Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 19: Lệ châu bối



“Ta vừa nhìn qua vết thương của hắn.” Hi Tư Lạc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt nghi hoặc, “Thực lực của Hoa Lê ta rất rõ ràng, dựa theo Nạp Lan miêu tả, khi đó khủng long đều bị ngươi dọa chạy, theo lý không thể tạo công kích mạnh như vậy, sao có thể đả thương Thú nhân cường đại như Hoa Lê? Hơn nữa thương thế kia cũng quá trùng hợp, lớn nhỏ, dài ngắn, vừa hay không lưu lại vết thương mà thoạt nhìn lại rất khủng bố, nếu không biết tình huống thực dễ cho là hắn bị thương rất nặng.”

“Gì? Chẳng lẽ ta bị hắn lừa?” Kim Hi sửng sốt, “Hắn làm vậy có gì tốt?”

“Bộ lạc Bỉ Mông xuất hiện thần văn Ngả Lộ Ni, tin tức này đã đủ trọng đại, hơn nữa biết trước thực lực của chiến sĩ Bỉ Mông, cũng có lợi cho Bộ lạc Lạc Mông an bài luận võ.” Hi Tư Lạc sắc mặt ngưng trọng, “Nhưng mà ta sẽ giám thị hắn. Đêm nay ngươi cùng Tạp Tắc Nhĩ tới chỗ khác ở tạm đi.”

“Bạch Thiền tôn bảo ta dẫn hắn đi nhặt Lệ châu bối.” Tạp Tắc Nhĩ nói xong, Hi Tư Lạc ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi. Bởi vì đã biết, cho nên Kim Hi chú ý tới Hi Tư Lạc biểu tình thực ngượng ngùng.

“Ta đây quay lại trông chừng hắn.” Hi Tư Lạc vừa muốn xoay người, lại đột nhiên bị Kim Hi kéo lại: “Không cần vội vàng, cứ hảo hảo ưu tiên chiếu cố Hoa Lê, dù sao, sau này thời gian ở chung còn dài.”

Hi Tư Lạc biểu tình nháy mắt dại ra, Tạp Tắc Nhĩ khuôn mặt hung ác nhưng tính tình ôn hòa, Nạp Lan tuy rằng mặt than kỳ thật rất đơn thuần, chỉ có Hi Tư Lạc, bình thường luôn thông minh lanh lợi, giờ phút này lộ ra biểu tình ngơ ngác như vậy, tựa như tiểu báo bị kinh hách. Kim Hi còn cố tình kéo áo y liếc liếc: “Ngô, cơ ngực của ngươi thật đẹp.”

Một câu trêu chọc làm Hi Tư Lạc nhảy dựng, chật vật chạy trối chết. Kim Hi đắc ý cười, hắn quay đầu vừa nhìn, Tạp Tắc Nhĩ mang theo nụ cười yếu ớt nhìn hắn, vết sẹo giữa mi cốt làm Tạp Tắc Nhĩ nhìn qua thực hung ác, nhưng ý cười này cũng thực ôn hòa, thực bình tĩnh, thực đạm nhiên, giống như đã bên nhau qua mấy chục năm, ôn hòa bất ly bất khí.

“Đi thôi, Lệ châu bối nhất định phải thu thập vào buổi tối, nếu không sẽ vô dụng.” Tạp Tắc Nhĩ thúc giục, “Lệ châu bối chỉ có ở chỗ nước cạn của Khuê hà vào lúc ba mặt trăng cùng dâng lên, chúng ta nhất định phải tới sớm một chút.”

“Có thể đổi thú hình sao?” Kim Hi lập tức hưng phấn. Tạp Tắc Nhĩ ngạc nhiên một chút, ngậm miệng, nhẹ nhàng gật đầu. Y cởi quần áo, thân thể đột nhiên rướn về phía trước, đã biến thành một con cự lang uy phong lẫm lẫm, trước bụng là đám bụi mao ấm áp cùng tứ chi bạch mao, trên mắt còn có thể thấy đạo vết thương kia, làm y giống như độc nhãn lang đáng sợ trong truyền thuyết rừng sâu, tràn ngập hơi thở hung hãn. Đều nói lang là đầu đồng đuôi sắt eo đậu hủ, nhưng Tạp Tắc Nhĩ lại vững vàng cõng Kim Hi. Kim Hi đem mặt vùi vào da lông thuận trơn trên cổ Tạp Tắc Nhĩ, dùng sức xoa nhẹ cổ y, hô to: “Xông lên a!”

Cái trán Tạp Tắc Nhĩ tựa hồ yên lặng chảy xuống một giọt mồ hôi.

Ngân hà mênh mông, ba ánh trăng cùng chiếu rọi, đêm khuya sáng ngời như bình minh, nhiễm lên thảo nguyên, thiếu niên cưỡi cự lang uy vũ, chạy như điên dưới đêm trăng, nếu ngươi tới gần, có thể nghe được

“Ta có một Tạp Tắc Nhĩ, cho tới giờ chưa từng cưỡi, có một ngày tâm huyết dâng trào, cưỡi hắn nhặt đi vỏ sò.”

Có thể phá hư mỹ cảm triệt để như vậy thật đúng là một loại bản lĩnh a.

Dưới ánh trăng Khuê hà gợn sóng lăn tăn, ba ánh trăng sáng rọi tựa lưu ly dưới sông. Chỗ nước cạn Khuê hà cách Bộ lạc gần nhất, lúc này như rắc đầy thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đó là Lệ châu bối bởi vì ba ánh trăng cùng phát quang mới chui ra khỏi sông. Đây là lần đầu tiên Kim Hi đến gần ‘mẫu thủy’ đã nuôi dưỡng Bộ lạc Bỉ Mông, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảnh sắc thế giới này chân thật tráng lệ như vậy, trời cao đất xa, khí phách hào hùng, nước sông cuồn cuộn gột rửa trái tim hắn, xã hội hiện đại bè lũ xu nịnh đều bỗng nhiên phiêu tán.”

“Ngươi vừa làm gì vậy? Hình như ta nghe được tên của ta.” Tạp Tắc Nhĩ biến thành nhân hình, cùng Kim Hi ngồi ở trên bờ sông hỏi.

“Ách, đó là ca hát.” Kim Hi lập tức囧, hắn quá phấn khởi nên mới động kinh, không ý thức được mình đến tột cùng đã hát cái gì, ca từ này thật sự có chút tà ác.

“Hát lại một lần đi!” Đôi mắt Tạp Tắc Nhĩ lóe sáng chăm chú nhìn Kim Hi, Kim Hi không khỏi 囧, hắn nghĩ nghĩ: “Ta hát một ca khúc khác cho ngươi nghe đi!”

“Ta là chú sói đến từ Bắc Man,

Sinh hoạt tại Bộ lạc Bỉ Mông.

Từ từ gió mùa thổi qua,

Khuê hà cuồn cuộn không ngừng.

Ta hướng về Vũ Nguyệt đang lên,

Gầm lên hai tiếng dài.

Không vì cái gì khác,

Chỉ vì trong lòng ta yêu nhất Kim Hi miện hạ ”

Ca từ tự kỷ muốn chết, nhưng Tạp Tắc Nhĩ lại lắng nghe, cười đến vui vẻ. Lúc này dưới Khuê hà bỗng nhiên sáng lên từng phiến chói lọi, dưới Khuê hà chui ra thật nhiều Lệ châu bối, chói lọi động lòng người. Kim Hi vận khởi tinh thần lực, kéo những vỏ sò sáng nhất lên. Một đống vỏ sò màu sắc vô cùng đẹp, đều là đen và trắng tinh thuần. Sau khi phơi, Lệ châu bối sẽ phát ra mùi thơm nồng nàn, đối với phía sau của Thú nhân sẽ có nhiều điểm lợi.

“Cái màu vàng này nếu Hi Tư Lạc đeo nhất định rất đẹp, Nạp Lan da rất trắng, nhất định hợp với cái màu đen này. Cái màu trắng, nên cho Hoa Lê.” Tạp Tắc Nhĩ lựa ra mấy cái Lệ châu bối đặc biệt mẩy, nghiêm túc sàng lọc, “Còn mấy cái này cũng không tệ.”

Vừa hát tình ca cho y, hiện tại y còn thật sự giúp ngươi tiến cử vật đính ước với Thú nhân khác, Kim Hi có thần kinh thô cũng nhận thấy không thích hợp.

“Tạp Tắc Nhĩ, ngươi làm sao vậy?” Kim Hi vuốt vai y, Tạp Tắc Nhĩ trầm mặc trong nháy mắt, y ngẩng đầu, đôi mắt thâm u: “Kim Hi, ta muốn cùng ngươi làm.”

“Nhưng mà, không phải nói trước hôn nhân tốt nhất không cần…” Kim Hi nói đến một nửa liền ngậm miệng, Tạp Tắc Nhĩ biểu tình có bối rối, có nghiêm túc, cũng có chiếm dục mãnh liệt. Y và Kim Hi ban đầu chỉ là một hồi cầu ái ngoài ý muốn, tuy rằng Kim Hi biến việc ngoài ý muốn thành sự thật, nhưng vội vàng cầu ái vẫn làm Tạp Tắc Nhĩ từ nhỏ chịu ghẻ lạnh cảm thấy bất an, y không biết nên biểu đạt cảm tình như thế nào, nói không được mấy lời “Ta yêu ngươi ta không muốn chia sẻ ngươi với người khác, không muốn trong mắt ngươi có người khác”, cho nên y dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình.

Kim Hi vuốt ve mi cốt của Tạp Tắc Nhĩ, tự nhiên mà cùng Tạp Tắc Nhĩ ôm hôn, Tạp Tắc Nhĩ động thân ngồi xuống, thân thể ngửa ra sau, hai tay chống hai bên, cơ ngực y giãn ra, tay Kim Hi chuyển động, cơ ngực bóng loáng bị dùng sức vuốt ve, ngón tay tạo ra từng đường lõm trên cơ ngực. Vết sẹo kia lúc này cũng nổi lên sắc hồng, đầu lưỡi Kim Hi liếm lên vết thương, vị mặn thản nhiên khiến Kim Hi càng thêm phấn khởi, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn hai bên bắp thịt. Lòng bàn tay Kim Hi chụp lên nụ hoa Tạp Tắc Nhĩ, bàn tay chuyển động làm nụ hoa bị nhẹ nhàng đụng vào, rất nhanh dựng lên. Kim Hi dùng ngón cái nhẹ nhàng gẩy nụ hoa, thấp giọng nở nụ cười: “Nơi này cứng ngắc.”

Tạp Tắc Nhĩ nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, thở thật sâu, cơ ngực phập phồng kịch liệt hơn. Kim Hi cúi đầu, đầu lưỡi chạm tới nụ hoa bên trái của Tạp Tắc Nhĩ, khéo léo dùng lực lay động nụ hoa diễm hồng, tay từ cơ ngực chậm rãi trượt xuống cơ bụng, cơ thể bóng loáng nóng cháy hơi hơi phập phồng, khi tay Kim Hi đụng tới rốn thì Tạp Tắc Nhĩ hít mạnh một hơi, cơ bụng hõm thật sâu. Đầu vú rời xa đầu lưỡi, nước miếng dính phía trên rất nhanh lại bị đôi môi ngậm lấy hút trở về, nụ hoa non mềm bị Kim Hi ngậm trong miệng. Đầu vú mềm mại biến thành viên bi nhỏ thô sáp, Kim Hi dùng sức hấp duẫn, giống như muốn hút hết nụ hoa cùng cơ ngực, động tác lại vô cùng nhẹ, ngón cái vòng quanh rốn nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại thì đè lại thắt lưng Tạp Tắc Nhĩ, làm thắt lưng mạnh khoẻ không thể né tránh ngón tay tác quái. Tạp Tắc Nhĩ cố gắng không động eo, ngã ngồi trên chân mình, bả vai rắn chắc rụt lại, ngược lại đè ép đường rãnh giữa cơ ngực càng thêm rõ ràng, toàn tâm toàn ý để Kim Hi liếm láp hấp duẫn mà nổi lên thủy quang ướt át.

“Ha” Tạp Tắc Nhĩ thở hổn hển, Kim Hi ngẩng đầu, nhìn nụ hoa hơi hơi sưng lên: “Thoải mái sao.”

“Ân.” Tạp Tắc Nhĩ hơi hơi nâng vai phải, nụ hoa bên trái y đỏ tươi mà ẩm ướt, nụ hoa bên phải cũng phấn khởi nổi lên, lại cô đơn đứng thẳng, như nụ hoa đang chờ được làm dịu. Kim Hi chỉ làm theo bản năng bản năng, nụ hoa bên trái bị hấp duẫn quá mức, để lại vết đỏ.

“Vì sao tai với đuôi lại không lộ ra?” Tay trái Kim Hi vòng qua thắt lưng Tạp Tắc Nhĩ, môi hôn hít lỗ tai và cổ Tạp Tắc Nhĩ, tay phải nhẹ nhàng vân vê nụ hoa vừa bị miệng lưỡi đùa bỡn quá độ, nước miếng trơn trượt làm ngón tay Kim Hi không thể nắm, cũng làm Tạp Tắc Nhĩ liên tục thừa nhận tra tấn cùng vui vẻ. “Cần, làm phía dưới.” Tạp Tắc Nhĩ lôi kéo tay Kim Hi, khàn khàn khẩn cầu, “Sờ sờ, sờ sờ.”

Nhục côn nóng rực đã hoàn toàn đứng lên, bị Kim Hi đè ép trước bụng, biểu bì bao ngoài bị chất dịch làm trong suốt, Kim Hi chìa hai ngón tay cầm lớp da chậm rãi kéo ra, chất lỏng chậm rãi chảy xuống, lướt qua gân mạch nổi trên lăng trụ vẫn toàn tâm toàn ý dương cao, Kim Hi tà ác mà đẩy biểu bì, côn thịt tráng kiện bị miễn cưỡng bị bao lấy một nửa, khó nhịn muốn chết. Tạp Tắc Nhĩ ôm chặt eo Kim Hi, vùi đầu vào bả vai Kim Hi, ồ ồ thở dốc phun lên cần cổ Kim Hi, nửa dưới khó nhịn cố gắng rướn về phía trước. Quy đầu sung mãn chạm tới lòng bàn tay Kim Hi, chất lỏng sềnh sệch tràn ra, ngón tay Kim Hi dính chất lỏng vẽ loạn, mạch đập trục căn kịch liệt rung động, quan câu càng hưng chấn bừng bừng, ép ra càng nhiều chất lỏng. Kim Hi hấp duẫn cắn cắn bả vai Tạp Tắc Nhĩ, xương quai xanh màu tiểu mạch càng được chiếu cố, khoang miệng nóng cháy khiến Tạp Tắc Nhĩ xuất một tầng mồ hôi mỏng, da chạm da, dính nị khó lìa.

Đuôi và tai sói nhanh chóng dài ra, đuôi sói rậm rạp khó nhịn không ngừng vẫy động, Kim Hi bắt lấy côn thịt của y, từ đỉnh đến gốc, tay nâng song cầu mềm mại thưởng thức. “Nhiều nước hơn nữa, bôi trơn phía sau.” Kim Hi xoa song cầu ấm áp, cảm nhận Tạp Tắc Nhĩ cả người run rẩy mỗi khi chúng nó bị bàn tay mình hơi đè ép, hắn tham lam nhấm nháp cổ cùng xương quai xanh Tạp Tắc Nhĩ, làn da bóng loáng xuất hiện vết ứ đọng tử sắc. Ngọc hành dưới sự ma sát của nắm tay dần dần òm ọp òm ọp tiếng nước, giữa ngón tay dính sợi tơ trong suốt, quy đầu trướng đến tử hồng, đôi mắt nhỏ mở to liên tục không ngừng tràn chất lỏng. Kim Hi vòng tay qua thắt lưng Tạp Tắc Nhĩ, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào phía sau Tạp Tắc Nhĩ, nếp gấp đã hơi hơi ướt át co rúm lại một chút,không ngừng lui khỏi đụng chạm của Kim Hi, lại vì Tạp Tắc Nhĩ cố gắng ổn định hơi thở mà chậm rãi mở ra, ngón tay sềnh sệch chậm rãi đưa đẩy, nếp gấp bị đẩy sâu vào trong, đuôi Tạp Tắc Nhĩ không ngừng cọ lên cánh tay Kim Hi, mông cố gắng nhếch lên, ngón tay Kim Hi chậm rãi tiến vào cửa huyệt ấm áp, nếp gấp gắt gao giữ chặt ngón tay của hắn, theo chuyển động chậm rãi còn có chất lỏng dính nị ấm áp dần phân bố lên vách tràng. Tiến hoá khiến cho Thú nhân dễ dàng nhận Giống đực xâm nhập, Kim Hi ngón giữa đè nếp gấp đã bao chặt ngón trỏ, hậu huyệt chật hẹp tựa hồ không thể chứa thêm ngón nào nữa.

“Tư thế này, quá khó khăn.” Tạp Tắc Nhĩ đứng dậy quỳ trên mặt đất, một tay chống đất, khó xử đỏ mặt, “Như vậy, có thể chứ?” Ngón tay Kim Hi vẫn luôn cắm ở mặt sau của Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ dùng tay trái nắm mông mình cố gắng tách hậu huyệt ra, quay đầu nhìn Kim Hi, trên mặt là xấu hổ cùng ham muốn khó nhịn. Kim Hi đem ngón giữa chen vào giữa nếp gấp, chậm rãi đi vào. Vách tràng nóng bỏng gắt gao hấp duẫn ngón tay đi vào.

“Đến đi!” Tạp Tắc Nhĩ hạ tay xuống chống đất, “Ta chịu không nổi.” Kim Hi cũng đã sớm nhịn không được, côn thịt dưới khố hắn đã sớm ngẩng lên, hai tay hắn nắm lấy vòng eo kiên cố của Tạp Tắc Nhĩ, quy đầu chảy dâm dịch sềnh sệch ma xát với nếp gấp, nếp gấp mềm mại bị đẩy ra, quy đầu mới đi vào một nửa, nếp gấp đỏ tươi đã bị ép phẳng, Kim Hi động thân ép về phía trước, quan câu còn chưa đi vào đã cảm nhận được lực cản thật lớn, hắn vừa muốn lui về, Tạp Tắc Nhĩ đã đẩy thân về phía sau, quan câu trụ giữ hậu huyệt, vách tràng nóng cháy nhanh chóng nuốt chửng côn thịt thô to của Kim Hi.

“Ngô!” Tạp Tắc Nhĩ khuỷu tay mềm nhũn, miễn cưỡng chống trên mặt đất, đầu tựa lên cánh tay, thấp giọng thở gấp. “Không sao chứ!?” Kim Hi khom người, bả vai rộng lớn cùng cột sống Tạp Tắc Nhĩ đều dán lên thân thể hắn, cái đuôi rậm rạp của Tạp Tắc Nhĩ mềm rũ xuống một bên, lỗ tai cũng sụp xuống. Kim Hi lấy tay chạm vào quy đầu của Tạp Tắc Nhĩ, nơi đó đã giống như thiết côn vừa nóng lại vừa cứng, chất lỏng nị nị không ngừng tí tách rơi xuống đất. Kim Hi sốt ruột hỏi: “Đau không?”

Tạp Tắc Nhĩ vùi đầu vào cánh tay, bả vai rúm lại lắc lắc đầu. Kim Hi cảm giác được vách tràng của Tạp Tắc Nhĩ vừa nóng lại chặt, bao tới độ côn thịt hắn nổi gân mạch, bao tới độ mạch máu đều bị tràng vách nóng rực gắt gao hút lấy. Trong lòng hắn vừa động: “Kia, thích sao?” Tạp Tắc Nhĩ lần này không lắc cũng không gật, nhưng tai sói màu xám run lên, đuôi sói thật dài cuốn lên thắt lưng Kim Hi. Kim Hi nhịn không được, một tay giữ thắt lưng Tạp Tắc Nhĩ, một tay nắm lấy bờ mông bóng loáng của Tạp Tắc Nhĩ nâng cao, mạnh mẽ trừu sáp.

Nếp gấp đỏ tươi gắt gao hấp duẫn côn thịt lửa nóng của Kim Hi, giữa lúc trừu sáp nổi lên thủy quang, hạ phúc Kim Hi cùng đồn bộ Tạp Tắc Nhĩ dính lại lại tách ra, tiếng nước òm ọ biến thành tiếng vang bành bạch liên miên không dứt. Kim Hi túm lấy bả vai Tạp Tắc Nhĩ, giữ chặt cơ thịt săn chắc, Tạp Tắc Nhĩ cao hơn Kim Hi, y bị nâng thân trên lên, thắt lưng cong xuống thật sâu, tiếng rên rỉ chôn dưới cánh tay lập tức tràn ra, không phải rên rỉ mềm mại đáng yêu giả tạo cũng không phải lanh lảnh ngâm nga nữ tính, Tạp Tắc Nhĩ rên rỉ như là không hít được ô-xy mà thở gấp, mỗi khi Kim Hi đâm vào thân thể Tạp Tắc Nhĩ, liền phun ra tiếng thở dốc khó nhịn. Tay Kim Hi từ vai y trượt xuống, mãi đến khi cầm được tay Tạp Tắc Nhĩ, mồ hôi tràn đầy lòng bàn tay hai người, nương theo tiếng đánh bành bạch liên miên không dứt.

Khoái cảm đập vào đại não Kim Hi, hắn căn bản nói không ra lời, chỉ là mù quáng mà ra vào hậu huyệt của Tạp Tắc Nhĩ, hơi thở trầm thấp cùng tiếng rên rỉ của Tạp Tắc Nhĩ đan vào nha.

Xử nam Kim Hi lần đầu tiên cũng không thể duy trì bao lâu, hắn bảo trì tư thế này, chỉ kiên trì được 20 phút đã cảm giác được háng căng chặt, cả người đều dâng lên khoái cảm mãnh liệt, biên độ va chạm thu nhỏ, dương căn đâm vào sâu trong vách tràng, tràng vách nóng cháy gắt gao vặn dương căn thô to, nương theo khoái cảm, Kim Hi đem tinh dịch của mình bắn vào thật sâu trong thân thể Tạp Tắc Nhĩ. Hắn ngồi trên đầu gối mình, buông tay khỏi eo Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ tay chống đất, hai người đều mồ hôi đầm đìa, run nhè nhẹ.

Kim Hi thẹn đỏ mặt nói: “Lần đầu tiên, ta, ta, quá nhanh.” Tạp Tắc Nhĩ xoay đầu lại, cánh tay đỡ mặt mình, cúi đầu phát ra thanh âm nức nở, tựa như tiểu cẩu yếu ớt. Kim Hi nắm vai y: “Làm sao vậy, không thoải mái hay là…” Hắn nói một nửa liền á khẩu, ba ánh trăng chiếu rọi trên bờ cát, chất lỏng trắng đục sềnh sệch như trân châu hòa tan ngã nhào vào cát mịn, có thể rõ ràng thấy được đám trước bắn ở rất xa, sau đó liên miên không dứt, thẳng đến khi tụ thành cái hồ nhỏ, một giọt cuối cùng còn đang treo giọt trên quy đầu Tạp Tắc Nhĩ, quy đầu nửa mềm còn đang chút chút rung động, hòa cùng nhịp tim.

“Thiệt nhiều.” Kim Hi vỗ về bộ ngực Tạp Tắc Nhĩ, vuốt ve vết sẹo hắn yêu nhất, môi nhẹ nhàng mút làn da trên vai Tạp Tắc Nhĩ, “Mấy lần? Nói a, nói đi, nói đi, bắn mấy lần.” Tạp Tắc Nhĩ từ từ nhắm hai mắt, hai tay chống lên bắp đùi mình, càng không ngừng lắc đầu, sau tai cùng cổ hồng rực. Kim Hi đưa tay quyệt lấy giọt dịch còn bám trên quy đầu của Tạp Tắc Nhĩ, trơn ướt nhưng cũng không phải đặc biệt sềnh sệch, so với lúc mình trêu trọc thì nhạt hơn nhiều lắm.

“Nói đi, nói đi, không nói ta sẽ làm tiếp lần nữa.” Kim Hi đỉnh đỉnh thân dưới, đối với xử nam mới nếm thử trái cấm mà nói, tất nhiên thực dễ dàng vượt qua thời điểm mềm nhũn, thân thể một khi nếm mùi tình dục, liền trở nên tác cầu vô độ.

Tạp Tắc Nhĩ từ từ nhắm hai mắt, lỗ tai run run, cái đuôi ngượng ngùng ngăn trở hạ thể của mình, ngón tay gấp khúc nhanh chóng bưng kín mặt. Nam nhân kiện mỹ như Tạp Tắc Nhĩ làm ra động tác ngượng ngùng như vậy, thế mà không có một chút nương khí, bộ dạng như sám hối lại thật sự lấy lòng Kim Hi.

“Như vậy thích sao?” Kim Hi đắc chí hỏi.

Tạp Tắc Nhĩ môi run rẩy, bị Kim Hi ép sát không buông đột nhiên rống to: “Ta cũng là lần đầu tiên!” Cái đuôi gắt gao băng chặt, quất lên người Kim Hi. Kim Hi cười hì hì, không dám trọc Tạp Tắc Nhĩ đang tạc mao. Hắn muốn tháo Lệ châu bối trên cổ Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ lại bắt lấy tay hắn: “Chúng ta còn chưa kết hôn, nếu mang thai…”

“Sẽ trái với quy định của Bộ lạc sao?” Kim Hi sốt ruột hỏi, hắn không biết Bộ lạc nguyên thủy có mấy loại phong tục tàn nhẫn như nhốt vào lồng heo thả trôi sông hay không, sau khi tính dục nguội lại đủ loại lý trí lo lắng rốt cục quay lại đầu hắn.

“Rất dọa người!” Tạp Tắc Nhĩ có chút xấu hổ rống to.

Kim Hi cười hì hì vuốt ve cơ ngực y: “Đừng tức giận đừng tức giận, Thú nhân mang thai khó khăn như vậy, cơ hội một lần cũng không thể buông tha a.” Hắn tháo Lệ châu bối xuống, chậm rãi rút ra dương căn đã mềm rũ, một tia chất lỏng màu trắng theo tiểu huyệt đỏ tươi tràn ra, chợt mất đi vật lấp tiểu huyệt mở kinh hoàng gắt gao mấp máy, nếp gấp đỏ sậm, đúng là vẫn còn có chút sưng lên. Kim Hi nắm chuôi Lệ châu bối, Lệ châu bối lạnh lẻo xâm nhập vào thân thể khiến Tạp Tắc Nhĩ nhịn không được tê một tiếng. Nếp gấp ôm lấy Lệ châu bối chỉ để lộ cái chuôi tròn tròn be bé kim văn, như là nhụy hoa đỏ tươi giữa đóa cúc. Kim Hi thương tiếc nhẹ nhàng sờ soạng một chút: “Có đau hay không?”

Tạp Tắc Nhĩ lắc đầu, tai và đuôi của y đều tiêu thất, nghiêng người ngồi xuống đất, xem ra mông không bị ảnh hưởng, y dùng tay che nửa thân dưới, không dám nhìn Kim Hi: “Lệ châu bối là do nữ thần Bảo Phù Thụy ban ân cho Thú nhân, có thể bảo dưỡng nơi đó, còn tăng xác suất mang thai.”

“Thật sự là thứ tốt.” Kim Hi xích lại, nhìn cổ và bả vai Tạp Tắc Nhĩ lớn lớn nhỏ nhỏ vết ứ đọng đậm đậm nhạt nhạt, không thể không nói xem qua một đống tiểu thuyết hắn thèm muốn cảm giác đâm chọc này đã lâu, lúc này đây tự mình đâm chọc, thật sự là tuyệt vời.

Tạp Tắc Nhĩ làm xong sau ngược lại đặc biệt ngượng ngùng, Kim Hi cũng không biết nói cái gì để dỗ dành, đành phải ôm hông y, không ngừng khẽ hôn. Tạp Tắc Nhĩ rốt cục chậm rãi trầm tĩnh lại: “Đừng nên chạy về, ta gọi song đầu kiêu đến đây đi.”

“Vì sao lại không chạy về?” Kim Hi mờ mịt hỏi. Tạp Tắc Nhĩ mặt lại trướng đến đỏ bừng, chân hơi hơi nhúc nhích một chút.

Chân mềm nhũn chẳng hạn, nói ra Tạp Tắc Nhĩ sẽ tạc mao đi, ân ân, thôi thì lưu lại lần sau tiếp tục trêu chọc đi. Kim Hi yên lặng cười mờ ám. Tạp Tắc Nhĩ nắm lông chim song đầu kiêu trên vòng cổ, thổi không ra âm thanh gì, kỳ quái là, Kim Hi thế nhưng lại cảm giác mình có thể nghe được thanh âm cao tần kéo dài không dứt. Qua chốc lát sau, con chim song đầu lớn cao cao bay tới, đồng thời ở bên cạnh song đầu kiêu không người, còn có một con song đầu kiêu cõng một người đến, vô luận là Thú nhân nhãn lực xuất sắc, hay Kim Hi năng lực cảm ứng, đều rõ ràng nhận ra thanh niên kiện mỹ tựa ngà voi kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.