Harry há hốc miệng không nói được lời nào mất một lúc.
– Vậy… đúng là thầy sao?
– Đúng là ta? Ngươi cũng thông minh phết, nhưng giờ cuộc đời mi sẽ kết thúc ở đây.
– Nhưng… Nhưng con tưởng là thầy Snape chứ?
– Snape hả?
Sau một tràng cười dựng cả tóc gáy, Quirrell nói:
– Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để “giương Đông kích Tây” cũng được việc đó chứ. Như vậy thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ? À phải, ta xin rút lại lời nói, ngươi cũng không thông minh cho. Nói xem, ai đã nghi ngờ ta hả?
Harry lưỡng lự, rồi lái câu chuyện theo hướng khác.
– Nhưng thầy Snape đã từng tính giết con mà!
– Không, không, không… Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận Quidditch ấy, cô bạn Hermione của mi trong lúc hấp tấp chạy đi đốt áo lão Snape đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, chứ không thì chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi. Lẽ ra ta còn có thể làm xong chuyện sớm hơn nếu lão Snape không liên tục đọc thần chú giải lời nguyền tào lao để cứu mi.
– Thầy Snape đã tìm cách cứu con?
Quirrell nói tỉnh queo:
– Đúng vậy. Mi thử nghĩ xem tại sao lão đòi làm trọng tài trận đấu sau nào? Lão muốn bảo đảm là ta không thể tái diễn chuyện đó. Buồn cười thật! Lão đâu cần mất công vậy đâu. Ta có thể làm được gì khi lão Dumbledore ngồi đó xem cơ chứ? Tất cả các giáo sư khác đều tưởng rằng lão Snape tìm cách trù dập Gryffindor, mà lão quả là đã làm cho mình thêm nổi tiếng xấu, và chỉ tổ mất thì giờ vô ích, bởi vì rốt cuộc ta vẫn giết được mi đêm nay.
Nói rồi Quirrell búng ngón tay. Từ không trung xổ ra những sợi dây thừng tự động trói chặt Harry. Cậu cố gắng chống trả nhưng điều đó càng khiến sợi dây càng siết chặt.
– Mi quá tò mò nên không thể để cho mi sống, Harry à. Sục sạo khắp trường như trong đêm Hội Ma như thế, mi khiến cho ta sợ mi đã nhìn thấy ta đi đến chỗ con quái vật canh giữ hòn đá.
– Thầy đã thả con quỷ khổng lồ ra hả?
– Chứ ai? Ta có biệt tài xử lý quỷ mà. Mi đã nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì rồi đấy. Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò lão Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé. Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này.
Không thèm bận tâm đến Harry nữa, Quirrell cứ dán mắt săm soi tấm gương. Chỉ đến lúc đó, cậu mới nhận thấy cái gì đang ở sau lưng ông ta: tấm gương ảo ảnh. Quirrell vừa gõ gõ ngón tay quanh cái khung gương vừa làu bàu:
– Cái gương này là chìa khoá để tìm hòn đá. Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này, nhưng lão thì lại đang ở Luân Đôn, nên lão về tới nơi thì ta đã cao chạy xa bay rồi.
Harry không thể nghĩ ra mưu kế gì khác hơn là câu giờ, sao cho Quirrell cứ nói hoài, khiến lão không thể tập trung vào tấm gương. Cậu vọt miệng:
– Con thấy thầy và thầy Snape ở trong rừng…
Tốt lắm Harry! Ván cờ phù thủy không vướng bận trông có vẻ dễ dàng và nhanh hơn hẳn. Đợi chút, sắp xong rồi đây!
– Đúng. Lão đã đi gặp ta lần đó, thử tìm hiểu xem âm mưu tiến triển tới đâu. – Quirrell hờ hững đáp. – Lão nghi ngờ ta suốt. Lão toan dọa ta. Nhưng lão nghĩ lão làm được sao, khi mà ta còn có ngài ở bên cạnh, chúa tể Voldemort vĩ đại?
Ông ta lại đi vòng từ đằng sau tấm gương ra đằng trước, chăm chú nhìn vào gương với vẻ hau háu.
– Ta nhìn thấy hòn đá… Ta đang trao nó cho chủ của ta… Nhưng mà nó ở đâu?.
– Thầy Snape ghét tôi lắm mà!
Quirrell thản nhiên trả lời:
– Ờ, ông ta ghét mi lắm chứ. Mi không biết rằng cha mi và lão Snape cùng học chung ở Hogwarts, và cả hai đều ganh ghét nhau sao? Nhưng thật lòng thì lão không hề muốn mi chết.
– Cách đây vài ngày, con nghe tiếng thầy khóc… Con tưởng thầy Snape đe dọa thầy…
Đánh đúng vào yếu điểm rồi đấy. Một thoáng sợ hãi hiện trên gương mặt Quirrell.
– Đôi khi ta thấy khó lòng thực hiện chỉ thị của chủ ta. Ngài là một phù thủy quá vĩ đại, trong khi ta quá yếu ớt…
Harry há hốc miệng.
– Thầy nói vậy là hắn đã ở trong phòng học với thầy lúc đó?
– Ngài ở bên ta dù ta có đi bất cứ đâu. – Quirrell lặng lẽ nói. – Ta gặp ngài khi đang đi vòng quanh thế giới. Hồi đó ta còn là một thanh niên ngốc nghếch, đầy ắp những ý tưởng về cái tốt, cái xấu. Tuy nhiên, chúa tể Voldemort vĩ đại đã chỉ cho ta thấy rằng ta đã sai lầm biết bao. Trên đời này, không có tốt mà cũng không có xấu, chỉ có quyền lực, và những kẻ quá yếu sẽ không nắm được quyền lực.
Bước chân của tôi dừng lại.
Không có tốt… mà cũng không có xấu?
Đúng vậy, nhưng quyền lực không phải là tất cả. Về điều này thì y sai hoàn toàn rồi.
Tay vẫy đũa phép, tôi chỉ vào thứ dung dịch trong chai. Để đảm bảo rằng chất lượng của nó vẫn được giữ nguyên thì khá mất nhiều thời gian đây…
Trong thời gian ấy, tôi lại tiếp tục lắng nghe.
– Và từ đó, ta đã trung thành phục vụ ngài, mặc dù nhiều phen làm cho ngài thất vọng. Ngài đã phải rất nghiêm khắc với ta…
Rồi bỗng nhiên Quirrell rùng mình.
– Ngài không dễ dàng bỏ qua lỗi lầm. Khi ta không đánh cắp được hòn đá ở Gringotts, ngài đã hết sức khó chịu. Ngài đã trừng phạt ta… Ngài quyết định giám sát ta chặt chẽ hơn…
Khuôn mặt Quirrell đột ngột chuyển sang khó chịu.
– Ta không hiểu được… Chẳng lẽ hòn đá ở bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không?
Đầu óc Harry đang chạy đua. Cậu cố gắng nhích qua bên trái để đứng trước tấm gương mà không bị Quirrell phát hiện. Ấy vậy mà, dây thừng trói chân cậu chặt quá, thành ra cậu vấp và ngã lăn quay. Quirrell mặc xác Harry. Ông ta còn đang lẩm bẩm một mình:
– Cái gương này dùng để làm quỷ gì đây? Xài nó như thế nào chứ? Xin ông chủ giúp tôi với!
Một giọng trả lời làm cho cả tôi chỉ quan sát qua quả cầu cũng cảm thấy lạnh người. Giọng nói đó dường như phát ra từ chính… Quirrell… Giọng nói ấy, nghe như là tiếng rắn rít:
– Dùng thằng bé… Harry Potter… Nó sẽ có ích…
– Vâng, thưa chủ nhân.
Quirrell bèn hướng về phía Harry. Ông ta vừa vỗ tay một cái thì các sợi dây quấn quanh cậu lập tức buông ra. Harry chậm rãi đứng lên, nhưng Quirrell không thể chờ được nên cau có.
– Nhanh lên! Tới đây và cho ta biết mi thấy gì!
Đi về phía Quirrell, cậu tuyệt vọng suy tính. Ông ta đứng sát sau lưng Harry. Tôi liền xâm nhập vào đầu óc cậu. Có mùi gì đó rất buồn cười tỏa ra từ tấm khăn quấn đầu kia. Nhắm mắt lại, cậu bước đến trước tấm gương và rồi mở mắt ra.
Hình ảnh của cậu trong tấm gương, lúc đầu trông nhợt nhạt, hoảng sợ đến không còn thần sắc, nhưng chỉ một lát sau, cái ảnh ấy mỉm cười với chính cậu, đút tay vào túi và lấy ra một hòn đá đỏ như máu. Nháy mắt với cậu, cái ảnh cất hòn đá vào túi. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, khi cái ảnh làm vậy, Harry cảm thấy có cái gì đó rơi vào cái túi thật của cậu vậy. Bằng cách nào đó không tin nổi, Harry cũng đã lấy được hòn đá. Quirrell đứng đó, sốt ruột hỏi:
– Sao? Mi thấy cái gì?
Harry gom hết can đảm lại và bịa chuyện:
– Con thấy con bắt tay với thầy Dumbledore và Gryffindor nhờ con mà giành được cúp Nhà.
– Tránh ra! – Quirrell làu bàu nguyền rủa.
Khi Harry bước qua một bên, cậu cảm thấy Hòn đá phù thủy chạm vào bắp đùi của mình, và bắt đầu lo sợ rằng mình sẽ làm vỡ hòn đá mất. Nhưng, cậu đi còn chưa được năm bước thì một giọng nói the thé lại vang lên từ Quirrell, mặc dù miệng ông ta không hề động đậy.
– Nó nói láo…
Quirrell quay phắt mình lại, quát:
– Potter! Quay lại đây! Nói thật cho ta biết mi thấy cái gì?
Rồi, cái giọng the thé ấy lại vang lên:
– Để ta nói chuyện với nó… mặt giáp mặt…
– Thưa ông chủ, ông chưa đủ khỏe mà.
– Ta đủ khỏe để làm chuyện này…
Harry đứng im tại chỗ, dán mắt vào mọi cử động của Quirrell. Ông ta bắt đầu tháo tấm khăn vành và cậu tự hỏi rằng cái gì đang diễn ra vậy. Tấm khăn rớt xuống, khiến cái đầu Quirrell trông nhỏ xíu. Và cũng chính lúc ấy, ông ta mới từ từ quay lưng lại. Lẽ ra Harry phải gào lên khiếp đảm, nhưng cậu không thốt được lời nào cả. Phía sau sọ của Quirrell, lại là một gương mặt nữa, gương mặt khủng khiếp nhất mà chúng tôi từng nhìn thấy. Nó trắng như bột, với đôi mắt đỏ rực và một cái mũi tét ra, trông như một con rắn…
– Harry Potter…