Cuối cùng thì Bùi Văn Ca cũng đến Dung thị làm việc, thế nhưng không nghe theo Dung Bái, anh chỉ nhận chức trợ lý thiết kế, Dung Chiến cũng không nói được gì, ông không muốn tranh cãi với con trai, chỉ cần hắn chịu an phận thì sắp xếp thế nào cũng được.
Cuộc sống cứ như vậy đi vào quỹ đạo. Buổi sáng, Bùi Văn Ca và Dung Bái cùng ra khỏi nhà và đến công ty, vợ chồng Dung tiên sinh cùng Bùi Duyệt ăn sáng, ăn xong thì đưa Bùi Duyệt đi học. Khả năng hòa nhập môi trường học mới của Bùi Duyệt rất tốt, bé vừa lanh lợi vừa lễ phép, còn biết nhường nhịn, chỉ mấy ngày thôi đã nhận được sự yêu quý của mọi người, nhiều bạn cãi nhau còn chạy đến tìm bé vì Bùi Duyệt hiểu chuyện.
Đúng bốn rưỡi chiều bà Dung sẽ đứng ở cổng nhà trẻ chờ bé. Bà đứng cùng những phụ huynh khác, nhìn cháu trai chạy từ trong lớp ra, cặp sách trên lưng vung vẩy, mỉm cười nhìn bé đang vui đùa với mấy người bạn, hệt như đón một mặt trời nhỏ, đẹp đến mức không tả được.
Bà Dung rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, chỉ có điều Bùi Duyệt vẫn gọi bà phu nhân. Bà cảm thấy thật đáng tiếc, luôn muốn sửa lại cách xưng hô, mỗi ngày đều dùng đủ thứ dỗ dành Bùi Duyệt, nào là kẹo mút rồi đến đàn piano nhỏ, nói với bé, ”Chúng ta không nói cho ba biết, Tiểu Duyệt lén gọi bà một tiếng bà nội, bà sẽ cho con cái này, chúng ta không nói thì ba sẽ không biết đâu.”
Bùi Duyệt không bị mua chuộc, thà không có cũng không cãi lại lời của ba. Bà Dung thử nhiều lần, cuối cùng đành bỏ cuộc, nghĩ đi nghĩ lại thì Bùi Duyệt đúng là một đứa bé ngoan, không biết nói dối, hồi Dung Bái bằng tuổi bé đã vô cùng láu cá.
Ở chung càng lâu thì bà càng thích Bùi Duyệt, không thể rời xa đứa bé này, cho nên đối với Bùi Văn Ca bà vừa cảm kích vừa sợ sệt. Lúc trước bọn họ thờ ơ với anh, bây giờ lại có cơ hội ở cùng đứa bé, bà thấy biết ơn, vô cùng biết ơn, nhưng cũng lo sợ, sợ anh không thích điều gì ở Dung gia sẽ lập tức mang Bùi Duyệt đi.
Bà cũng đã xem hợp đồng mà năm đó Bùi Văn Ca ký, trên đó ghi rõ Bùi Duyệt sẽ không liên quan gì đến Dung gia, cho nên bà cảm thấy lo sợ. May mắn là tính cách của Bùi Văn Ca vốn nhẹ nhàng, anh không trút oán hận lên ai, hay chính anh không hề oán hận, anh cũng không thân thiết với vợ chồng Dung Chiến, cùng lắm là đủ tôn kính, hoàn toàn không không thể bắt lỗi. Mà giờ đây cũng đâu có ai dám làm gì anh?
Có thể nói công việc của Bùi Văn Ca ở công ty khá thuận lợi. Dung thị là doanh nghiệp thành lập đã bảy mươi, tám mươi năm, nguồn vốn vững chắc, chức vụ rõ ràng, quy định cũng hoàn thiện, chưa từng xảy ra mâu thuẫn nội bộ.
Bùi Văn Ca có thể học được rất nhiều điều từ bộ phận làm việc của mình, những lời đàm tiếu về quản lý cấp trên có ở khắp nơi, chuyện của anh và Dung Bái cũng lan truyền giữa các nhân viên, bởi vì họ biết các công trình của công ty đều dựa theo thiết kế của anh. Bọn họ cũng biết doanh thu từ thiết kế của anh rất cao, biết anh có tài, thế nhưng vẫn có người soi mói, dù sao anh cũng là người chung chăn gối với ông chủ.
Anh cũng không để ý nhiều, cuộc đời này có nhiều thứ khiến anh phải quan tâm hơn, từ góc độ này mà nói, tính cách của anh còn lạnh nhạt hơn cả Dung Bái, hắn là người nóng tính, còn anh thì hay thờ ơ.
Bùi Văn Ca và Dung Bái ở cùng một tòa nhà nhưng khác tầng, Dung Bái muốn chuyển thư ký đi để Bùi Văn Ca có thể làm việc cùng hắn, tiếc là không được vì không tiện cho công việc. Dần dần Dung Bái hình thành một thói quen, chỉ cần rảnh rỗi một chút là cầm theo cốc trà sâm, nghiêm túc đi kiểm tra công tác làm việc, cố ý lái đến gần Bùi Văn Ca, đưa cốc trà cho anh.
Bùi Văn Ca không có văn phòng riêng, mỗi khi Dung Bái đi xuống là cả bộ phận đều im lặng như tờ, mọi người giả vờ cúi đầu tập trung làm việc, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía hắn. Dung Bái không thèm quan tâm, hắn không chỉ ân cần hỏi han Bùi Văn Ca mà còn bóp vai cho anh, ”Có mệt không? Nếu muốn em cứ đứng lên đi lại, đừng ngồi một chỗ lâu, vai sẽ bị đau, có trà sâm này, uống không?”
Hắn liên tục hỏi han khiến Bùi Văn Ca bị mất tự nhiên, vừa mới đến làm chưa được mấy ngày, mọi hành động của hai người đều đang chứng minh tin đồn là thật: hai người là một đôi.
Dung Bái cố tình làm như vậy, tránh trường hợp tên nào không có mắt, dám lén lút để ý đến vợ của hắn. Đặc biệt phải đề phòng mấy người phụ nữ, vì Bùi Văn Ca rất dễ thu hút những người phụ nữ khác, hồi tiểu học đã có một bạn gái thầm thương anh, lên đại học còn có người công khai tỏ tình, còn hắn thời gian qua luôn chuyên tâm tìm anh, không có qua lại với ai.
Dù ngày nào hắn cũng liên tục tuy tuyên bố, nhưng vẫn có người dám chạm ranh giới của hắn. Có một hôm vào buổi trưa, Dung Bái vẫn giống như ngày thường, rót một cốc trà mang xuống cho Bùi Văn Ca, không ngờ hắn vừa đi tới cửa phòng thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng phía sau Bùi Văn Ca, uốn éo hông, thân thiết dán vào mặt anh.
”Đấy không phải chạm mặt, cô ấy đang nhìn màn hình ảnh máy tính của tôi, chúng tôi phải thảo luận một số chuyện, không lại gần sao xem được? Đây cũng đâu tính là mặt chạm mặt đâu?” Bùi Văn Ca luôn giải thích như vậy, Dung Bái mặc kệ, lúc hắn nhìn thấy rõ ràng mặt chạm mặt, còn rất thân thiết, lúc đấy hắn tức giận hừ một tiếng quay đi, mới đi được hai bước, còn chưa đến cửa thang máy thì dừng lại.
Tại sao hắn phải đi chứ, đi thì khác nào để mặc hai người họ thân thiết? Hắn lập tức nhận ra mình sai rồi, bê cốc trà sâm quay lại, trùng hợp nhìn thấy Bùi Văn Ca đang vội vàng đuổi theo, hai người mặt đối mặt nói chuyện, ”Em giỏi thật đó.” Hắn tức giận nói.
”Tôi đã làm gì sao? Sao cậu lại không vui vậy?” Bùi Văn Ca vẫn chưa biết chuyện gì, khó hiểu nhìn hắn. Cả người Dung Bái cứ như khối băng, lo lắng có phải chiếc cốc bị mình quăng vỡ rồi không, hắn vẫn chưa làm chuyện đó, nếu quăng vỡ thì mọi điều tốt đẹp sẽ lại chấm dứt, hắn kiềm chế bản thân, hỏi, ”Vừa nãy em đang làm gì vậy?”
Bùi Văn Ca suy nghĩ vài giây, nhưng không nghĩ ra chuyện gì, đành hỏi lại, ”Không biết, làm việc, sau đó chạy ra tìm cậu.” Dung Bái vừa nghe được lời này, thấy dáng vẻ không biết gì của anh, cổ họng như nghẹn lại, sợ bản thân sẽ nổi cáu, hắn tiến lên đưa trà cho Bùi Văn Ca, ”Cầm đi!” Hắn quát, xoay người rời đi, không nói thêm câu nào.
Bùi Văn Ca cầm cốc trà, theo bản năng nhấp một ngụm, hơi lo lắng nhìn theo bóng lưng hắn đi vào thang máy, thế nhưng cửa thang còn chưa kịp đóng, Dung Bái đã nhoài người ra, chặn cửa thang máy lại, nói lớn, “Quản chặt cái sự đào hoa của em lại, không được thân thiết với người phụ nữ khác.”
Lúc này Bùi Văn Ca mới hiểu được chuyện gì, nới lỏng cà vạt, cả người chất chứa phiền muộn quay về phòng, vừa vào cửa mọi người đã đổ xô lại gần hắn, tràn đầy nghi hoặc và tò mò. Anh chỉ cười không nói, xua tay với nữ đồng nghiệp kia, ý nói không có chuyện gì đâu.
Sau đó anh càng để ý việc giữ khoảng cách với những đồng nghiệp nữ, không phải do chột dạ, mà do Dung Bái thường xuyên xuống kiểm tra, nếu vừa lòng hắn sẽ quay về như thể chưa có chuyện gì, nếu không thích thì vừa nhìn thấy đã nổi giận, làm cho mọi người cũng hoảng theo, giống hệt quả bom hẹn giờ vậy. Bùi Văn Ca có thể cố gắng quen với sự ghen tuông kỳ lạ của Dung Bái, từ nay về sau anh còn nếm trải chuyện này nhiều.