Yuku thu trọn vẻ bất an của nàng vào mắt, khoé môi nở ra nụ cười.
Thánh nữ nhà nàng không giấu kín tâm tư, có thể thổ lộ cùng nàng rồi. Yuku vươn tay gạt lọn tóc buông xõa của Hashi. Tóc nàng đã dài ngang lưng, vẫn thả tung tùy hứng như vậy, đen thẳng mượt mà.
“Thánh nữ sợ hãi sao?”. Yuku thấp giọng hỏi.
Hashi chuyển mắt, rồi lắc đầu: “Ta không sợ. Ta chỉ đang nghĩ đến nếu bắt buộc đối đầu với Yêu vương, ta có thể chiến thắng không?”.
Tay Yuku trượt xuống vai, giúp nàng phủi đi bông tuyết đậu trên đó: “Không cần nghĩ. Đó là kết quả tất yếu.”
Hashi nhìn đôi mắt sáng ngời tự tin của nàng, hàng mi khẽ rung, nhẹ giọng ừm một tiếng.
Nàng tin tưởng Yuku.
“Tiểu Hỏa thần!”. Hashi chợt gọi. “Chúng ta làm quen lại một chút đi?”.
Yuku hứng thú nhìn nàng, khoé môi nâng lên. Hashi bắt đầu trước, đôi mắt cười cong cong như mảnh trăng rằm nhìn Yuku.
“Chào bạn! Tôi tên là Hashi Rikatori! Ở hiện đại tôi 12 tuổi, là học sinh trường trung học Heizan, Tokyo, Nhật Bản. Tôi đến đây là do.. bị trượt trân té cầu thang, xuyên về đây đã được mười năm rồi. Sợ ma, sợ đói, sợ mất đi người thân, hơi sợ chết. Tự cảm thấy thân thể mới rất tốt rất đẹp, nếu có thể cũng ước hiện đại tôi được như vậy. Tôi có một câu muốn hỏi bạn, nếu gặp lại, bạn vẫn sẽ yêu tôi chứ?”.
Hashi nói một mạch rất dài, giọng nàng trong trẻo lại hài hước, như đang sống lại thời kì cô bé 12 tuổi.
Yuku bật cười, đến khi nghe được câu cuối, đáy lòng ấm áp thỏa mãn.
Tên nàng là Hashi Rikatori? Rất hay.
“Xin chào Hashi! Tôi là Yuku Fudoto. Bằng tuổi bạn ở hiện đại. Hôm đó cứu một cậu bé mà ngã ra đường rồi bị tai nạn mà về đây. Tôi học ở trung học Nobunaga, Osaka, Nhật Bản. Tôi thích Hashi, sợ nhất là mất Hashi, ước nguyện lớn nhất là ở cùng Hashi. Còn câu trả lời, tôi không nói… bảo bối chẳng lẽ không biết hay sao?”.
Bảo bối?
Xem kìa, xem ai đó rất tranh thủ, mới đó đã gọi người ta là bảo bối rồi kìa?
Nhưng Hashi bị ngọt ngào che lấp lí trí, thành ra mặc kệ nàng gọi mình cái tên sến súa như vậy. Lại cong cong khóe môi: “Phải, ta cái gì cũng không biết!”.
Yuku híp mắt nhìn nàng, miệng cười càng thêm rực rỡ: “Chỉ mong khi Yuku tìm đến cửa, thánh nữ bảo bối không chạy mất”.
Khuôn mặt bình lặng của Hashi giờ phút này hoàn toàn biến mất, lại vô tư cười khúc khích. “Đương nhiên sẽ không chạy mất”.
Yuku nhếch miệng, ánh mắt lộ vẻ tinh quái hiếm thấy: “Có chạy cũng không được!”. Nàng sẽ bắt về bằng được, buộc nàng ấy cả đời bên nàng.
Có phải khi quay về hiện tại, các nàng sẽ hướng nhau nói ra những câu như vậy hay không?
Hashi không nói gì, trong lòng âm thầm nhẩm niệm cái tên kia.
Yuku Fudoto! Yuku Fudoto! Yuku Fudoto!
Vầng trăng trên cao đã mờ dần, chỉ còn lại quầng sáng nhạt huyền ảo. Tuyết như trước bay bay, gió lạnh bắt đầu thổi tới, nhưng lòng người lại ngọt ngào ấm áp.
_____________o__________o_____________
Sáng hôm sau lẽ ra các nàng đã sớm lên đường, nhưng người làng mới trở về lại cần thời gian dọn dẹp sinh hoạt, hai nàng cũng không muốn làm phiền trưởng làng, thành thử xế chiều mới rời khỏi làng.
Trưởng làng dẫn các nàng trở lại cái hang ngày hôm qua. Nói là hang nhưng nơi này vừa rộng vừa sâu còn rẽ nhánh, thực giống với một mê cung. Đi lòng vòng một hồi lâu cuối cùng cũng tới cuối hang, trưởng làng chỉ tay vào phiến đá nói với các nàng: “Chính là chỗ này. Hai vị đánh sập phiến đá kia sẽ mở ra một con đường duy nhất. Ngài Yogen nói chỉ cần men theo nó là tới nơi.”
Bàn giao mọi việc xong, trưởng làng liền cáo biệt quay về.
Yuku và Hashi nhìn nhau một hồi. Chỉ cần gặp Yogen tất cả sẽ như nguyện ước?
Hashi nở nụ cười khích lệ nàng. Yuku rút trường kiếm dụng linh lực chém ra một hình dấu nhân. Hai đạo quang đỏ tươi bắn về phiến đá, chẻ nó ra làm bốn mảnh.
Phiến đá nhanh chóng sập xuống chừa ra một lối đi. Xem ra phiến đá lớn này là có người đặt ở vị trí đó, dù nó vỡ tung nhưng hang động cũng không mảy may ảnh hưởng.
Hai nàng nhanh chóng đi qua, quả nhiên thấy được một con đường mòn. Yuku như cũ nắm tay Hashi đi trước nàng. Đường đi càng vào trong càng nhỏ hẹp ẩm thấp, lấp loé ánh sáng trắng kì dị.
“Bảo bối, mấy đốm trắng đó là gì?”. Yuku thuận miệng hỏi.
Hashi đã khôi phục lí trí, định mở miệng chỉnh lại danh xưng nhưng nghe được câu hỏi chợt im bặt.
“Hình như là Yêu linh phải không?”. Yuku thấp giọng, khẳng định nhiều hơn là nghi vấn.
Hashi ừm một tiếng, đáy lòng lại dâng lên bất an. Yêu linh là linh hồn của những trẻ nhỏ bị chết oan khó mà siêu thoát. Chúng tồn tại thành từng cụm, chờ tiên đồng xuống giải thoát mới có thể đi đầu thai.
Watabe là thánh địa, tuy bị nhiễm yêu khí nhưng nơi này là chỗ Yogen sinh sống, sao yêu linh dám ở đây chứ?
Nghĩ vậy nhưng Hashi cũng không nói thêm. Yêu linh như những con đom đóm toả sáng yếu ớt, như có như không lướt qua các nàng.
Yuku lầm lũi bước đi, phía trước mặt bỗng nghe tiếng động, hơi nước phảng phất đập vào khướu giác nàng.
“Hình như phía trước là một hồ nước”. Yuku quay lại nghi hoặc nói với Hashi, chỉ đi thêm một lúc các nàng đã ra khỏi con đường chật hẹp, phía trước quả nhiên là một hồ nước.
Đường tới chỗ Yogen thật không dễ dàng nha… Tò mò là nước trong này có thể chảy đi đâu….
Hashi nhìn mặt nước một hồi kết luận: “Có yêu khí”.
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Đến mật đạo Yogen tạo ra cũng bị nhiễm yêu khí.
Yuku gật gù, sắp xếp lại đồ đạc một chút: “Dù sao chúng ta cũng phải qua. Bảo bối biết bơi không?”.
Khoé miệng Hashi như có như không giật giật nhưng vẫn trả lời nàng: “Học tiểu học đã được dạy”.
Yuku cười nhìn nàng, lấy đi hành lí trên vai nàng đeo vào người rồi nói: “Ta đi đằng trước, nàng mau mau theo sau. Yuku không giỏi bơi đâu”.
“Được”.
Hồ nước này cũng không quá sâu, nhìn khoảng cách sang tới bờ bên kia cũng chỉ xa hơn tiêu cự bơi sải các nàng học thể dục ở hiện đại một chút. Yuku nhanh chóng nhảy xuống, động tác chuẩn mực bơi đi.
Hashi nhảy theo sau, bám sát nàng. Từng đợt nước trườn qua thân thể, mang theo yêu khí khó chịu lướt qua. Hashi nhíu mày nín thở, thân thể nhẹ nhàng chuyển động.
Yuku giữ khoảng cách vừa phải bơi phía trước. Khoé mắt liếc một vòng, nàng hơi giật mình dụng thuật nhìn kĩ. Lập tức trong lòng nảy sinh lo lắng, quay lại ra hiệu Hashi nhanh lên một chút.