Phùng Như Yên rũ mắt, lóe lên suy nghĩ, có chút do dự.
Bà ta lo Viêm Nhị không giữ được Lục Hựu Nhiễm, phá hủy hôn sự của Viêm Cảnh Hi và Lục Hựu Nhiễm, bà ta sẽ đánh mất cơ hội trở thành thông gia với Lục thị.
“Để mẹ nghĩ đã, chuyện này mẹ muốn bàn bạc kỹ hơn.” Phùng Như Yên xoay người nói.
Viêm Nhị sốt ruột lại chạy đến trước mặt Phùng Như Yên, nói: “Mẹ. Không việc gì phải suy nghĩ hết, Viêm Cảnh Hi không giống mặt ngoài đơn giản như vậy, mẹ không nhớ sao? Lúc trước khi cô ta sắp chết, là mẹ đã đuổi cô ta đi, sau đó mẹ lại vì nhận nuôi cô ta, còn gọi trường học đuổi cô ta và tạo áp lực cho cô nhi viện, việc này, Viêm Cảnh Hi đều biết, cô ta hận mẹ! Một ngày nào đó, cô ta trở mình, làm chủ nhân Lục thị, có quyền thế, mẹ phải xem sắc mặt của cô ta mà làm việc, cô ta sẽ đối phó với mẹ!”
Phùng Như Yên nghe Viêm Nhị nói như vậy, nhíu chân mày, trong lòng có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, cuối cùng lại lo lắng sẽ có báo ứng.
Ngẫu nhiên, Phùng Như Yên đã hạ quyết tâm, chắp tay lại, hướng phía Viêm Nhị nói: “Chuyện này, mẹ sẽ giúp con, nhưng mà không thể gấp gáp được.”
“Nhưng Viêm Cảnh Hi bên đó, mẹ để cô ta ở chỗ của anh Hựu Nhiễm, nếu như cô ta có con của anh Hựu Nhiễm, chúng ta thực sự chỉ có thể bị cô ta ăn sạch sành sanh .” Viêm Nhị lo lắng nói.
“Con?” Phùng Như Yên trong đầu thoáng qua một vệt sáng, ánh mắt liếc về phía bụng Viêm Nhị, trong mắt thoáng qua một tia âm hiểm, nói: “Có lẽ, chúng ta có thể mẫu lấy tử quý!”
Viêm Nhị che bụng của mình, lo lắng nói: “Viêm Cảnh Hi kia thì sao? Mẹ, ngàn vạn không thể để cho bọn họ ngủ cùng một chỗ!”
“Nhị Nhị, chuyện này, con ngàn vạn lần không được gấp gáp, hiểu chưa? Bây giờ địa vị trong cảm nhận của Lục Hựu Nhiễm, dù cho cậu ta không muốn Viêm Cảnh Hi, cũng sẽ không muốn con, con chỉ uổng phí sức lực thôi.”
Viêm Nhị nóng nảy, kéo cánh tay Phùng Như Yên, mắt đỏ quạnh nói: “Mẹ, con nên làm thế nào đây? Con muốn làm thiếu phu nhân Lục gia.”
Mắt Phùng Như Yên chuyển động, trở nên tối đen, nói: “Con nên nhớ cái gì cũng phải nghe theo mẹ.”
*
Trong tiết ba.
Viêm Cảnh Hi nhận được tin nhắn của Phùng Như Yên, trong tin nhắn viết ngắn gọn một hàng chữ.
“Lục Hựu Nhiễm bên kia đã tìm được bảo mẫu, cô chăm sóc chú nhỏ Hựu Nhiễm cho tốt là được.”
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy tin nhắn của Phùng Như Yên, lim dim mắt nhướn mày, đôi mắt óng ánh thoáng qua một tia thắng lợi, dịu dàng lấp lánh, vô cùng sáng.
Xem ra, Phùng Như Yên đang chuẩn bị giúp Viêm Nhị, chuyện này đối với cô mà nói, là chuyện tốt.
Viêm Cảnh Hi cất di động.
Trong lớp đột nhiên xôn xao.
Chu Gia Mẫn dùng tay đẩy cánh tay Viêm Cảnh Hi, đôi mắt liếc phía ngoài.
Viêm Cảnh Hi theo ánh mắt của cô ấy nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lục Mộc Kình và hiệu trưởng Phùng, giáo sư Dương, phó chủ nhiệm giảng dạy, hiệu phó, trưởng phòng làm việc đám người vây quanh từ cửa sau đi qua.
Trên mặt anh mang theo nụ cười mỉm nhợt nhạt, nhìn như ôn hòa, không uy nghiêm, không cứng nhắc, cũng không độc tài, lại giống như khí phách vương giả, xung quanh anh toàn người nịnh nọt a dua nịnh hót.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến anh tối hôm qua vân đạm phong khinh đánh thắng đàm phán thương nghiệp.
Anh tuyệt đối không phải mặt ngoài đơn giản như vậy.
Trên mặt tao nhã, nói chuyện khiêm tốn có lễ, sẽ không để cho người khác cảm thấy khó có thể ở chung, thế nhưng, anh từng trải, biết kiềm chế, quyền quý, lại không thể không làm cho người ta kiêng dètừ tận đáy lòng.
Giữa lúc Viêm Cảnh Hi nghĩ ngợi lung tung, Lục Mộc Kình hướng phía cô nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, giương lên nụ cười, vừa gợn sóng vừa huyễn hoặc, lại thâm thúy như trăng thanh gió mát.
Trong lớp lại lần nữa một trận xôn xao.
Nữ sinh đều sôi trào, Viêm Cảnh Hi nghe tiếng bàn luận của bọn họ truyền vào tai.
“Trời ạ, giáo sư Lục là người đàn ông đẹp mắt nhất mà tớ từng thấy.” Cô gái nào đó nói.
“Thật là giống Phan An, người đàn ông siêu cấp hoàn mỹ.” Một cô gái khác nói.
“Đặc biệt khi cười rộ lên, nghĩ thôi đã muốn tan trong nụ cười của anh ấy.” Vương Tuệ ngồi cùng bàn nói.
Vương Tuệ tán thành, tay tạo thành chữ thập khóa lấy gương mặt nghiêng hoàn mỹ của Lục Mộc Kình si mê nói: “Nhìn thấy không, hiệu trưởng Phùng đều phải khom người nói chuyện với anh ấy, ôi, quá đẹp trai. Cậu nói xem có phải anh ấy đang nhìn tớ không? Đúng rồi, lần trước anh ấy còn để lại một cái dây lưng ở chỗ tớ.”
Vương Tuệ ngồi cùng bàn mắt trợn trắng, có vài người vo giấy thành viên, len lén ném Vương Tuệ, Vương Tuệ bị đập đầu, quay người lại, lại không phát hiện ai ném.
Lục Mộc Kình bị đám người hiệu trưởng vây quanh đi qua cửa, rời khỏi.
Giáo sư Dương đi cuối cùng khuôn mặt tươi cười xoay người đi vào phòng học, ra hiệu với thầy Tần, sau đó đứng ở trên bục giảng, hăng hái nói: “Các học sinh, có chuyện quan trọng muốn thông báo một chút, trường học và tập đoàn Lục thị gần đây hợp tác tổ chức một cuộc thi thiết kế, sẽ công bố ở trang web chính thức của Lục thị và trên các tạp chí lớn, hướng ra toàn thế giới, đến lúc đó sẽ có rất nhiều nhà thiết kế lớn qua đây, các em muốn tham dự cũng có thể báo danh, ba vị trí đầu của cuộc thi có thể trực tiếp vào Lục thị làm việc, nếu có tiềm lực đặc biệt, vẫn có thể đặc biệt trúng tuyển.”
Thời điểm nói mấy chữ tiềm lực đặc biệt này, giáo sư Dương ý vị thâm trường nhìn về phía Viêm Cảnh Hi bên này.
Viêm Cảnh Hi đối diện với ánh mắt của giáo sư Dương, trong lòng có loại cảm giác quái dị.
Lần trước giáo sư Dương thấy cô ngồi trên ngườiLục Mộc Kình, chắc chắn đã hiểu lầm.
Đánh giá không phải chỉ mình Lục Mộc Kình, mà hướng ra toàn thế giới, Lục thị lại là xí nghiệp lớn, muốn vào ba vị trí đầu, đâu có dễ.
Chu Gia Mẫn nghe thấy tin này, đầu tiên hưng phấn, nắm cánh tay Viêm Cảnh Hi, nhảy nhót nói: “Thật tốt quá, Cảnh Hi, nếu như cậu có thể vào Lục thị làm việc, có Lục thị làm chỗ dựa vững chắc, mẹ cậu cũng không thể tùy tiện đuổi cậu, lại có thể có một công việc ổn định, cũng có thể giúp đỡ dì Trương.”
Đây đúng là cơ hội cho cô.
“Chúng ta cùng nhau thử.” Viêm Cảnh Hi nói xong nghe giáo sư Dương gọi: “Viêm Cảnh Hi, tới đây một chút.”
Giáo sưDương là thầy chủ nhiệm, Viêm Cảnh Hi kinh ngạc, nhưng cũng là không thể không đi.
Cô đi ra cửa phòng học.
Nhìn thấy giáo sư Dương cố ý ở cửa đợi cô, nay dáng vẻ giáo sưDương vô cùng hiền lành.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy ông ta cười như nở rộ nếp nhăn, muỗi cũng có thể bị ông ta kẹp chết ở trong nếp nhăn trên mặt khi cười, trong lòng sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Giáo sưDương tìm em có việc sao?”
“Cùng đi ăn cơm.” Dương giáo sư nói.
Viêm Cảnh Hi chỉ vào cái mũi của mình, kinh ngạc nói: “Em?”
Cô thực sự cảm thấy cùng giáo sư Dương ăn cơm không có gì tốt, kéo khóe miệng, cong lên tròng mắt, trong ánh mắt một chút ý cười cũng không có, nói: “Không cần, vẫn còn một tiết chưa xong, trốn học như thế không tốt lắm.”
“Chỗ thầy Tần tôi sẽ chào hỏi, là có nhiệm vụ giao cho em mới gọi em đi, đi theo tôi.” Giáo sư Dương không cho Viêm Cảnh Hi từ chối liền hướng phía trước đi nhanh.
Viêm Cảnh Hi chỉ có thể kiên trì đi theo phía sau ông ta.
Sau khi đến trên xe.
Giáo sưDương lái xe, ý vị thâm trường liếc Viêm Cảnh Hi một cái, nheo mắt lại, kéo việc nhà bình thường nói: “Vẫn cảm thấy thân phận của em không bình thường, lần trước cho em đi chăm sóc Mộc Kình, là hiệu trưởng trực tiếp phân phó thầy, em và hiệu trưởng có phải có quan hệ gì không?”
Hiệu trưởng Phùng là anh trai của Phùng Như Yên, nhưng Phùng Như Yên không cho cô ở trong trường nhận người thân, cho nên, cô cũng rất biết điều, trừ Chu Gia Mẫn ra, ai cũng không biết.
Viêm Cảnh Hi nở nụ cười, hàm hồ nói: “Em cũng không rõ.”
May mắn, giáo sư Dương không miệt mài theo đuổi.
“Hôm nay hiệu trưởng vốn chuẩn bị đổi một người nội trợ chuyên nghiệp cho Mộc Kình, nhưng mà Mộc Kình từ chối, anh ta rất coi trọng em, làm rất tốt, em nhất định sẽ rất có tiền đồ, đến lúc đó đừng quên giáo sư là thầy.” Giáo sư Dương thay đổi đề tài nói.
Viêm Cảnh Hi đã hiểu ý trong giọng nói của giáo sư Dương là cảm thấy giữa Lục Mộc Kình và cô có cái gì, cô bên cạnh Lục Mộc Kình, có Lục Mộc Kình ở sau lưng nâng đỡ, khẳng định rất có tiền đồ.
Dưới loại tình huống này, cô có giải thích chỉ khiến quan hệ giữa hai người họ càng ngày càng đen.
Viêm Cảnh Hi giương lên nụ cười, đôi mắt cong cong nheo lại, kéo dây an toàn, theo lời của ông ta nói: “Nếu như tương lai em có tiền đồ, nhất định sẽ cảm tạ bồi dưỡng chi ân của giáo sư Dương thật tốt, nhưng cụ thể tương lai em làm việc gì, cũng phải nhìn ý chồng chưa cưới của em, bởi vì tuổi tác ông nội chồng chưa cưới của em có chút lớn, có thể sẽ để em sinh con trước.”
Giáo sư Dương kinh ngạc nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, bật thốt lên: “Em có chồng chưa cưới?”
“Dạ.” Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, lần trước kén rể đụng phải miệng rộng Trương Hoa Đạt, cho nên rất nhiều bạn học đều biết.
Viêm Cảnh Hi cố ý nói như vậy, chặt đứt niệm tưởng của giáo sư Dương.
Giáo sư Dương ý thức được dường như chuyện không phải như ông ta nghĩ, lúng túng cười cười.
Xe chỉ chốc lát đã đến nhà hàng Quân Duyệt, giáo sư Dương dừng xe ở bãi đỗ, Viêm Cảnh Hi cởi dây an toàn ra, từ trên xe bước xuống, theo giáo sư Dương tiến vào phòng bao.
Bên trong phòng đã ngồi bảy người còn lại ba vị trí.
Vị trí chủ tọa đối diện cửa là Lục Mộc Kình, bên tay phải Lục Mộc Kình chính là hiệu trưởng Phùng, bên trái anh là trưởng phòng làm việc Tiêu Nhã Như.
Tiêu Nhã Như khoảng chừng 30 tuổi, mặc váy tơ tằm cổ thấp màu đen, mặc dù không phải vóc người chuẩn ba vòng quyến rũ, vẫn dám để lộ hai chiếc bánh bao nhỏ vượng tử.
Cô ta trèo cao, có lời đồn ổ vàng hiệu trưởng Phùng chứa chấp phụ nữ.
Mà ngồi ở bên cạnh hiệu trưởng Phùng là vợ của ông ta, Bạch Linh Lung.
Bên cạnh Bạch Linh Lung là con gái của bọn bọ Phùng Kiều Kiều, ở bên cạnh Phùng Kiều Kiều, Viêm Cảnh Hi cũng biết, bạn trai của Phùng Kiều Kiều – Hàn Vĩ, là bạn thân của học trưởng năm tư kia, người không coi trọng Viêm Cảnh Hi nhất chính là anh ta.
Ngồi bên cạnh Hàn Vĩ chính là hiệu phó Lí.
Giáo sư Dương đi vào, liền cười với Lục Mộc Kình hàn huyên nói: “Thật ngại quá, đến muộn rồi.”
Ông ta kéo ghế tựa bên cạnh hiệu phó Lí ra lúc ngồi xuống ra hiệu Viêm Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhã Như, để lại vị trí mang thức ăn lên.
Phùng Kiều Kiều nhìn thấy Viêm Cảnh Hi tới, xem thường cau mày, đối với Hàn Vĩ bên cạnh hỏi: “Làm sao mà ai cũng có thể tới dùng cơm vậy? Đây cũng không phải là bữa tiệc cho sinh viên.”
Sinh viên, chính là chỉ Viêm Cảnh Hi.
Giáo sư Dương không ngờ đại tiểu thư Phùng lại nói như vậy, có chút câm nín, thấy cô ta không thèm nhìn Viêm Cảnh Hi, ý thức được là nhằm vào Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi là ông ta đưa đến, trên mặt ông ta có chút quẫn bách, cười gượng một tiếng.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, lông mi thật dài che khuất dị động trong mắt, mặt không sợ hãi, nghe mà không thấy, bây giờ cô đi ra cũng không thích hợp, giống như có tật giật mình nên mới chạy trối chết.
Cô thẳng thắn kéo ghế tựa ra, ngồi xuống.