( nói về Vy tỷ trước ha!)Sau khi tách nhóm, Hạ Vy đi thẳng lên tầng 5 – tầng thời trang rồi ghé thẳng vào shop quần áo có tiếng trên thế giới – Shop T-A của nhà Thảo Anh. Tuy là 1 ” tín đồ hàng hiệu ” nhưng Hạ Vy rất xem xét kỹ các mẫu váy áo trước khi mua phòng ngừa… mang về rồi vứt không! (=.=) Vì vậy cho nên suốt từ nãy đến giờ cô nàng vẫn chưa ưng ý bộ nào cho đến khi thấy 1 bộ váy được đặc cách để trong tủ kính hẳn hoi.
Bộ váy đó rất đẹp, được kết hợp bởi áo bèo 2 tầng màu trắng cùng chân váy xòe màu đỏ sẫm và áo vest đỏ sẫm luôn và đặc biệt, màu đỏ chính là màu yêu thích của Hạ Vy cô nên… để ý là phải! (*.*). Đi kèm là đôi Sandal nữ đế bánh mì màu kem trông cực teen. Vừa lướt qua 1 cái là Hạ Vy liền kết ngay. Vội quay qua nói với chị nhân viên đang đứng cạnh đó:
– Lấy cho tôi bộ đồ này! – không chỉ có Hạ Vy mà còn có 1 giọng nói chanh chua khác cùng lúc vang lên.
Hạ Vy nhíu mày theo phản xạ quay ra nhìn thì thấy 1 con nhỏ ăn mặc thiếu vải, son phấn cả tấn đổ lên mặt. Theo kinh nghiệm 17 năm sống trên đời của cô thì cô ta chính là… gái Bar. Và khẳng định đó của cô càng thêm chắc chắn hơn khi thấy cô ả đó thân thiết khoác tay tên con trai bên cạnh. Hạ Vy thầm đánh giá tên con trai kia. Khuôn mặt baby, body chắc cũng phải 6 múi, cao trên 1m8, ăn mặc sành điệu! Vậy mà… haiz… chắc là công tử vung tiền như nước của nhà tài phiệt nào đó đây mà! Nghĩ rồi không khỏi lắc đầu tiếc rẻ.
Chị bán hàng thấy tên con trai đó lúc đầu là si mê -> vội vội vàng vàng cúi đầu kính cẩn nói:
– Cậu Bảo Khánh!
Bảo Khánh nở nụ cười tươi khoe chiếc răng khểnh cực duyên, nói:
– Không cần phải to chuyện ra như vậy đâu!
Cô ả đi bên Bảo Khánh cất cái giọng chua loét của ả ta lên:
– Anh yêu, em muốn có nó! – nói rồi cọ cọ bộ ngực nhân tạo của mình vào tay Bảo Khánh, hất cằm về phía bộ váy mà Hạ Vy đã ” để mắt ” tới.
Chị bán hàng nghe vậy thì đổ mồ hột, nói:
– Dạ thưa… bộ này là mẫu mới nên mới chỉ có 1 bộ thôi ạ! – chị bán hàng hiện đang rất rối. 1 bên là tiểu thư Hạ Vy còn 1 bên là thiếu gia Bảo Khánh. Haiz… thật nhức đầu nha!
Hạ Vy nhíu mày, cô chưa bao giờ để mất bộ váy mình thích bao giờ cho nên…
– Chị gói lại cho tôi đi!
Chị bán hàng nghe Hạ Vy nói vậy thì vội vội vàng vàng gói lại vào 1 cái túi có logo của T-A rồi kính cẩn đưa cho Hạ Vy. Hạ Vy đưa tay ra định cầm lấy thì bị 1 bàn tay ghớm ghiếc ( theo chị ý là vậy), sơn móng tay đỏ hất ra. Hạ Vy lúc này máu nóng đã dồn lên tới não rồi, quắc mắt nhìn con ả kia đang hả hê nhìn mình, gằn giọng:
– Cô đang làm cái quái gì thế hả?! – nếu so ra, giọng nói bây giờ của Hạ Vy đáng sợ không kém giọng của Thiên An.
Con ả kia vênh mặt lên nói giọng kênh kiệu với Hạ Vy ( khổ thân, em nó mới ở quê lên nên không biết đến danh tiếng của Vy tỷ đây mà! (=.=):
– Cô có biết cô đang động vào ai không hả?! Tôi chính là người yêu của cậu chủ nhà họ Lê đó!
Hạ Vy nghe đến đây thì nghiến răng ken két. cậu chủ nhà họ Lê là tên đầu trâu mặt ngựa nào cô không quan tâm, quan tâm chính là cái giọng điệu chảnh chọe của con ả kia nói với cô. Đúng là gái Bar có khác, ” tụt hậu ” hẳn so với thế giới bên ngoài mà! Nghĩ rồi không tiếc ném cho cô ả đó 1 ánh nhìn khinh bỉ. Bảo Khánh nghe cô ả kia nói vậy thì mặt đã xám lại. Cậu nhớ là chỉ kêu nhỏ này làm tình nhân thôi mà, sao lại ” tiến hóa ” lên làm người yêu từ bao giờ vậy?!
Con ả kia thấy Hạ Vy im lặng như vậy thì được thể lấn tới:
– Sao rồi?! Sợ rồi phải không?! Haha… nếu cô chịu quỳ xuống xin lỗi tôi thì có thể tôi sẽ tha cho cô đó! – giọng điệu kiêu ngạo thấy rõ.
Hạ Vy đầu như muốn bốc khói. Phải, đến giới hạn chịu đựng của cô rồi! Vậy nên, Hạ Vy không ngần ngại giơ tay lên và…
” CHÁT “
Bảo Khánh hơi sững người trước hành động đó của Hạ Vy. Cho đến khi tỉnh lại thì đã thấy cô ả kia nằm sõng soài dưới đất rồi. 1 bên má in hằn 5 vết ngón tay xinh đẹp của Hạ Vy. Quả thật rất có phúc mới được Hạ Vy đây ” đặc cách đóng dấu ” như vậy nha! Nhưng rất nhanh, thái độ sững sờ thay vào đó là nụ cười thú vị: ” Có cá tính đó! Đúng tuýp của Bảo Khánh tôi rồi! “
– Cô… – cô ả kia trợn tròn mắt phẫn nộ nhìn Hạ Vy, lắp bắp
Hạ Vy nhếch mép đầy khinh bỉ. Chị nhân viên rất hiểu ý mà đi lấy 1 chiếc khăn tay rồi đưa cho Hạ Vy lau như vừa làm 1 việc gì đó bẩn thỉu lắm vậy! Trước khi rời đi, Hạ Vy không quên để lại cho cô ả kia 1 câu nói:
– Lần sau muốn gây sự thì nhớ bỏ cái tên TRƯƠNG NGỌC HẠ VY ra nhớ chưa! – nói rồi tung tăng đi… lựa đồ để lại 1 cú chấn động kinh hồn cho cặp ” tình nhân ” kia.
= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =
( tiếp theo là Anh tỷ)
Thảo Anh lại lên tầng 6 – tầng đá quý rồi ghé thẳng đến quầy trưng bày của Tập Đoàn Amber nhà Thiên An. Chị bán hàng vừa thấy bóng dáng Thảo Anh liền cúi đầu nói:
– Tiểu thư Thảo Anh! Hôm nay tiểu thư lại ghé quầy của chúng tôi ạ?!
Thảo Anh mỉm cười dịu dàng gật nhẹ đầu. Chị nhân viên thấy vậy vội lôi 1 hộp trang sức hình vuông được bọc vải nhung. Nhìn là biết được sự ” sang chảnh ” của món đồ bên trong. Chị nhân viên tươi cười nói:
– Tiểu thư, đây là mẫu mới nhất của cô Thiên An ạ!
Thảo Anh nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Bên trong là 1 sợi dây chuyền được nối lại với nhau bằng những mắt xích làm bằng bạc nhỏ, có mặt dây là hình giọt nước 1 carat màu hồng lựu được làm bằng đá saphire trông thật dịu dàng. Chỉ vừa nhìn thấy lần đầu đã khiến cho Thảo Anh mê mẩn không thôi. Thảo Anh cười dịu dàng nói với chị nhân viên:
– Lấy cho tôi sợi dây này!
– Vâng! – chị nhân viên toe toét nói rồi gói sợi dây vào rồi đưa cho Thảo Anh.
Thảo Anh nhẹ nhàng cầm lấy túi đồ. Trước khi đi không quên quay lại chào chị bán hàng 1 câu. Haiz… tiểu thư đài các có khác, chả bù cho ai kia! ( ai đó mà ai cũng biết là ai đó!). Bỗng 1 bóng dáng cao cao va phải người Thảo Anh làm cô nàng suýt ngã thì có 1 vòng tay ấm áp ( theo tỷ ý thì là như vậy ạ!) vươn ra đỡ lấy cô. Thảo Anh hơi bất ngờ nhìn khuôn mặt tuấn tú của ai đó phóng to trước mắt mình. Đôi mắt hổ phách ấm áp tựa ánh nắng mùa xuân làm cho tim Thảo Anh đập hẫng mất 1 nhịp và… anh chàng kia cũng vậy! (=.=) ( cái này người ta gọi là tình yêu sét ” uýnh ” đó!). Bờ môi mỏng quyến rũ kia khẽ mấp máy:
– Cô không sao chứ?!
Nghe vậy Thảo Anh mới giật mình cảm thấy mình hơi lố nên vội vàng đứng thẳng dậy và đồng thời thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của ai kia. Cô đỏ mặt ấp úng:
– Tôi… tôi không sao!
Nhật Duy thấy cô gái trước mặt mình có thái độ trẻ con như vậy thì không khỏi bật cười – 1 nụ cười thật ấm áp ” hút hồn ” bạn Thảo Anh lần 2. Thảo Anh tròn mắt nhìn người con trai trước mặt mình. Nụ cười này… sao nó lại đẹp đến thế?! Sao khi thấy nụ cười này… 1 cỗ ấm áp lại chảy vào tim cô?! Vậy ra… đây là rung động sao?!
Nhật Duy bỗng ngưng cười, nhìn thẳng vào Thảo Anh nói giọng trêu đùa:
– Này, mau lau nước miếng đi!
Thảo Anh nghe vậy thì tỉnh hẳn, đỏ mặt nói:
– Cậu nói cái khỉ khô gì thế hả?! Người đâu mà vô duyên hà! – nói rồi chạy vụt đi để lại Nhật Duy đứng đó cười như điên. Chính Thảo Anh cũng không hề biết rằng… cô vừa… đưa tay lên lau khóe miệng a! (=.=) ( pama tỷ mà thấy cảnh này không đột quỵ mà die là uổng đó Anh tỷ!) ” Cô bé này… quả rất thú vị nha! Thật dễ thương! ” Nhật Duy nghĩ thầm, bờ môi không tự chủ nở 1 nụ cười chết ruồi làm mấy người xung quanh nhất thời rung động.
= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =
( cuối cùng là An tỷ nè!)
Thiên An không đi đâu xa, cũng không mua sắm thứ gì mà chỉ ngồi đợi 2 cô bạn ở tầng 2 – khu ăn uống. Đang ngồi nhâm nhi ly capuchino nóng hổi thì chợt điện thoại cô reo lên:
” Tình yêu là thế
Đôi khi làm mình say mê
Đôi khi làm mình ngu nghê
Tin 1 người tới nỗi rơi lệ “
Anh cứ đi đi – Hari Won
Thiên An không nhanh không chậm rút điện thoại ra áp lên tai nghe. Chắc vì vậy mà cô không hề biết rằng… có 1 ánh mắt luôn dõi theo cô… từ khi cô bước vào quầy ăn uống đến giờ. Là Hàn Thiên! Cậu cũng là ngồi đợi 2 thằng bạn ở đây. Để giết thời gian, anh đành gọi 1 tách cafe mà nhâm nhi. Hôm nay… anh không có hứng thú… chơi gái cho nên… đành ngồi 1 mình vậy! (0_0) Nhưng rồi bất chợt… anh nhìn thấy người con gái đó. Người con gái có vẻ đẹp kiêu sa vừa có chút quyến rũ của ác quỷ lại có chút tinh khiết của thiên thần. Đôi mắt xanh sâu thẳm mà vô hồn kia như cuốn hút anh phải nhìn vào. Vẻ đẹp ĐỘC mà LẠ này cứ thu hút anh không thôi cho đến khi 2 thằng bạn anh đến vỗ vai:
– Này Thiên, mày nhìn nàng nào mà chăm chú thế?! – Bảo Khánh giễu cợt nói. Cô ả kia sớm đã bị anh đuổi đi từ lâu rồi!
Hàn Thiên giật mình, ném cho Bảo Khánh 1 cái nhìn ” sắc ngọt “, lạnh giọng:
– Liên quan?
Nhật Duy rất tự nhiên mà ngồi xuống, dịu dàng nói:
– Tao mới gặp được 1 cô bé dễ thương lắm chúng mày ạ! – bỗng trong đầu hiện lên gương mặt đỏ rần lên vì ngượng của ai kia rồi không nhịn được mà mỉm cười ấm áp. Bảo Khánh bĩu mỗi, thằng này mắc bệnh tương tư từ khi nào thế nhỉ?! Nhưng… khi thấy Nhật Duy nói vậy, trong đầu Bảo Khánh cũng hiện lên gương mặt cau có của ai đó, miệng không tự chủ mà nói:
– Tao cũng gặp được 1 nàng cực cá tính luôn!
Hàn Thiên lắc đầu nhìn 2 thằng bạn. Chúng mày suốt ngày gái mới chả gú! ( huynh lại không như thế ý?! (=.=). Theo bản năng, anh lại liếc mắt về phía cô gái xinh đẹp kia nhưng… cô đã rời khỏi đây rồi! Hàn Thiên cười nửa miệng: ” Cô gái, tôi xác định cô rồi! cô sẽ là của tôi! ” ( ặc… bá đạo trên từng hạt gạo!)