Vào những đợt thời tiết thế này thì bầu trời thường nhanh tối, còn chưa tới sáu rưỡi mà bầu trời đã tối đen. Ngày thì không có, nhưng tối đến gió thổi nhè nhẹ mang cảm giác mát mẻ. Cây cối trong vườn lay động trong gió, từng tán cây dài va vào nhau như đang đánh trận. Dung Bái đứng trước trước sân hút thuốc lá, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng, không khoác thêm áo, mái tóc mới gội hơi rũ xuống nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào. Hắn đi về phía trước vài bước, tựa vào cây cột trước cửa, nơi đây hơi khuất ánh đèn, khiến nửa người hắn chìm trong bóng tối. Mỗi khi hắn hít một hơi thuốc lá, ánh sáng màu cam trên tàn thuốc lại sáng lên, mùi thuốc lá xộc vào trong phổi hắn. Hắn chỉ đang rảnh rỗi muốn hít thở không khí trong sân, mất hứng nhìn bầu trời phía xa, trên đó không có một vì sao nào.
Sáu giờ rưỡi, chiếc xe màu bạc có rèm che của Dung Chiến tiến vào từ cửa sắt, lái xe chuyên nghiệp đi theo làn đường vào chỗ đậu xe, đèn pha của xe lóe lên hai lần rồi tắt hẳn. Dung Bái dụi tàn thuốc vào cây cột, sau đó ném đầu lọc vào chậu hoa bên cạnh, khi cha đến gần, hắn không tỏ vẻ quá quan tâm nhưng cũng không hề lạnh nhạt, kêu một tiếng, “Cha.” Hắn cũng khẽ gật đầu với mấy bảo vệ phía sau lưng cha, coi như một lời chào hỏi. Đôi giày của Dung Chiến được đánh bóng loáng, tây trang màu xám nhạt cùng với áo sơ mi trắng, trên áo sơ mi không có bất cứ nếp nhăn nào, áo khoác của tây trang thì được cởi ra, vắt ở khuỷu tay. Ông đứng trước mặt con trai mình, dùng ánh mắt hiền từ để đánh giá toàn bộ người hắn, nói, “Rắn rỏi, mạnh mẽ, cũng cao hơn rồi đấy, ra dáng một người đàn ông trưởng thành.” Ông vui vẻ nói, vươn tay ra vỗ vỗ vai con trai. Dung Bái cầm áo khoác của cha, cùng ông đi vào căn phòng sáng rực ánh đèn, người hầu đi đến chào đón, Dung Bái đưa đại áo khoác cho một người, miễn cưỡng trả lời, “Đâu phải bây giờ, con đã trưởng thành từ mấy năm trước rồi”.
Dung Chiến hiểu được ý tứ khác trong câu nói của con trai mình, ông cũng không biết ai là người bên Dung Bái ở “lễ trưởng thành”, khi nghe được chuyện này, ông đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Dung Bái, lo lắng sẽ nhắc tới người kia, tuy rằng sau khi người kia biến mất, ông chưa từng nghe con trai nhắc về cái tên đó nữa. Tuy nhiên ông đã lo lắng thừa rồi, Dung Bái đi thẳng đến phòng khách, chọn một cái sofa rồi ngồi xuống, nhận ra cha không còn đi cùng nữa mới quay đầu lại hỏi, “Hửm? Cha, có chuyện gì sao?” Dung Chiến cẩn thận quan sát khuôn mặt của con trai, khẳng định con mình không còn nhớ gì về người kia nữa, ông cũng yên tâm phần nào, ông ngồi đối diện với Dung Bái, nhìn xung quanh một lần rồi hỏi, “Vợ tương lai của con đâu?”
“Ở trong phòng ạ, cô ấy đang gọi điện thoại cho bạn, cũng được một hai tiếng rồi.” Dung Bái nhẹ giọng trả lời, cầm điều khiển trên bàn bật TV, trùng hợp đang là mục tin tức trong ngày. Giọng nói trầm thấp của người dẫn chương trình phát ra từ loa, người làm đang chuẩn bị bữa tối, phòng ăn cũng truyền đến một vài tiếng động nhẹ. Bà Dung ở trong nhà bếp, bà không phải tự mình chuẩn bị, cũng giống như việc chăm sóc Dung Bái ngày trước vậy, bà cho rằng đồ ăn chứa đựng tấm lòng của mình, cho nên muốn tự chuẩn bị, dù không cần bà phải làm.
Trong phòng khách chỉ có hai cha con, con chó nhỏ cũng không biết đã đi đâu rồi. Thật ra ngồi ở đây nghe mấy âm thanh to nhỏ này rất nhàm chán, nhưng cũng chẳng có ai hứng thú nói chuyện về hai năm ở nước ngoài. Cứ như thế khoảng mười phút trôi qua, sau vài câu chuyện phiếm chẳng đâu vào đâu, Dung Chiến xoa xoa đầu ngón tay, ngón tay trái không ngừng cử động, ông xem tin tức hôm nay, gạt qua mấy cái sự lo lắng, nói về kế hoạch cần chuẩn bị tiếp theo, “Lần này con quay về rồi thì không phải ra nước ngoài nữa, con xem thử xem mấy ngày tới còn việc gì thì nhanh chóng giải quyết đi, tuần sau đến công ty cùng cha.” Ông nói xong, tuy mọi thứ đều do ông sắp xếp, nhưng cũng không hề ép buộc quá đáng, còn hỏi thêm, “Như vậy có được không?” Cả người Dung Bái dựa vào ghế sofa, hai chân thon dài để lên mặt bàn, dáng vẻ vô cùng tùy hứng, nghe cha nói xong hắn chỉ ậm ừ hai tiếng. Từ trước tới nay Dung Chiến không hiểu được tâm tư của đứa con trai này, ông phải hỏi lại lần nữa, “Muốn hay không thì trả lời chính xác cho cha.”
“Thế nào cũng được ạ.” Con ngươi màu nâu nhạt của Dung Bái vẫn nhìn TV, nghịch điều khiển trong tay, nói một cách qua loa. Hắn không có ý kiến gì về mấy chuyện của công ty, cũng không nghiêm túc xem xét chuyện phát triển khi quay về Trung Quốc, dù sao có rất nhiều thời gian nên hắn không vội. Dung Chiến rất mừng vì con trai mình muốn tham gia việc công ty, ông nới lỏng cà vạt, bắt đầu nói qua về tình hình hiện tại của công ty với con trai. Dung Bái vẫn quay mặt nhìn về phía TV, chống tay lên mặt rồi đổi sang tư thế thoải mái hơn, thỉnh thoảng đáp lại bằng hai ba từ vô nghĩa để chứng tỏ hắn vẫn đang nghe.
Trước bữa tối, Catherine từ trên tầng đi xuống. Khi thấy cô xuất hiện, Dung Chiến đang nói thì ngừng lại, lông mày ông khẽ cau lại. Ông là một người cha thoải mái, nhưng cũng có một số truyền thống, ông cảm thấy ông không thể nào chấp nhận việc con dâu ăn mặc như vậy xuất hiện ngoài phòng ngủ. Mái tóc màu nâu của Catherine hơi rối, mấy lọn tóc xoăn vô cùng gợi cảm, cô mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, thỉnh thoảng để lộ ra cặp đùi trắng trẻo. Đây là cái quái gì chứ? Dung Chiến thật sự không chịu nổi nữa, ông lặng lẽ quay sang nhìn Dung Bái, vẻ mặt lạnh lùng, mong hắn có thể dạy dỗ lại người vợ tương lai của mình. Dường như Dung Bái chẳng mấy quan tâm, hắn mỉm cười với Catherine rồi giới thiệu hai người với nhau, sau đó hắn liếc nhìn phòng bếp nói, “Bữa tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta cùng đi ăn đi.” Hắn nói xong thì rời khỏi phòng khách.
Trên bàn ăn, bà Dung phải cố hết sức kìm nén bản thân không bình phẩm về quần áo của Catherine, đồng thời che giấu sự khinh thường của mình. Bữa ăn diễn ra rất im ắng, ông Dung đang băn khoăn xem có cách nào để Dung Bái thay đổi đối tượng hay không. Nghĩ đến việc Dung Bái và cô gái ngoại quốc này yêu nhau đã được hai năm, chắc hắn phải yêu cô gái này rất nhiều, ông không thể vì mấy việc truyền thống này mà khiến con trai mình khó xử được, cho nên hai vợ chồng ông chỉ biết nhìn nhau, cả hai đều không quá vui vẻ. Dung Bái rất ít khi được ăn mấy món chuẩn vị quê hương ở bên nước ngoài, bây giờ đã ở nhà rồi, hắn cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai đã cảm thấy mùi vị không đúng, “Chúng ta đổi đầu bếp rồi sao?” Hắn hỏi, trong tay vẫn cầm chiếc đũa. Bà Dung nhìn con trai mình, rồi nhìn đôi đũa của hắn, lắc đầu, “Không, vẫn là người trước đây.” Dung Bái ăn thêm một miếng nữa, không biết có phải do lâu rồi không được ăn, nên vị mới lạ như vậy, hắn tự nhủ, “Vị vẫn hơi lạ, khác với lúc trước mình hay ăn.” Nhưng hắn cũng không quan tâm nữa, chẳng bao lâu sẽ quên.
Bà Dung cảm thấy hơi khó hiểu, cũng nếm thử đĩa thịt mà con trai nói, miếng thịt rất mềm, nước sốt cũng ngon, xen lẫn chút vị cay. Đây là hương vị quen thuộc mà bà vẫn ăn. Bà không còn cách nào khác đành nhờ chồng mình giúp, nhưng vẻ mặt của ông có chút phức tạp, bà suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên mở to mắt, thậm chí không dám nghĩ tới nữa, vội vàng uống bát canh bên cạnh đến nỗi suýt bỏng môi. Dung Bái khác với họ, mấy món hồi trước hắn ăn quen đều do người kia nấu. Hắn đã quen vị người kia hơn là đầu bếp. Chỉ là người đó không còn nữa, hắn cũng không thể nếm mùi vị trong quá khứ.
Bàn ăn này có thể chứa đến tám người. Chỗ đầu bàn thuộc về Dung lão gia, giờ ngài không còn nữa, nơi đó cũng để trống, trở thành một trong những điểm khác biệt giữa quá khứ và hiện tại. Ở vị trí trống, bát đũa vẫn được bày biện như mọi khi. Dung Chiến và vợ ngồi phía bên phải ghế trống, Dung Bái ngồi đến diện cha, còn người kia ngồi cạnh hắn, đối diện bà Dung. Người đó không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hôm nay hơi chán ăn, mỗi lần chỉ gắp một chút, tay cầm đũa vẫn hơi run run. Trong lòng Dung Bái cảm thấy có gì đó sai sai, chậm rãi ăn cơm, ngửi mùi hương của thức ăn, đầu đũa gảy mấy hạt cơm, đưa vào trong miệng rồi cũng cảm thấy không ngon. Hắn cũng không còn đói nữa, tự nhủ do bản thân vừa ăn đồ trên máy bay, nên gây ra cảm giác chán ăn.
Các món vẫn đang được đưa lên, tốc độ ăn của Dung Bái ngày càng chậm, sau đó không nhận ra bản thân đã dừng đũa lại. Hôm nay tay của người đó bị tật sao, chỉ cầm đũa thôi cũng run, chặt đi còn tốt hơn. Hắn cảm thấy rất khó chịu, vừa tưởng tượng vừa dùng mấy từ độc địa châm chọc người đó, còn thầm nhắc nhở bản thân đừng để ý đến người đó nữa, nhưng người đó ở rất gần hắn, không cần nghiêng người cũng có thể nhìn thấy mọi cử chỉ, mà tên khốn này lại còn kén ăn, nhặt từng chút rau nhỏ chất thành một đống. Chết tiệt, ra dáng vẻ yếu đuối, nghĩ bản thân là thiếu gia hay gì? Chỉ là người hầu thôi, mà người hầu thì kén chọn thức ăn làm gì? Một chút rau cũng không ăn là sao? Hắn tức giận đến mức nắm chặt đôi đũa trong tay, cánh tay cũng gồng cứng, cho đến khi sự kiên nhẫn của hắn đến giới hạn, hắn ném đôi đũa xuống, quay mặt qua, “Đủ rồi, làm cái quái gì thế? Học đâu ra cái thói xấu như…”
Đột nhiên cả căn phòng ăn chìm trong im lặng. Có một người hầu đang chuẩn bị dọn đĩa thức ăn cuối cùng lên, bị tiếng quát vừa rồi làm cho hoảng sợ. Dung Bái mở to mắt, tất cả những lời muốn nói ra đều bị nghẹn lại trong cổ họng giống như một miếng xương cá sắc bén, hơi thở của hắn dồn dập, rồi thành thở gấp. Sau đó dừng lại đột ngột. Hóa ra người bên cạnh không phải người đó, hắn chưa kịp vui mừng, bởi vì hiện thực và suy nghĩ có sự chênh lệch vô cùng lớn, hắn cũng chưa chuẩn bị xong, ngoài dự đoán, ánh mắt trong vắt thuộc về người đó đột nhiên mờ đi, ngũ quan cũng xao động, đột nhiên hợp lại thành khuôn mặt của người phụ nữ. (đại khái giống như bị ảo giác vậy)
A….Tốt quá, không phải người đó. Tốt quá. Dung Bái thoát khỏi trạng thái đông cứng, hắn chậm rãi khôi phục nhịp thở, khẽ cười một tiếng, nụ cười vô cùng gượng gạo. Sau đó hắn ngừng cười, đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn người đang ngồi bên cạnh hắn, Catherine đang khịt mũi đầy tủi thân, “Xin lỗi em yêu, vừa rồi anh không cố ý, tha lỗi cho anh nhé.” Hắn nhẹ nhàng nói, duỗi cánh tay ra, cúi người ôm cô vào lòng, cô cũng vui vẻ trở lại, hôn một cái lên môi hắn. Hắn đang ôm người con gái sẽ ở bên hắn cả đời, cha mẹ hắn cũng nhanh chóng thu lại dáng vẻ kinh ngạc, không hiểu sao hắn cảm thấy mẹ mình hơi hoảng loạn, mặt cắt không còn giọt máu, có điều gì đó rất lạ. Nhưng từ trước tới nay bà vẫn như vậy nên hắn không để tâm lắm.
Nhiệt độ cơ thể của Catherine khiến cho cảm xúc của Dung Bái được xoa dịu, hắn tin cảm xúc của mình đã bình ổn hơn cho nên buông vị hôn thê của mình ra, chạm vào tóc cô một cách âu yếm và kéo lọn tóc của cô đến tận tai hắn, “Cảm ơn.” Hắn nói xong, tập trung lại, cẩn thận nhìn vào ngực mình, đảm bảo cơ thể của hắn không có gì bất thường. Quả thực không có gì khác lạ cả. Vừa rồi, người đó không có ở đây, khoảng trống đấy khiến trái tim hắn như bị thứ gì đập cho đờ đẫn, mù mịt. Bây giờ tất cả đều tốt. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi quay thẳng người, cầm bát sứ bằng tay trái, cầm đũa tay phải, ăn mấy thứ nhạt nhẽo này như đang nhai nến. Cảm giác ban nãy, có lẽ do chán ghét người kia không ở đó, hai mươi năm không ngừng cố gắng, cuối cùng vị trí ở bên hắn lại không phải là anh, từ nay về sau đổi thành một người khác, cho nên hắn mừng rỡ như điên, cho nên mới hành động như vậy, mới phản ứng như thế.
Chỉ có điều, bốn từ “mừng rỡ như điên” kia có thể khiến trái tim người khác cảm thấy đau đớn sao? Tự nhiên cảm thấy thật khó chịu. Dung Bái làm ngơ câu hỏi này, không nghĩ tới nữa, bỏ qua sự khó chịu mập mờ kia.