Giờ học bắn súng kéo dài 3 giờ đồng hồ, đơn giản chỉ là để cho bọn nó … bắn nhau. Mà trò này vui lắm nha, bọn nó chơi hoài không chán, bắn hết đạn rồi lại tìm thêm cái súng nữa để bắn tiếp, vui không tả nổi luôn.
Chơi mãi chơi mãi, cuối cùng lại phải kéo nhau về thay quần áo
Thay xong rồi thì được thầy Chiba gọi tập hợp về phòng bên cạnh phòng học bắn súng. Đó.. là phòng tập kiếm
Bọn nó đi vào mà chỉ biết trầm trồ
Bên trong này nhiều đồ lắm, nào là kiếm Nhật nè, đao nè, lao nè, quá trời nhiều luôn
Nhưng thứ thu hút bọn nó nhất chính là … cái đội đầu có chứa chai nước =.=. Trông trẻ nghé đến không thể trẻ nghé hơn được nữa
Thảo Anh với Nhật Duy nhanh chân nhanh tay nhất đi đến lấy 2 cái đội lên đầu, còn bọn kia chợt cảm giác có gì đó không ổn lắm cho nên không giám động.
Quả thực là … có biến!
Thầy Chiba lên tiếng:
– Được rồi, Thảo Anh và Nhật Duy nếu đã đội rồi thì thực hành trước luôn nhá!
Thầy nói rồi ném cho 2 đứa mỗi đứa 1 thanh kiếm rất sắc, rất bén
Thảo Anh và Nhật Duy há hốc mồm nhìn nhau … hóa ra lanh chanh cũng là 1 cái tội
Nhật Duy e dè nêu lên suy nghĩ của chính mình và cũng là suy nghĩ của Thảo Anh và của mọi đứa khác:
– Thầy … không phải là … thầy muốn bọn em chém nhau đấy chứ?!
Đáp lại là 1 cái gật đầu rất chi là nhẹ nhàng
WTF?!
Bọn nó bị khủng hoảng tinh thần nặng nề, mặt đứa nào đứa nấy trợn mắt lên trông rất chi là hài
Thầy Chiba nhìn biểu cảm của mấy đứa học trò của mình, không nhịn được mà bật cười … Bọn nhóc này, có cần khoa trương như vậy không?!
– Thầy cười cái gì?!
Nhật Duy uất ức nói
Thảo Anh sớm đã nước mắt ngắn nước mắt dài:
– Thầy kêu bọn em “ tỷ muội tương tàn “ thế mà còn cười được à?!
– Phu thê tương tàn chứ Thảo Anh!
Nhật Duy nhắc nhở nhẹ
Thầy Chiba bật cười … đúng là Nobi nói đúng, dạy bọn nhóc này … hài thật!
Thầy hắng giọng:
– E hèm … thầy đùa thôi mà! Mấy đứa chém đứt cái nút chai nước kia cho thầy là được rồi! Coi như là “ rửa mặt “ luôn!
Đoạn, thầy hất hàm về phía cái mũ
Thảo Anh và Nhật Duy lúc này mới thấm, cười cười nhìn nhau, tạo thế chuẩn bị đấu kiếm
Nhưng tiếng “ Keng “, “ Chát “ vang lên không ngừng, trận đấu đang rất căng thẳng
“ Phựt “
Cả đám nghe thế, đổ dồn ánh mắt về phía phát ra tiếng động
Rốt cuộc … ai mới là người được “ rửa mặt “?!
– Thảo Anh …
Chả nhẽ lại là Thảo Anh?!
– Chúc mừng em đã phòng thủ thành công!
Thảo Anh cười, vẫy tay đúng kiểu hoa hậu đi diễu hành luôn, để lại Nhật Duy ở đằng sau đang khổ sở vì bị nước chảy xối xả xuống mặt
Chả là, khi 2 người mặt đối mặt, mắt đối mắt, bạn Thảo Anh chợt bị bụi bay vào mắt, “ vô tình “ nháy mắt 1 cái. Bạn Nhật Duy dính “ thính “, toàn thân hóa đá. Thảo Anh nhân cơ hội, ra đòn dứt điểm
Haiz … đúng là … dại gái là chỉ có chết!
Buổi học kiếm này cũng như buổi học sung, kéo dài 3 tiếng.
Bây giờ đã là 12h30, bụng đứa nào đứa nấy cũng đã réo thành tiếng
Lẽ ra là phải hoàn thành nốt khóa học sơ cứu của cô Rita nữa mới được nghỉ nhưng cô Rita thương, cô bảo chiều học cũng được rồi cho bọn nó đi ăn cơm
Vẫn cứ như buổi sáng, bàn ăn bị “ càn quét “ đến nỗi không còn nổi 1 cọng rau hay 1 giọt nước canh
Căng da bụng rồi lại trùng da mắt, cả đám được cho về ngủ đến 3h thì tập trung ở phòng cuối cùng của dãy huấn luyện đó
…
– Chào cả lớp!
Cô Rita nở 1 nụ cười tươi như ánh ban mai
– Chào cô!
Cô đã có tâm chào thì bọn nó cũng có lòng chào lại nhá!
– Ngồi thành hàng cho cô nhé!
Cô Rita cười
Bọn nó ngoan ngoãn làm theo lời của cô
Cô giảng giải nhiều, nhiều lắm. Về những loại lá cầm máu, cách sơ cứu tạm thời khi ở trong rừng, vân vân và mây mây. Cô còn hài hước gọi từng cặp đôi lên làm mẫu nữa cơ.
Cuối cùng là chuyên mục đặc biệt
Cô Rita cười bí ẩn nhìn Thiên An và Hàn Thiên rồi nói:
– Nếu các em đi biển, gặp 1 người bị ngạt nước thì sẽ làm như thế nào?!
– Hô hấp nhân tạo ạ!
Bên dưới nhao nhao
– Lớp mình giỏi quá! Bây giờ ai lên làm mẫu đây?!
Bảo Khánh và Nhật Duy không hẹn mà cùng giơ tay, trên môi là nụ cười gian trá hại hạ Vy với Thảo anh mặt mày đỏ bừng, chỉ biết lí nhí:
– Cô ơi đừng gọi Khánh!
– Cô đừng gọi Duy nha cô!
Cô cười cười:
– Khánh không được gọi, Duy cũng không được gọi! Thế chỉ còn Thiên thôi! Mời Thiên và An lên làm mẫu cho cả lớp nào!
Hạ Vy và Thảo Anh vui thấy rõ luôn, ánh mắt mong chờ được “ coi phim “. Bảo Khánh và Nhật Duy tuy hơi tiếc =.= nhưng mà có chuyện vui mà, tội gì không hóng =.=
– Để em thực hành hô hấp nhận tạo cho!
Hàn Thiên xung phong, nhưng rất tiếc cô đã lắc đầu:
– Không được! An hô hấp đi! Tại cô thấy An trầm lắm á, chưa giơ tay lần nào cả!
Cô Rita cười rất chi là ngây thơ
Thiên An mặt đã đỏ bừng theo thời gian
1 phút
2 phút
3 phút
…
– Cậu nằm xuống đi!
Thiên An sau 1 hồi suy nghĩ thì quay ra ra lệnh cho Hàn Thiên
Hàn Thiên còn biết làm gì ngoài ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại … chờ mong
Thiên An chậm rãi lấy tay bịt mũi, bóp miệng Hàn Thiên lại, chậm rãi cúi đầu … cúi đầu … cúi đầu … cho đến khi môi 2 người chạm nhau
Thiên An chợt dừng lại
Bên dưới nhao nhao:
– Nhanh lên Thiên An, làm gì mà lâu thế?!
– Mày không làm là tao lên làm hộ mày đó!
Chả biết trúng tà hay ăn phải bả nữa mà khi nghe thấy câu nói đó, trong Thiên An chợt có chút không cam tâm. Thế là nhỏ hít 1 hơi sâu rồi thổi mạnh 1 hơi. Có lẽ chính nhỏ cũng không biết tim mình hiện đang đập mạnh đến như thế nào
– Oke! Rất tốt!
Cô Rita khen ngợi
Thiên An cúi đầu đứng dậy về chỗ, mặt vẫn còn ửng hồng
Còn Hàn Thiên … vẫn nằm yên bất động, mặt ra ngoài hướng cửa
Cô Rita gọi
– Thiên! Dậy đi em! Xong rồi!
Vẫn là nằm yên
– Thiên! Dậy đi!
Nằm yên vẫn hoàn nằm yên
– Thiên!
Lần này cô Rita kéo đầu cậu vào trong, nhìn thấy gương mặt đó thì không khỏi ngơ ngác. Ngơ ngác 1 hồi chuyển dần sang cười lớn dẫn đến khiến cho bọn ở dưới hiếu kỳ mà kéo nhau lên xem, cũng như cô Rita vừa nãy, từ ngơ ngác biến thành cười lớn
OMG!
Dương Hàn Thiên đang chảy máu mũi kìa bà con!
Bị bọn bạn cười, Hàn Thiên ngại không có chỗ chui, 1 phần trong lòng cũng là tự trách tại sao mình lại không kiềm chế được =.=
Thiên An mặt ngày càng đỏ tợn, có lẽ là do bị bọn bạn trêu hoặc có lẽ là do cái cảm xúc nào đó trong nó mà nó không thể lí giải được
Nhưng rồi, nhỏ quyết định tin vào cái lí do thứ nhất
– Ghét mấy người!
Thiên An giận dỗi bỏ về phòng
Hàn Thiên nhìn theo Thiên An, rồi lại trừng mắt nhìn bọn lâu nhâu đang cười kia rồi gằn giọng:
– Lượn hết đi!
Sự việc trôi dần theo năm tháng nhưng không mai mòn theo năm tháng. Mấy năm sau đó, khi họ đều đã lập gia đình và quay lại đây, sự việc vẫn được kể lại =.= ( nhớ dai vái)
…
Giờ đây, bọn nó đã quá quen với những khóa huấn luyện khắc nghiệt nhưng không kém phần bá đạo và hài hước kia
Tin được không?!
Bây giờ, đừng nói là 5 rưỡi chứ 4 rưỡi 5 giờ bọn nó cũng dậy được tuốt
Bây giờ, không phải 5 cái lốp xe 5 vòng sân nữa mà 10 cái 10 vòng cũng chẳng vẫn đề, vào tay bọn nó đảm bảo chạy chưa đến phút thứ 11.
Bây giờ, …
Bây giờ …
Bây giờ …
Bây giờ, bọn nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã tiến bộ hơn rất nhiều
Cho đến một ngày mưa, và buổi tối. Ánh đèn le lói chỉ đủ cho ta thấy được cái bóng chứ không thể cho ta thấy được mặt mũi của họ.
– Đã tiến bộ lắm rồi!
– Nhưng liệu có ổn?!
– Rất nhanh nhẹn, linh hoạt lại thông minh! Có lẽ bây giờ còn vượt qua cả bọn tôi rồi!
– Nhưng rất nguy hiểm!
– Tin tôi đi! Sẽ làm được thôi!
– … Được!
Bên ngoài, tiếng gió rít trong đêm hòa cùng tiếng cú mèo nghe thật ghê rợn.
Bọn nó … rồi sẽ ra sao?!