Papa Bạo Quân, Chờ Con Với!

Chương 37: Khoảnh khắc hạnh phúc



Sáng sớm tại Điện Dưỡng Tâm, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ lọt qua các cửa sổ lớn, làm nổi bật không gian trong điện. Ánh sáng ấm áp chiếu qua các cửa sổ cao vút tạo nên một không khí trong trẻo và rạng rỡ. Nàng và bạo quân chuẩn bị cho một ngày quan trọng: ngày xuất cung, một cơ hội hiếm hoi để họ rời xa sự kìm kẹp của cung điện và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên.

Nàng thức dậy sớm hơn thường lệ, lòng tràn đầy sự háo hức. Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt, thêu hoa văn tinh tế, với mái tóc dài buộc gọn gàng trong một kiểu tóc thanh thoát. Sau khi trang điểm nhẹ nhàng, nàng xuống phòng ăn, nơi bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Mùi hương của các món ăn thơm ngon hòa quyện trong không khí, làm cho nàng cảm thấy hào hứng hơn nữa.

Bạo quân đã dậy từ sớm, hắn mặc một bộ đồ thường ngày giản dị hơn nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghi. Nắm tay Nguyên Vi, hắn nhìn nàng với ánh mắt đẩy tự hào và yêu thương.

-Vi nhi, hôm nay là một ngày đặc biệt. Chúng ta sẽ rời khỏi cung điện và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Con đã sẵn sàng chưa?

Nguyên Vi nở một nụ cười rạng rỡ, “‘Cha, con đã sẵn sàng rồi. Con rất mong chờ chuyến đi này.”

Bạo quân và nàng chuẩn bị cho một ngày đặc biệt, khi cả hai sẽ cùng nhau ra khỏi hoàng cung để thư giãn và tận hưởng không khí bên ngoài. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài, cả hai có cơ hội tạm xa khỏi sự căng thẳng của công việc triều chính.

-Cha, con thật sự rất háo hức cho ngày hôm nay.Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài và thưởng thức những điều mà lầu rồi con chưa được trải nghiệm.

Bạo quân nhìn nàng với ánh mắt ấm áp

Cha cũng vậy, Vi nhi. Chúng ta đã quá lâu tập trung vào công việc. Đây là thời điểm để chúng ta thư giãn và tạo ra những kỷ niệm đẹp cùng nhau.Vậy hôm nay chúng ta sẽ đi đâu ở kinh thành vậy ạ?Không Vi nhi,chúng ta sẽ đi đến vùng ngoại ô, nơi có những cánh đồng xanh mướt và làn gió trong lành. Cha nghĩ rằng đây sẽ là một nơi thích hợp để chúng ta thư giãn.Ngoại ô ạ?Đúng vậy,con có thích không?Dạ, Vi nhi thích lắm ạ.Cha cha tuyệt nhất.Nhóc quỷ này.Vài giờ sau, nàng và bạo quân cùng nhau bước ra ngoài Dưỡng Tâm Điện, không khí bên ngoài thật khác biệt so với sự ngột ngạt trong tẩm điện kia. Khi đến cổng, một đội ngũ hầu cận và các vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bạo quân đã yêu cầu họ giữ khoảng cách, để tạo không gian riêng cho bạo quân và nàng.

Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Nguyên Vi cảm nhận được sự khác biệt trong không khí. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và hoa dại. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chứng kiến vẻ đẹp của thiên nhiên mà lâu nay chỉ có thể mơ ước từ trong hoàng cung.Nàng nói, giọng nàng đầy sự ngạc nhiên và hạnh phúc.

-Cha cha,con không nghĩ là chúng ta lại có thể ra ngoài nhiều như vậy. Nó thật đẹp và yên bình

Bạo quân gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

-Thế giới ngoài hoàng cung luôn có những điều mà chúng ta chưa bao giờ trải nghiệm. Đôi khi, chúng ta cần những khoảnh khắc như vậy để nhớ lại những điều quan trọng.

Khi đến nơi, cảnh vật trước mắt hiện ra như một bức tranh sống động. Những cánh đồng xanh tươi mơn mởn trải dài đến tận chân trời, và những dòng suối nhỏ uốn lượn tạo nên âm thanh vỗ về.

Bạo quân và nàng xuống xe, đi dạo dọc theo con suối nhỏ. Họ trò chuyện về những câu chuyện trong quá khứ, chia sẻ những kỷ niệm và ước mơ. Nguyên Vi cảm nhận được sự gần gũi với cha mình hơn bao giờ hết.Có lẽ đã từng nhưng do số việc nên không còn như này. Nàng chỉ hi vọng cuộc trò chuyện này kéo dài hơn nữa.

Cha, con cảm thấy thật hạnh phúc khi được ở đây cùng cha,” Nguyên Vi nói, nắm tay bạo quân. “Cảm ơn cha đã dành thời gian cho con.”

Bạo quân nắm chặt tay con gái, ánh mắt ông lấp lánh sự cảm động.

-Vi nhi, không có gì quan trọng hơn việc được ở bên con. Con là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời cha.

Họ tiếp tục đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại để thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên và cùng nhau thưởng thức những món ăn nhẹ mà họ mang theo. Đối với nàng, đây không chỉ là một ngày thư giãn, mà là một ký ức quý giá mà nàng sẽ luôn giữ trong lòng. Trên cánh đồng rộng lớn, bầu trời trong xanh và gió nhẹ thổi qua, Nguyên Vi cùng bạo quân đang tận hưởng những phút giây quý báu trong ngày xuất cung. Họ đã ăn xong bữa sáng giản dị, những món ăn đơn giản nhưng đầy hương vị đã khiến Nguyên Vi cảm thấy thật hạnh phúc.

Cha, những món này thật ngon! Con không thể nhớ đã bao lâu rồi không được ăn những món ăn đơn giản như thế này.Cha cũng thấy vậy. Đôi khi những điều đơn giản nhất lại mang lại niềm vui lớn nhất.Nàng gật đầu, cảm thấy hạnh phúc với những khoảnh khắc bình dị như vậy. Nhưng khi nàng vừa quay sang chuẩn bị cho phần tiếp theo của ngày hôm đó, bạo quân bất ngờ hỏi

-Vi nhi, con sẵn sàng chưa?

Nàng ngơ ngác nhìn bạo quân, không hiểu câu hỏi.

-Sẵn sàng gì thể ạ?

Bạo quân mỉm cười, ánh mắt ông ánh lên sự hào hứng.

-Là bắn cung. Cha thấy thiên phú của con không tồi, nên muốn con có cơ hội rèn luyện thêm. Sắp tới sẽ có cuộc thi săn bắt hàng năm, nơi các thợ săn sẽ trổ tài với những con thú dữ. Những con thú mà họ săn được đem về ắt sẽ được thưởng lớn.

Nguyên Vi nghe vậy, ánh mắt nàng sáng lên với sự hào hứng. Nàng bỗng cảm thấy hồi hộp nhưng đồng thời cũng rất mong chờ.

-Vi nhi đã sẵn sàng rồi ạ.

Bạo quân gật đầu, hài lòng với sự quyết tâm của con gái.

Tốt. Vậy chúng ta bắt đầu thôi.Được ạ,Nguyên Vi đáp, đứng dậy và theo bạo quân tới khu vực tập luyện.Bạo quân chỉ đạo cho nàng chuẩn bị, hắn mặc cho nàng một bộ áo giáp nhẹ nhưng chắc chắn, được làm từ chất liệu bền bỉ để bảo vệ nàng trong khi tập luyện. Hắn cũng đưa cho nàng một cây cung và một bao chứa mũi tên.

Nàng cầm lấy cung và mũi tên, cảm nhận được sự chắc chắn và trọng lượng của chúng trong tay.

Nàng nhìn bạo quân với vẻ hỏi han.

Cha, chúng ta sẽ bắn vào mục tiêu nào thế ạ?Vi nhi, chờ một chút. Cha sẽ chỉ cho con cách bắn cung đúng kỹ thuật.Nàng đứng chờ, quan sát bạo quân chuẩn bị cho buổi tập luyện. Bạo quân hướng dẫn nàng từng bước một, từ cách đứng vững đến cách cầm cung sao cho đúng. Hắn giải thích kỹ lưỡng về cách kéo dây cung và nhắm mục tiêu sao cho chính xác.

-Đầu tiên, con phải đứng vững. Đặt chân con ngang bằng vai, giữ cho cơ thể thẳng và cân bằng. Khi kéo dây cung, hãy dùng cả cơ tay lẫn cơ lưng, đừng chỉ dựa vào tay.

Nàng tập trung theo dõi, từng bước một. Nàng cầm cung, đặt mũi tên lên dây cung, và kéo căng. Bạo quân đứng cạnh, tay hắn đặt nhẹ lên vai nàng đề hỗ trợ và chỉnh sửa tư thế của nàng khi cẩn.

-Tốt lắm, Vi nhi. Con đã làm rất tốt. Bây giờ, hãy nhắm vào mục tiêu. Dùng mắt để theo dõi mũi tên và cố gắng tưởng tượng ra điểm mà con muốn nó trúng,” bạo quân tiếp tục chỉ dẫn, ánh mắt ông tràn đầy sự kỳ vọng.

Nàng hít một hơi sâu, cố gắng tập trung vào mục tiêu. Nàng nhắm mắt một chút đề điều chỉnh, rồi mở ra và thả mũi tên. Mũi tên bay vút về phía mục tiêu, cắm phập vào giữa tâm của tấm bia.

Bạo quân nhìn vào kết quả, nở một nụ cười tự hào. –

-Xuất sắc, Vi nhi! Con đã làm rất tốt. Nhưng hãy nhớ rằng, luyện tập còn nhiều điều cần cải thiện. Chúng ta sẽ tiếp tục rèn luyện để con có thể hoàn thiện kỹ năng của mình.

Nguyên Vi cảm thấy hào hứng và đầy động lực sau khi nhận được lời khen từ bạo quân.

-Cảm ơn cha! Con sẽ tiếp tục luyện tập để cải thiện hơn nữa.

-Cha tin rằng con sẽ làm được. Hãy coi đây là một cơ hội để học hỏi và phát triển.

Họ tiếp tục luyện tập suốt buổi sáng, với sự chỉ dẫn và hỗ trợ tận tình của bạo quân. Nàng cảm thấy không chỉ học được nhiều kỹ năng mới mà còn cảm nhận được sự gần gũi và yêu thương từ cha mình.

Khi buổi tập luyện kết thúc, cả hai trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, thưởng thức bữa trưa nhẹ nhàng giữa khung cảnh thiên nhiên. Mặc dù cơ thể có phần mệt mỏi, nhưng tâm hồn của nàng cảm thấy thư thái và hạnh phúc. Nàng hiểu rằng đây không chỉ là một bài học về kỹ năng, mà còn là một cơ hội để gắn bó hơn với cha mình và tạo ra những ký ức đáng nhớ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Papa Bạo Quân, Chờ Con Với!

Chương 37: Khoảnh khắc hạnh phúc



Sáng sớm tại Điện Dưỡng Tâm, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ lọt qua các cửa sổ lớn, làm nổi bật không gian trong điện. Ánh sáng ấm áp chiếu qua các cửa sổ cao vút tạo nên một không khí trong trẻo và rạng rỡ. Nàng và bạo quân chuẩn bị cho một ngày quan trọng: ngày xuất cung, một cơ hội hiếm hoi để họ rời xa sự kìm kẹp của cung điện và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên.

Nàng thức dậy sớm hơn thường lệ, lòng tràn đầy sự háo hức. Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt, thêu hoa văn tinh tế, với mái tóc dài buộc gọn gàng trong một kiểu tóc thanh thoát. Sau khi trang điểm nhẹ nhàng, nàng xuống phòng ăn, nơi bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Mùi hương của các món ăn thơm ngon hòa quyện trong không khí, làm cho nàng cảm thấy hào hứng hơn nữa.

Bạo quân đã dậy từ sớm, hắn mặc một bộ đồ thường ngày giản dị hơn nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghi. Nắm tay Nguyên Vi, hắn nhìn nàng với ánh mắt đẩy tự hào và yêu thương.

-Vi nhi, hôm nay là một ngày đặc biệt. Chúng ta sẽ rời khỏi cung điện và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Con đã sẵn sàng chưa?

Nguyên Vi nở một nụ cười rạng rỡ, “‘Cha, con đã sẵn sàng rồi. Con rất mong chờ chuyến đi này.”

Bạo quân và nàng chuẩn bị cho một ngày đặc biệt, khi cả hai sẽ cùng nhau ra khỏi hoàng cung để thư giãn và tận hưởng không khí bên ngoài. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài, cả hai có cơ hội tạm xa khỏi sự căng thẳng của công việc triều chính.

-Cha, con thật sự rất háo hức cho ngày hôm nay.Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài và thưởng thức những điều mà lầu rồi con chưa được trải nghiệm.

Bạo quân nhìn nàng với ánh mắt ấm áp

Cha cũng vậy, Vi nhi. Chúng ta đã quá lâu tập trung vào công việc. Đây là thời điểm để chúng ta thư giãn và tạo ra những kỷ niệm đẹp cùng nhau.Vậy hôm nay chúng ta sẽ đi đâu ở kinh thành vậy ạ?Không Vi nhi,chúng ta sẽ đi đến vùng ngoại ô, nơi có những cánh đồng xanh mướt và làn gió trong lành. Cha nghĩ rằng đây sẽ là một nơi thích hợp để chúng ta thư giãn.Ngoại ô ạ?Đúng vậy,con có thích không?Dạ, Vi nhi thích lắm ạ.Cha cha tuyệt nhất.Nhóc quỷ này.Vài giờ sau, nàng và bạo quân cùng nhau bước ra ngoài Dưỡng Tâm Điện, không khí bên ngoài thật khác biệt so với sự ngột ngạt trong tẩm điện kia. Khi đến cổng, một đội ngũ hầu cận và các vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bạo quân đã yêu cầu họ giữ khoảng cách, để tạo không gian riêng cho bạo quân và nàng.

Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Nguyên Vi cảm nhận được sự khác biệt trong không khí. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và hoa dại. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chứng kiến vẻ đẹp của thiên nhiên mà lâu nay chỉ có thể mơ ước từ trong hoàng cung.Nàng nói, giọng nàng đầy sự ngạc nhiên và hạnh phúc.

-Cha cha,con không nghĩ là chúng ta lại có thể ra ngoài nhiều như vậy. Nó thật đẹp và yên bình

Bạo quân gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

-Thế giới ngoài hoàng cung luôn có những điều mà chúng ta chưa bao giờ trải nghiệm. Đôi khi, chúng ta cần những khoảnh khắc như vậy để nhớ lại những điều quan trọng.

Khi đến nơi, cảnh vật trước mắt hiện ra như một bức tranh sống động. Những cánh đồng xanh tươi mơn mởn trải dài đến tận chân trời, và những dòng suối nhỏ uốn lượn tạo nên âm thanh vỗ về.

Bạo quân và nàng xuống xe, đi dạo dọc theo con suối nhỏ. Họ trò chuyện về những câu chuyện trong quá khứ, chia sẻ những kỷ niệm và ước mơ. Nguyên Vi cảm nhận được sự gần gũi với cha mình hơn bao giờ hết.Có lẽ đã từng nhưng do số việc nên không còn như này. Nàng chỉ hi vọng cuộc trò chuyện này kéo dài hơn nữa.

Cha, con cảm thấy thật hạnh phúc khi được ở đây cùng cha,” Nguyên Vi nói, nắm tay bạo quân. “Cảm ơn cha đã dành thời gian cho con.”

Bạo quân nắm chặt tay con gái, ánh mắt ông lấp lánh sự cảm động.

-Vi nhi, không có gì quan trọng hơn việc được ở bên con. Con là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời cha.

Họ tiếp tục đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại để thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên và cùng nhau thưởng thức những món ăn nhẹ mà họ mang theo. Đối với nàng, đây không chỉ là một ngày thư giãn, mà là một ký ức quý giá mà nàng sẽ luôn giữ trong lòng. Trên cánh đồng rộng lớn, bầu trời trong xanh và gió nhẹ thổi qua, Nguyên Vi cùng bạo quân đang tận hưởng những phút giây quý báu trong ngày xuất cung. Họ đã ăn xong bữa sáng giản dị, những món ăn đơn giản nhưng đầy hương vị đã khiến Nguyên Vi cảm thấy thật hạnh phúc.

Cha, những món này thật ngon! Con không thể nhớ đã bao lâu rồi không được ăn những món ăn đơn giản như thế này.Cha cũng thấy vậy. Đôi khi những điều đơn giản nhất lại mang lại niềm vui lớn nhất.Nàng gật đầu, cảm thấy hạnh phúc với những khoảnh khắc bình dị như vậy. Nhưng khi nàng vừa quay sang chuẩn bị cho phần tiếp theo của ngày hôm đó, bạo quân bất ngờ hỏi

-Vi nhi, con sẵn sàng chưa?

Nàng ngơ ngác nhìn bạo quân, không hiểu câu hỏi.

-Sẵn sàng gì thể ạ?

Bạo quân mỉm cười, ánh mắt ông ánh lên sự hào hứng.

-Là bắn cung. Cha thấy thiên phú của con không tồi, nên muốn con có cơ hội rèn luyện thêm. Sắp tới sẽ có cuộc thi săn bắt hàng năm, nơi các thợ săn sẽ trổ tài với những con thú dữ. Những con thú mà họ săn được đem về ắt sẽ được thưởng lớn.

Nguyên Vi nghe vậy, ánh mắt nàng sáng lên với sự hào hứng. Nàng bỗng cảm thấy hồi hộp nhưng đồng thời cũng rất mong chờ.

-Vi nhi đã sẵn sàng rồi ạ.

Bạo quân gật đầu, hài lòng với sự quyết tâm của con gái.

Tốt. Vậy chúng ta bắt đầu thôi.Được ạ,Nguyên Vi đáp, đứng dậy và theo bạo quân tới khu vực tập luyện.Bạo quân chỉ đạo cho nàng chuẩn bị, hắn mặc cho nàng một bộ áo giáp nhẹ nhưng chắc chắn, được làm từ chất liệu bền bỉ để bảo vệ nàng trong khi tập luyện. Hắn cũng đưa cho nàng một cây cung và một bao chứa mũi tên.

Nàng cầm lấy cung và mũi tên, cảm nhận được sự chắc chắn và trọng lượng của chúng trong tay.

Nàng nhìn bạo quân với vẻ hỏi han.

Cha, chúng ta sẽ bắn vào mục tiêu nào thế ạ?Vi nhi, chờ một chút. Cha sẽ chỉ cho con cách bắn cung đúng kỹ thuật.Nàng đứng chờ, quan sát bạo quân chuẩn bị cho buổi tập luyện. Bạo quân hướng dẫn nàng từng bước một, từ cách đứng vững đến cách cầm cung sao cho đúng. Hắn giải thích kỹ lưỡng về cách kéo dây cung và nhắm mục tiêu sao cho chính xác.

-Đầu tiên, con phải đứng vững. Đặt chân con ngang bằng vai, giữ cho cơ thể thẳng và cân bằng. Khi kéo dây cung, hãy dùng cả cơ tay lẫn cơ lưng, đừng chỉ dựa vào tay.

Nàng tập trung theo dõi, từng bước một. Nàng cầm cung, đặt mũi tên lên dây cung, và kéo căng. Bạo quân đứng cạnh, tay hắn đặt nhẹ lên vai nàng đề hỗ trợ và chỉnh sửa tư thế của nàng khi cẩn.

-Tốt lắm, Vi nhi. Con đã làm rất tốt. Bây giờ, hãy nhắm vào mục tiêu. Dùng mắt để theo dõi mũi tên và cố gắng tưởng tượng ra điểm mà con muốn nó trúng,” bạo quân tiếp tục chỉ dẫn, ánh mắt ông tràn đầy sự kỳ vọng.

Nàng hít một hơi sâu, cố gắng tập trung vào mục tiêu. Nàng nhắm mắt một chút đề điều chỉnh, rồi mở ra và thả mũi tên. Mũi tên bay vút về phía mục tiêu, cắm phập vào giữa tâm của tấm bia.

Bạo quân nhìn vào kết quả, nở một nụ cười tự hào. –

-Xuất sắc, Vi nhi! Con đã làm rất tốt. Nhưng hãy nhớ rằng, luyện tập còn nhiều điều cần cải thiện. Chúng ta sẽ tiếp tục rèn luyện để con có thể hoàn thiện kỹ năng của mình.

Nguyên Vi cảm thấy hào hứng và đầy động lực sau khi nhận được lời khen từ bạo quân.

-Cảm ơn cha! Con sẽ tiếp tục luyện tập để cải thiện hơn nữa.

-Cha tin rằng con sẽ làm được. Hãy coi đây là một cơ hội để học hỏi và phát triển.

Họ tiếp tục luyện tập suốt buổi sáng, với sự chỉ dẫn và hỗ trợ tận tình của bạo quân. Nàng cảm thấy không chỉ học được nhiều kỹ năng mới mà còn cảm nhận được sự gần gũi và yêu thương từ cha mình.

Khi buổi tập luyện kết thúc, cả hai trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, thưởng thức bữa trưa nhẹ nhàng giữa khung cảnh thiên nhiên. Mặc dù cơ thể có phần mệt mỏi, nhưng tâm hồn của nàng cảm thấy thư thái và hạnh phúc. Nàng hiểu rằng đây không chỉ là một bài học về kỹ năng, mà còn là một cơ hội để gắn bó hơn với cha mình và tạo ra những ký ức đáng nhớ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.