Linh:”Đây là muốn đánh sao?”
Sở Mộ Vân:”Lười biếng đánh không lại Phẫn nộ. ”
Linh:”Có người đánh thắng được tên cuồng chiến này sao?”
Sở Mộ Vân nghiêm túc suy nghĩ:”Tham ăn rất có hi vọng.”
Linh:”Lại nói, vì sao Phẫn nộ không đi tìm tham ăn… “. Nói được một nửa thì nó đột nhiên dừng lại.
Sở Mộ Vân:”Ha ha”
Linh:”Được rồi, là do ta ngốc.”
Sở Mộ Vân:”Không sao, ta thích vẻ đơn thuần của ngươi.”
Linh:”…” Đây là đang khích lệ sao? Nghe không giống lắm QAQ!
Phẫn nộ lúc này đột nhiên thay đổi quyết định khiến người ta tức điên. Nhưng đối với loại trình độ khiêu khích này, bình thường Lười biếng sẽ mặc kệ. Thân là kẻ vô tâm, đừng nói là chuyện nhỏ như thế này, thậm chí dù trời sập y cũng không chớp mắt.
Nhưng lúc này… Chuyện khác thường đã xảy ra.
Lười biếng:”Đan dược hạ cảnh giới, ta có thể luyện cho ngươi một lò.”
Phẫn nộ hơi nâng mắt.
Đan dược này đối với Phẫn nộ quả thật càng nhiều càng tốt. Vì tu vi của Phẫn nộ tăng lên rất nhanh, gã chỉ mới đánh hai ba trận đã khôi phục cảnh giới thần, đến lúc đó gã lại trở thành Độc Cô Cầu Bại. Nhưng nếu có một lò đan dược, ân, gã có thể chơi được ngàn năm…. Mà ngàn năm sau, sinh chi bảo hộ của Ngạo mạn cũng biến mất, gã có thể tiếp tục tìm y chơi.
Chỉ tưởng tượng như vậy cũng khiến gã động tâm vô cùng.
Nhưng mà…. Lăng Huyền từ trước đến nay rất tùy hứng.
“Không, ta chỉ cần Lăng Đóa Đóa.”
Sở Mộ Vân:”…”
Linh:”Kỳ thật Lăng Đóa Đóa nghe khá hay.”
Sở Mộ Vân:”…”
Linh thẹn thùng ing:”Nghe còn tưởng Linh Đóa Đóa.”
Sở Mộ Vân:”Sau đó thì sao?”
Linh thẹn thùng ing lần 2:”Cảm giác được trở thành người một nhà với ký chủ đại đại.”
Trong đầu Sở Mộ Vân hiện lên hình ảnh Linh cùng Linh Đóa Đóa… Sau đó, cả người đều cảm thấy không tốt.
Hai người bọn họ trong đầu trò chuyện riêng, bên ngoài cũng có hai người đang nói chuyện công bình*.
*công bằng +bình đẳng
Quân Mặc:” Ta có thể giúp ngươi tìm được pháp sư trận mạnh nhất.”
Sau khi Sở Mộ Vân chết, Lăng Huyền vẫn luôn tìm kiếm pháp sư trận mạnh nhất. Gã thích chiến đấu, mà cách thức chiến đấu là muôn màu muôn vẻ, đương nhiên không giới hạn chỉ có kiếm thuật và pháp thuật. Pháp sư trận cũng không hề yếu, họ có thể khống chế sức mạnh cường đại không ai biết được, đồng thời không thể đoán trước được.
Lăng Huyền thích sự kích thích và mạo hiểm. Cho nên gã luôn muốn khiêu chiến với những cường giả khác, cũng vì vậy mà gã nhớ mãi không quên Sở Mộ Vân.
Theo lý thuyết, Lười biếng đã nói đến mức này, cho dù Phẫn nộ tùy ý như thế nào cũng tuyệt đối không từ bỏ cơ hội tốt như vậy.
Nhưng…
Lăng Huyền:”Ta chỉ cần Đóa Đóa. ”
Trong tình huống này, Yến Trầm chỉ đứng xem một bên cũng nhận ra điều khác thường.
Y rất rõ tính cách Phẫn nộ và Lười biếng, nhưng hai người lúc này lại vượt qua sự nhận thức của y.
Vì sao lại chấp nhất với tiểu thú nhân như vậy?
Mặc dù là Băng Linh Thú, nhưng muốn nuôi hắn lớn đến lúc có thể chiến đấu với Phẫn nộ phải mất mấy trăm năm, thậm chí là nghìn năm, Lăng Huyền có thể nhẫn nại như vậy?
Mặc dù Băng Linh Thú cực kì trân quý, nhưng dù quý hiếm như thế nào, đối với Lười biếng vô dục vô cầu cùng lắm cũng chỉ là một thứ đồ vật. Đừng nói là đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, bình thường chỉ cần Phẫn nộ mở miệng nói câu đầu tiên, y đã xoay người bỏ đi rồi.
Nhưng lúc này, hai người đều khác thường.
Yến Trầm suy nghĩ, Sở Mộ Vân cũng suy nghĩ.
Suy nghĩ của hắn cũng giống như Đố kỵ. Con ruột của mình đương nhiên mình hiểu rõ.
Tình huống OCC* như vậy đáng lẽ không nên xuất hiện.
* OOC là 1 kiểu fanfic mà trong đó tính cách nhân vật khác hẳn với tính cách vốn có.
Nhưng lúc này lại xuất hiện.
Không phải trong tiểu thuyết mà ở hiện thực.
Điều gì đã khiến hai người kia làm ngược với tính cách của mình, thậm chí là nguyên tắc sinh tồn?
Sở Mộ Vân biết đây có thể là điểm đột phá. Nếu hắn nắm bắt được, kế hoạch công lược nhất định có bước tiến lớn.
Hai người trầm mặc, mà điều kiện lại càng lớn.
Quân Mặc mở miệng:”Nếu ngươi vẫn không vừa lòng, ta sẽ thêm điều kiện nữa.”
Y ngừng một chút, sau đó bình tĩnh mở miệng:”Ta có thể khiến ‘sinh chi bảo hộ ‘ của Ngạo mạn mất đi hiệu lực.”
Lười biếng vừa dứt lời, mọi người đều im lặng.
Điều kiện này có sức mê hoặc rất lớn. Đối với Phẫn nộ mà nói, trên đời này người mà gã muốn đánh một trận nhất tuyệt đối là Ngạo mạn.
Ngàn năm trước Ngạo mạn dùng Thiên Nguyệt kiếm pháp vấn đỉnh Ma giới. Khi đó Phẫn nộ mới chỉ là tiểu tử họ Lăng. Sau này gã đối chiến với Ngạo mạn, y chỉ dùng một chiêu. Nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ chiêu này như thế nào, nhưng Lăng Huyền lại thấy rất rõ. Hơn nữa còn khắc sâu ở trong lòng.
Muốn cùng y chiến một trận! Kiếm pháp tinh diệu như vậy tuyệt đối khiến gã có một trận đấu khó quên suốt đời!
Phẫn nộ không có khả năng cự tuyệt.
Yến Trầm và Sở Mộ Vân đều nghĩ như vậy.
Nhưng…
Lăng Huyền chỉ do dự lâu hơn một chút, sau đó mở miệng:”Đóa Đóa là của ta.”
Sở Mộ Vân:” Chắc chắn là ta xuyên vào đồng nhân, thế nên mới có loại OCC không nỡ nhìn thẳng này = =!
Linh nhỏ giọng nói:”Đây thật sự là Ma giới.”
Sở Mộ Vân:”Nhưng đây không phải Phẫn nộ mà ta biết.”
Linh:”….Ai rồi cũng thay đổi.”
Sở Mộ Vân:”Nhưng biến thái vĩnh viễn không thay đổi.”
Linh:”…”
Sở Mộ Vân cảm thấy đây chính là lúc mình lên sân khấu.
Hai bên giằng co, tiểu thú nhân luôn yên lặng đột nhiên lấy dũng khí, tức giận hét lên:”Ta sẽ không đi theo các ngươi!”
Lăng Huyền và Quân Mặc quay lại nhìn hắn.
Bị nhìn chăm chú, tiểu thú nhân hơi khẩn trương, môi run nhè nhẹ nhưng hắn vẫn không lùi bước:”Ta muốn ở lại Chiếu Mai Sơn, ta sẽ không theo bất cứ ai trong các ngươi!”
Quân Mặc không cảm xúc nhìn hắn.
Lăng Huyền cười:”Đóa Đóa đừng nháo.”
Tiểu thú nhân tức giận:”Ta ghét cái tên này, ta ghét ngươi, ta…”
“Tiểu Vân” Yến Trầm mở miệng ngắt lời hắn.
Tiểu thú nhân lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn về phía đế tôn Đố kỵ. Đôi mắt đen sạch sẽ lưu chuyển, ẩn chứa sự lưu luyến, cùng sự khẩn trương, lo lắng mà hắn cũng không rõ.
Yến Trầm đi lên, ngón tay y dịu dàng chạm vào mái tóc mềm mại của tiểu thú nhân, nhẹ giọng nói:”Ngươi đã đáp ứng nghe lời ta, đúng không? ”
Tiểu thú nhân không nghi ngờ y, vội vàng gật đầu:”Đúng vậy! Vân nhi sẽ nghe lời thúc thúc!”
Yến Trầm:”Vậy ngươi đi với đế tôn Phẫn nộ, được không? ”
Tiểu thú nhân đột nhiên mở to mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Yến Trầm không nháy mắt nhìn hắn.
Tiểu thú nhân cực kì bất an, hắn hoảng loạn túm chặt ống tay áo nam nhân. Ngón tay nắm lại, giọng nói đầy khẩn trương, giống như bị nỗi đau đè ép, khàn khàn như người ở sa mạc khát nước mấy chục năm:”Yến Trầm thúc thúc… ”
Hắn cơ hồ là cầu xin y.
Khóe môi Yến Trầm nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại lạnh băng đầy vô tình:”Bé ngoan phải nghe lời, đúng không? ”
“Ta… Ta…” Đôi môi tiểu thú nhân tái nhợt, vụng về muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết nói cái gì. Hắn tin tưởng Yến Trầm, lời của y được hắn tôn sùng như ý chỉ của thần. Lời hắn đáp ứng Yến Trầm, hắn muốn tuân thủ. Đây là yêu cầu của Yến Trầm, hắn cần phải làm theo, nhưng…
Thống khổ cùng tuyệt vọng điên cuồng bao trùm trái tim hắn, lồng ngực hắn giống như ngâm trong hầm băng, nhiệt khí biến thành chất lỏng theo hốc mắt tràn ra. Con ngươi đen nhánh vốn ẩn chứa ánh sáng kinh tâm động phách cũng đau đớn đến cực điểm.
Trong nháy mắt, Yến Trầm cảm nhận được sự đau lòng, giống như con sâu gặm cắn trong lồng ngực, dù không đau nhưng cũng không thể xem nhẹ.
Chung quy là bỏ không được. Y chưa bao giờ đặt tình cảm vào hắn, nhưng nuôi dưỡng hắn lâu như vậy, lại còn là một đứa trẻ ngoan, lúc nào cũng ỷ vào y. Cho dù hắn chỉ đơn thuần xem y là người thân, y cũng cảm thấy xúc động.
Nhưng chút đau đớn cỏn con này không thể khiến Đố kỵ dao động.
“Đừng khóc.” Yến Trầm giơ tay lau nước mắt cho hắn, hôn xuống giữa trán hắn:”Ngươi đã trưởng thành rồi, cũng đến lúc rời khỏi ta.”
Đôi tay tiểu thú nhân gắt gao nắm chặt áo Yến Trầm, khổ sở khiến hắn không thể thừa nhận. Nhưng… vì đơn thuần mà vô cùng cố chấp.
Hắn trước sau như một sẽ ghét Phẫn nộ, cũng sẽ không giữ lại điều gì thích Yến Trầm.
Hắn thống hận tất cả những gì Phẫn nộ làm, nhưng lại tin tưởng tất cả những gì Yến Trầm nói.
Vì vậy… Cho dù hắn không muốn rời khỏi Chiếu Mai Sơn, càng không muốn đi cùng Phẫn nộ, nhưng chỉ cần Yến Trầm nói, hắn sẽ làm tất cả.
Thời gian quyết định giống như lưỡi dao lăng trì, khiến hắn thương tích đầy mình.
Cuối cùng… Hắn ngẩng đầu, vô cùng thành kính nhìn Yến Trầm, khóc nức nở đầy bi ai:”Ta còn cơ hội gặp ngài không? ”
Yến Trầm ôn nhu nhìn hắn:”Có.”
Tiểu thú nhân hít sâu, giọng nói đầy lưu luyến:”Ta… Ta sẽ…sẽ rất nhớ ngài.”
Trong nháy mắt, trong lòng Yến Trầm nảy lên một ý nghĩ.
Nếu tiểu thú nhân nói một câu ‘Ta yêu ngươi’, y sẽ thực sự dao động, sẽ suy xét giữ hắn lại, sẽ nếm thử cảm giác được yêu không nỡ xa rời.
Đáng tiếc, không có cơ hội như vậy.
Tiểu thú nhân… không làm được điều y muốn.
Trận đua này, Phẫn nộ mới là người thắng.
Gã mang Sở Mộ Vân đi, nhưng Sở Mộ Vân biết, Lười biếng nhất định không cam chịu như vậy.
Y chưa bao giờ tranh giành thứ gì, nhưng nếu đã tranh nhất định phải tranh cho bằng được.
Y là người vô dục vô cầu, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Yến Trầm nhìn theo Phẫn nộ, đến tận khi bóng dáng gã biến mất, y mới quay lại, đôi mắt tím hơi lóe, tràn đầy ác ý nồng đậm.
“Ngươi có thể nhờ Ngạo mạn giúp.” Y nói với Quân Mặc như vậy.
Lười biếng không trả lời y.
Nhưng Yến Trầm biết, Quân Mặc nhất định sẽ đi tìm Mạc Cửu Thiều.
Cuối cùng Mạc Cửu Thiều sẽ nhờ đến y.