Viêm Cảnh Hi thấy Lục Hựu Nhiễm đang đi về phía sô pha, cô chỉ dám ngồi xổm tại chỗ đó không dám động.
“Ừ.” Lục Mộc Kình nặng nề đáp một tiếng.
Viêm Cảnh Hi chỉ nghe được tiếng cửa mở phía sau, trong lòng rơi lộp bộp, trong đầu nghĩ đến thảm cảnh cô bị phát hiện, kinh hoàng quay đầu lại.
Lục Mộc Kình mặc một chiếc áo len cổ tim màu ngà, quần âu bình thường, anh đã rút bỏ bộ tây trang kiêu ngạo ở quán bar kia, cũng không nguy hiểm bức người như trong căn phòng lúc nãy, giờ đây ánh đèn rơi trên người của anh ta, khiến anh ta có vài phần ôn nhu và ấm áp.
Mắt Lục Mộc Kình chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhìn lại đôi mắt đang hoang mang của Viêm Cảnh Hi.
Mặc dù biết vừa trải qua chuyện kia Lục Mộc Kình có thể sẽ không giúp cô, nhưng cô cũng không thể bị phát hiện được, trước đó là cô nam quả nữ ở trong một căn phòng làm người ta có những tưởng tượng xa vời, nếu như cô đường đường chính chính đứng ở đó thì tốt rồi, là cô chột dạ núp vào sau sô pha, nếu như bị phát hiện cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cô có bị từ hôn cũng không sao cả, nhưng, bây giờ không phải lúc, cô phải kéo dài đến khi tốt nghiệp, có năng lực nuôi dưỡng đám trẻ kia, cũng không thể để bọn trẻ lưu lạc khắp nơi.
Viêm Cảnh Hi chắp hai tay để ở trước ngực, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt trong veo tràn đầy ý thỉnh cầu, đôi môi đỏ mọng hé mở để lộ hàm răng đang nhẹ lay động, lắc đầu, ngón trỏ bên tay phải khẽ lắc, ngón trỏ ở tay còn lại đưa tới trước miệng, ra hiệu anh ta đừng lên tiếng.
Sau một loạt hành động tối hôm qua, Viêm Cảnh Hi lại chắp tay để ở trước ngực, khẩu hình không ngừng lặp lại hai chữ, “Xin anh, xin anh.”
Ánh mắt đen láy của Lục Mộc Kình khóa chặt trên khuôn mặt đáng thương của Viêm Cảnh Hi càng trở nên thâm thúy.
Sáu năm trước anh đã gặp qua Viêm Cảnh Hi, lúc đó cô đứng ở màn che phía trước, anh ngồi ở màn che phía sau, cô là người bán còn anh là người mua.
Cô không nhìn thấy anh nhưng anh có thể nhìn thấy cô!
Cô lúc đó hình như mới chỉ có mười tám tuổi, cô không phải là người trả lời phỏng vấn ưu tú nhất, hỏi cô dựa vào cái gì mà cảm thấy cô sẽ được chọn, đáp án của cô đã thuyết phục anh.
Cô nói: “Trứng này tương lai sẽ trở thành một phần của con trai anh, kiếp này anh có giá trị tồn tại cũng là nhờ nó, mà tôi, bán trứng này là vì cứu một mạng người, còn một phần ân tình, còn có cái gì có giá trị hơn so với sứ mệnh vinh quang của trứng đâu?”
Lục Mộc Kình cảm thấy mặc dù cô còn nhỏ, thế nhưng có tự tin, can đảm, khí phách, trí tuệ, cùng với tấm lòng lương thiện đó là gen mà anh cần.
Cho nên anh đã mua của cô.
Rất lâu sau đó…
Ở quán bar Kinh Hồng anh nhìn thấy một cô gái mười tám tuổi tràn ngập sức sống, tự tin, thành thục, gợi cảm, thậm chí là xinh đẹp.
Cô lanh lợi, tự do, càng làm tính thiếu nữ trong cô đặc biệt thể hiện vô cùng thuần thục.
Là một cô gái thú vị.
Lục Mộc Kình cong khóe miệng, sự lạnh lẽo vừa nãy đã biến mất, yên ổn dời mắt, ngồi xuống sô pha.
“Chú út, chú thực sự sẽ tiếp quản Lục thị?” Lục Hựu Nhiễm đưa đôi đũa cho Lục Mộc Kình.
“Ông nội cháu thân thể không tốt, chú chỉ là tạm thời tiếp quản, chú còn có việc khác cần hoàn thành.” Lục Mộc Kình lời ít mà ý nhiều nói, cúi đầu ăn bữa ăn khuya, liếc mắt nhìn về mặt bên sô pha.
Cô ngồi xổm như vậy, chân rất nhanh sẽ bị tê.
“Hựu Nhiễm, cháu giúp chú đến tủ lạnh lấy một chai bia đi.” Lục Mộc Kình nhìn như tùy ý nói.
Tủ lạnh ở trong nhà bếp.
Viêm Cảnh Hi biết Lục Mộc Kình cố ý để Lục Hựu Nhiễm đi chỗ khác, trong lòng có vài phần cảm kích.
“Chú út đã có nhã hứng, cháu đương nhiên sẽ phục vụ.” Lục Hựu Nhiễm đứng lên nói, điện thoại di động của anh ta vừa vặn vang lên.
Lục Hựu Nhiễm trả lời, cặp mắt đào hoa lẳng lơ xoay tròn nhìn về phía cửa, hoài nghi nhíu mày, “Cảnh Hi đến? Quà gì? Cháu sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”