[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 27



Mà Saruchi nghe xong mặt biến sắc, vươn tay kéo Kiiro lại.

Yuku bước tới gần con sông, vốc một ít nước lên tay. Ánh mắt hồ nghi: “Chắc chắn là nước biển, thậm chí còn có sóng. Không lẽ..”

Còn chưa nói xong, dòng nước vốn dĩ không êm ả giờ lại chuyển động mạnh mẽ, từ trung tâm lòng nước nổi lên một cơn lốc xoáy, khuấy động cả một góc biển, lan sang xung quanh.

Saruchi kéo Kiiro về sau, nàng bị biến động vừa rồi dọa sợ quên mất phản kháng, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn ghim vào lòng biển.

Hashi thấy có chuyện không hay, muốn gọi Yuku trở lại thì thấy từ tâm xoáy nước trắng xoá kia nổi lên một cái vòi, nhanh như tên bắn cuốn về phía Yuku, kéo nàng xuống nước.

Yuku vốn dĩ đã thủ sẵn kiếm nhưng không hiểu sao vẫn không ra tay, để mặc bị kéo xuống nước. Hashi vội vã chạy lên, hô: “Yuku!”.

Yuku xoay đầu lại, nói với nàng cái gì đó thì vật kia đã kéo nàng ra giữa dòng nước, Hashi không thể nghe rõ. Yuku thở dài lấy kiếm chọc chọc vào con bạch tuộc khổng lồ đang kéo nàng đi: “Ta có chút chuyện phải nói với nàng ấy!”.

Con bạch tuộc trắng kính cẩn đáp: “Chi bằng nô tài phái người đón luôn nàng ấy xuống?”

“Vậy thì được!”. Yuku nhíu mày, nếu không nàng ấy sẽ lo lắng. “Mau làm luôn đi”

“Vâng”. Con bạch tuộc như cũ cung kính. Yuku mới để yên cho nó đưa nàng tới thủy cung.

Hashi ở trên bờ nhìn Yuku bị mang đi, trong lòng bắt đầu bức bối. Như thế nào muốn bắt Yuku? Linh lực của nàng ấy mang tính sát, uống vào để chết sớm sao? Nhưng thấy Yuku vẫn bình thản như vậy, nàng cũng có chút an tâm. Nàng rút ra một lá bùa, niệm quyết rồi ném xuống nước.

Mặt nước hỗn loạn càng thêm loạn, sau đó như bị ném xuống vài tảng đá to, mặt nước phát ra tiếng nổ lớn, nước bắn lên bờ tung tóe.

Hashi nhìn thấy trong màn nước xáo động kia có vài bóng đen nhỏ, tiếp tục quăng bùa xuống. Những bóng đen đó nảy lên khỏi mặt nước la oai oái, có con bắn lên bờ. Hashi nhanh chóng túm cổ nó lại.

“Nói, các ngươi mang người của ta đi đâu?”. Hashi thực ra rất mạnh bạo thô lỗ…

Con rùa già bị nàng bắt lên hỏi cung dường như cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của nàng, run rẩy nói: “Thủy cung! Là.. đưa tới thủy cung”.

Hashi rút trủy thủ ra:”Ai là chủ mưu? Đưa cô ấy xuống đó làm gì? Khai ra?”

Gân trán Cổ quy giật giật: “Là thủy thần, chỉ là muốn mời tiểu Hỏa thần dự yến thôi ạ!”.

Dự yến?

“Mang ta xuống dưới đó!”. Hashi lạnh mặt ra lệnh. Nàng chưa gặp thủy thần bao giờ, hiện tại thật tò mò. Bất quá cướp người của nàng, thủy thần nàng cũng sẽ không nể mặt.

“Vâng.. nô tài lên đây là để đưa ngài xuống!”. Cổ quy bất đắc dĩ nói. “Ai ngờ lại bị đánh cho một trận.”

Hashi không để tâm tới nó, quay đầu nhìn lại. Saruchi cùng Kiiro đã sớm không thấy tăm hơi, có lẽ lại chạy đi đâu rồi. Cũng tốt, nàng quay sang Cổ quy: “Mau đi thôi!”.

Cổ quy đưa cho nàng một viên đan bế khí, sau đó để nàng bám vào mai rùa, cùng với vài con rùa dưới nước đưa nàng xuống thủy cung.

Yuku được bạch tuộc đưa thẳng vào cung điện, nàng muốn ở ngoài chờ Hashi, nhưng bạch tuộc nói sẽ đưa Hashi vào trong cung dự yến, Yuku mới đồng ý.

“Nơi này vẫn như cũ, không có chút nào thay đổi!”. Yuku ca thán. Thủy cung của thủy thần vốn giàu có đẹp đẽ, nhưng không khiến người ta ngột ngạt, bài trí mới lạ lại thanh tao.

Yuku vào trong chánh điện, đã thấy như những lần trước yến tiệc đã được dọn sẵn. Thủy thần mang hình dáng của con người cùng gia quyến của ông ta đều có mặt tề tựu. Không hẳn là ai với nàng cũng hiếu khách, nhưng thủy cung buồn chán lâu lâu mới mở tiệc, họ đương nhiên không bỏ lỡ tham gia.

“Tiểu Hỏa thần, thật lâu lắm mới gặp”. Thủy thần thường duy trì hình dạng một nam tử đẹp trai, ngồi cạnh phu nhân của mình. Nhìn thấy Yuku đã tới liền cười lớ phớ.

Yuku không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi chào ông ta: “Nhờ phúc thủy thần đại nhân mời yến, Yuku rất vinh hạnh! Nhưng cách đây hai năm chúng ta đã gặp nhau, không tính là lâu lắm.”

Thủy thần bật cười.

“Con bé xấc láo kia! Cuối cùng cũng thấy được ngươi! Hừ, năm nay ngươi đừng hòng thoát!”

Người nói ra câu đó là con trai út của thủy thần, tứ hoàng tử của thủy cung. Ngặt nỗi bao nhiêu lần gặp Yuku cùng nàng thi tài võ nghệ hết thảy đều thua. Thù mới chồng chất nợ cũ, hễ hắn cứ gặp nàng là thách đấu, lâu dần nàng cũng không thèm để ý đến hắn nữa.

Yuku nghe được liền biết là ai, một cái liếc mắt cũng không ban cho hắn, chỉ cao ngạo ngẩng đầu. Tứ hoàng tử thấy vậy rất tức giận, toan xù lông thì thủy thần liền quát hắn một tiếng, hắn mới chịu thu liễm lại.

“Tiểu Hỏa thần, qua bên kia ngồi đi, thủy thần ngài ấy đặc biệt thay đổi phong thủy khu vực này là vì ngươi đó”. Thủy thần phu nhân bây giờ mới lên tiếng giảng hòa.

Yuku y lời. Bất quá vừa ngồi xuống đã hỏi: “Thủy thần, tại sao thánh nữ của đền Kakage vẫn chưa tới?”. Không xảy ra chuyện gì đó chứ?

Thủy thần dù ở dưới nước nhưng sớm đã ngửi được khí tức thanh khiết trên người Hashi, liền biết người Yuku nói tới là ai: “Ra nàng là Miko của đền Kakage. Tiểu Hỏa thần ngươi đừng lo, lão Cổ quy có lẽ sắp đưa nàng tới đây rồi!”.

Thủy thần vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên giọng nói lạnh nhạt của nữ tử: “Dám thưa thủy thần, ta không phải là thánh nữ đền Kakage. Nhưng thất lễ xin hỏi Ngài, Ngài bắt người của ta là có ý gì?”

Yuku mừng rỡ nhìn ra ngoài cửa điện, thấy đúng là Hashi đang ở đó, tay còn xách Cổ quy. Người ta nói thích ai thì từng chút một đều để ý cũng không sai, Yuku nghe được chữ “người của ta” kia, cảm thấy vui vẻ đến nhếch khoé môi.

Thủy thần kinh ngạc nhìn ra, chỉ thấy nữ tử mỏng manh như vậy dám xách đầu của lão Cổ quy, trong lòng không biết nên giận hay nên sầu. Lão Cổ quy là một trong những linh vật sống lâu nhất ở đây, đến các hoàng tử cũng không dám bất kính..aizz, nể mặt tiểu Hỏa thần cho qua vậy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.