốc trên đó và trên đỉnh của mặt trăng còn có một đóa hoa lăng tiêu nở một nửa.
“Anh nhìn hai con thỏ con này đi, một con thì ngồi bất động, một con thì cười tủm tỉm giã thuốc, trông có giống hai chúng ta không?” Thẩm Trường An nói, “Khi mà tôi nhìn thấy bức tượng này vào hôm qua thì đã muốn mua ngay rồi á, nhưng còn một xíu nữa chủ tiệm mới có thể làm xong. Vốn dĩ ngày mai mới có thể lấy, kết quả là vừa rồi chủ tiệm đã gọi cho tôi nói làm xong rồi, tôi không chờ nổi nên đi lấy về luôn.”
Đạo Niên nhìn hai con thỏ nho nhỏ kia, khắc con thỏ nhỏ đến như vậy, y thật sự không nhìn ra đến tột cùng là có chỗ nào giống hai người bọn họ nữa.
Nhưng nếu Trường An nói nó giống, vậy thì giống đi.
“Đúng không, có phải là rất giống không?” Thẩm Trường An thấy Đạo Niên nhìn chằm chằm hai con thỏ con kia, vui rạo rực nói, “Tôi đã suy nghĩ rất lâu mà cũng không biết có thể tặng thứ gì cho anh, sau đó cảm thấy cái này rất được, vừa đơn giản mà cũng vừa đẹp.”
Hơn nữa cậu cũng có thể mua nổi.
“Ừ, giống.” Đạo Niên đặt tượng gỗ lên đầu giường rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, sau đó mở nhóm bạn bè đăng ảnh lên.
Niên: Quà 【 hình ảnh]
Lúc này Thẩm Trường An mới nhớ tới cục đá nhiều màu rơi trên thảm, cậu tiện tay nhặt nó lên đặt cạnh bình hoa trên tủ đầu giường: “Người ta là bánh có nhân rớt xuống từ bầu trời, còn tôi là đá nhiều màu rớt xống từ bầu trời.”
Cậu lui về sau hai bước, xem xét cẩn thận: “Nhưng mà cái cục đá nhiều màu tròn giống trứng chim này, đặt cạnh bình hoa cũng hợp ghê.”
Lúc này Đạo Niên mới chú ý tới cục đá bên cạnh bình hoa, mi mắt khẽ run lên, ánh mắt dừng trên người Thẩm Trường An một hồi lâu: “Đây là do cậu nhặt được sao?”
“Ừ.” Thẩm Trường An gật đầu, “Hôm nay vừa mới đi đến cửa tiểu khu, thì đầu đã bị thứ này đập trúng, may mà vận khí của tôi không tồi, mới không bị lủng đầu đấy.”
Cậu thấy Đạo Niên có vẻ không có hứng thú với hòn đá nhỏ không đáng mấy đồng này, vì thế lại cất cục đá vào túi áo khoác: “Mới đầu tôi còn tưởng rằng nó là trứng chim nữa chứ.”
“Ví dụ như là có một viên đá thần đầy màu sắc rơi xuống từ trên trời, sau khi gặp được thiên mệnh chi tử(*) thì một con phượng hoàng hoặc là rồng thần sẽ chui ra từ trong cục đá đó, rồi từ đó sẽ đi đến đỉnh cao của cuộc đời……”
Đang nói chuyện thì Thẩm Trường An đột ngột dừng lại, run rẩy lấy ra cục đá đã cất vào trong túi.
“Này…… Cái này…… Nứt ra rồi.”
Cho nên không phải là cục đá này đập lủng đầu cậu, mà là đầu cậu đập nát cục đá này à?
Thẩm Trường An không khỏi sờ vào nơi mình bị đập trúng lần nữa, có một cục u nhỏ không quá rõ ràng ở đó, sờ vào cảm thấy hơi đau nhưng nó cũng không cứng gì hết.
Cho nên chỉ là do chất lượng của cục đá nhiều màu này có vấn đề thôi đúng không?
“Chi……” Một con chim màu hồng nhạt, trên người chẳng có mấy cọng lông tơ lớn cỡ ngón tay cái, bò ra khỏi cục đá một cách khó khăn.
Tay đang cầm cục đá cùng với con chim của Thẩm Trường An cứ run lên, cậu mờ mịt nhìn con chim nhỏ đang há mồm đòi ăn, rồi lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đạo Niên: “Đạo, Đạo Niên, có một con chim nhảy ra khỏi cục đá nè?!”
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Trường An: Èo~ vì con chim này vừa xấu vừa nhỏ lại vừa yếu ớt nên chim mẹ không thích, rồi bị đá ra khỏi tổ đúng không?