”Em cầm lấy cái này đi, tôi đã thành tâm khẩn cầu, nó sẽ phù hộ em được bình an.” Dung Bái ngồi vào ghế lái, tháo chuỗi hạt trên cổ tay xuống, đeo vào tay trái của Bùi Văn Ca. Bùi Văn Ca không phải người biết rõ về mấy cái này, nhưng nhìn qua cũng biết chuỗi hạt này rất quý giá, Bùi Duyệt đang ngủ trong vòng tay anh nên anh không từ chối nhiều, chỉ nhìn những viên hạt rồi hỏi, ”Cậu thật sự tin sao?”
Dung Bái vô cùng nghiêm túc gật đầu, khởi động xe, tay đặt trên vô lăng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng, ”Tôi tin, bởi vì tôi tìm được em, mà em vẫn còn yêu thương tôi.” Hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng, không hề chứa đựng sự đắc ý. Hắn đạp ga, vững vàng lái về phía trước.
Bùi Văn Ca hơi rũ mắt xuống, nở nụ cười nhạt, trong lòng như thể đã tiếp nhận lời nói vừa rồi của hắn. Anh thích những lời nói rõ ràng mang theo cả sự cảm kích này của Dung Bái, hoàn toàn khác với giọng điệu trước đây, anh vẫn còn yêu hắn. (truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad Đam Mỹ Ngược, mọi trang khác đều là ăn cắp)
Rạng sáng hai người về đến nhà, bà Dung vẫn đang ngồi ở phòng khách xem TV, tay bấm đổi kênh liên tục, rõ ràng đang đợi bọn họ về. Bà ôm cháu trai từ trong lòng Bùi Văn Ca, vừa giúp Bùi Duyệt cởi áo khoác, dùng chăn ấm ôm lấy bé, vừa nói với hai người, ”Trong phòng bếp có đồ ăn nhẹ, hai đứa ăn gì đó đi rồi hẵng ngủ.” Nói xong bà bế Bùi Duyệt lên tầng, bước chân vô cùng nhẹ, chỉ sợ sẽ đánh thức bé.
Bùi Văn Ca cảm nhận được sự quan tâm của bà với Bùi Duyệt, trước đây anh còn nghi ngờ, trải qua mấy tháng ở đây, nếu vẫn nghi ngờ thì quả thật quá gượng ép, nếu không phải thật lòng thì ai lại ngồi đợi đến nửa đêm như vậy. Huống hồ, dáng vẻ của bà Dung không thể lừa ai được.
Anh có phần do dự, có nên bảo Duyệt Duyệt sửa lại cách xưng hô không? Nếu cứ gọi là Dung phu nhân thì có thể ảnh hưởng tới việc đến trường của thằng bé, bạn bè sẽ nghĩ bé kỳ quái. Anh thật sự do dự, mà vấn đề này cũng không thể chia sẻ với người khác, chỉ có thể cất dấu suy nghĩ một mình.
Trước khi ra ngoài hai người đã tắm qua nên chỉ cần thay đồ ngủ là có thể lên giường. Chỉ nằm ngủ trên giường, không làm tình. Bùi Văn Ca gối đầu lên tay Dung Bái, chưa buồn ngủ lắm, đêm nay người bên cạnh anh rất yên tĩnh nên anh buông lỏng mọi đề phòng, ”Đêm nay không thử sao?” Anh mơ hồ nói.
Dung Bái dừng vài giây, cằm cọ lên tóc anh, ngửi mùi thơm mát từ những sợi tóc của anh, ôm chặt anh nói, ”Đã hơn một giờ rồi, chắc em đang mệt lắm. Đêm nay không thử, em ngủ đi.” Vì hắn đã nói như vậy nên Bùi Văn Ca không thể tỏ ra vẻ mất mát được, mà thực tế anh cũng không hề cảm thấy mất mát gì cả, chỉ cúi đầu nói, ”A…Được.”
Nói xong thì vùi đầu vào lồng ngực của Dung Bái. Qua một lúc, bởi vì anh thật sự không buồn ngủ nên dùng tay ấn lên khuy áo của Dung Bái, gảy qua gảy lại. Dung Bái không chịu được sự trêu chọc của anh, ngón tay xinh đẹp của Bùi Văn Ca gảy khuy áo hắn, thứ ở giữa hai chân của hắn đã cứng ngắc, ”Đừng trêu tôi nữa, ngoan, ngủ đi.” Giọng hắn khàn khàn, cầm bàn tay nghịch ngợm của anh lên miệng, cắn lên ngón tay của anh.
Đầu ngón tay bị cắn khiến lòng bàn tay Bùi Văn Ca hơi nhói lên, không hiểu sao cảm thấy ngứa ngáy. Sau một thời gian ở chung, anh hiểu dục vọng của Dung Bái, thậm chí còn hiểu hơn ngày trước, nhiệt độ cơ thể Dung Bái đang cao lên, chứng minh suy đoán của anh là đúng.
Lúc này Dung Bái đã được ”châm lửa” một lúc, thứ ở dưới cũng nóng bừng, thế nhưng anh lại rút lui, không làm gì cả, dịu ngoan dựa vào lòng Dung Bái, nhắm mặt lại dưới sự thúc giục của hắn. Tối nay thể trạng của anh rất tốt, mọi thứ đều thoải mái, nhưng không thể đảm bảo nếu cởi quần áo ra thì có giữ được trạng thái này không.
Có rất nhiều lần Dung Bái cố tạo không khí lãng mạn, rửa chân và đám bóp cho anh, còn rải đầy cánh hoa hồn lên giường, nói thật thì hắn phục vụ anh rất tốt, cả người anh cứ mềm nhũn nằm trên giường, mặc cho Dung Bái sờ tay sờ đùi, thế nhưng khi cởi quần áo ra thì cũng thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ*. Nỗi sợ làm tình như khác sâu vào linh hồn anh, khó có thể xóa nhòa.
*Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: ý chỉ bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể.
Dung Bái nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, hít một hơi thật sâu, nhớ lại những gì mình đã nghe trong kinh Phật, phải luyện tập khắc chế dục vọng của mình, không nên ép người yêu mình. Bùi Văn Ca cảm nhận được sự đụng chạm của hắn, dịu dàng và tình cảm, anh biết Dung Bái đang nhịn, cách một chiếc chăn cũng cảm nhận được hắn đang cương lên, hạ thân ở dưới quần nhô lên một cái bọc nhỏ.
Anh không yên tâm, muốn nói gì đó, nhưng nếu nói ra chỉ sợ Dung Bái lập tức áp người lên quấn lấy đầu lưỡi anh, chần chừ không nói, cứ như thế bốn năm lần. Cuối cùng anh không nói gì, ngại ngùng là một chuyện, chủ yếu là Dung Bái đã kìm nén hết sức, nếu anh còn chủ động mời gọi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ngày đầu tiên của năm mới, bọn họ ở nhà để tiếp đón khách khứa. Dung Bái là con một, chắc chắn phải ra chào hỏi, hắn vừa mới đi ra đã dính chặt lấy Bùi Văn Ca như hình với bóng, để cho ai nhìn vào cũng hiểu được. Đây không phải lần đầu Bùi Văn Ca xuất hiện Dung gia, từ nhỏ Dung gia đã là người giám hộ của anh, những người thường xuyên đến chúc Tết đều biết mặt anh, bọn họ cũng biết anh là người được chỉ hôn cho Dung Bái và được nuôi nấng ở ngay đây.
Cơ thể song tính không còn là chuyện kỳ bí nữa, độ nhận diện cũng rộng hơn, bọn họ nằm trong chủng tộc thiểu số, nam nữ trong tộc đều có khả năng mang thai, nam giới tướng mạo thanh tú cũng có thể lấy người đàn ông khác.
Nhưng mà thân phận của Bùi Văn Ca bây giờ có phần bất đồng, trước kia trên danh nghĩa anh là con nuôi, mất tích hơn hai năm, bây giờ quay về, Dung gia lại có thêm một đứa bé, không nói cũng biết ai là người sinh. Đương nhiên người ngoài cuộc có những bàn luận về anh và Dung Bái, hai người chỉ còn thiếu một hôn lễ thôi.
Một ngày dài kết thúc, xong xuôi Bùi Văn Ca cảm thấy mệt mỏi, vừa tắm rửa xong thì nằm lỳ trên giường không nhúc nhích. Qua một năm Dung Bái lại thêm một tuổi, hắn nghĩ rằng bản thân không thể nổi giận với Bùi Văn Ca nữa, cũng không thể ép buộc anh để đạt được mục đích, có thể nói đã trưởng thành hơn so với năm ngoái.
Vì vậy, khi hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy Bùi Văn Ca đã ngủ thì có chút rầu rĩ không vui, tiết mục chuẩn bị cho đêm nay phải hoãn lại rồi. Hắn đắp chăn cho Bùi Văn Ca, cơ thể hưng phấn không biết mệt, mở đèn bàn lên, dùng ánh đèn mờ vàng ngắm nhìn người yêu đang ngủ say trên giường.
Hắn chống cằm ngồi bên giường, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt điềm tĩnh và bình yên của Bùi Văn Ca, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những đường nét trên khuôn mặt anh, cho đến khi hắn cảm thấy buồn ngủ và xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, sau đó hắn dụi mắt, trèo lên giường, nói tiếng chúc ngủ ngon.