Một tuần sau, như mọi khi, đàn cú lại túa vào đại sảnh. Lần này ai cũng đặc biệt chú ý tới một bưu kiện dài ngoằng phải cần tới sáu con cú to mới khiêng nổi. Harry cũng rất háo hức muốn biết có gì bên trong cái gói đó, và cậu vô cùng kinh ngạc khi những con cú thả cái bưu kiện ấy xuống ngay trước mặt mình. Bầy cú kia chưa kịp bay đi thì một con cú khác đã bay đến, thả xuống một phong thư, ngay trên bưu kiện. Harry vội mở lá thư ra trước. Rất may là cậu đã làm như vậy, bởi vì thư viết:
“ĐỪNG MỞ BƯU KIỆN Ở BÀN ĂN!
Trong đó có cây Nimbus 2000 mới toanh của con, nhưng cô không muốn mọi người biết là con có một cây chổi thần, kẻo tất cả đều vòi cho được một cây. Oliver Wood sẽ gặp con ở sân bóng Quidditch vào bảy giờ tối nay để bắt đầu đợt huấn luyện thứ nhất.
Giáo sư McGonagall.”
Harry khó mà kiềm chế được niềm vui khi đưa lá thư cho tôi và Ron xem. Ron rên nhẹ lên ghen tị.
– Cán Nimbus 2000! Tớ còn chưa từng được sờ vô nữa là…
– Nếu cậu muốn, tớ có thể mua cho cậu một cây đấy Ron
– Ack! Ai lại làm thế được chứ! – Ron xua tay, mặt có hơi đỏ.
Tôi và Harry nhìn nhau mỉm cười. Lại cúi xuống nhìn cái bưu kiện kia, Harry đưa tay vuốt nhẹ bao bì.
– Tớ mong được mở nó quá…
Mà quả thật là vậy, quá háo hức muốn được mở gói nhìn cây chổi thần trước khi vào lớp, chúng tôi vội vã rời khỏi sảnh đường. Nhưng vừa đi được nửa hành lang chính thì Crabbe và Goyle đứng chặn ngay lối lên cầu thang. Malfoy nhanh tay giật cái gói trong tay Harry mà sờ nắn.
– Một cây chổi!
Malfoy kêu lên rồi quăng trả lại cho Harry, trên mặt không giấu nổi sự ghen tức lẫn khó chịu.
– Lần này thì mày tiêu rồi Potter ơi, học sinh năm nhất không được phép có chổi riêng!
Ron không nhịn được, lớn tiếng:
– Đây không phải là cây chổi cùn vớ vẩn nào nha! Nimbus 2000 đấy! Ở nhà mày thì có cây gì nào Malfoy? Cùng lắm một cây Comet 260 chứ gì?
Rồi cậu nhe răng cười với Harry.
– Comet trông cũng bóng bẩy đó, nhưng sao đọ được với Nimbus 2000 phải không?
Malfoy quát tháo vào mặt Ron:
– Mày biết gì mà nói? Mặt mày không mua nổi nửa cái cán chổi quèn, chứ đừng có mà nói hiệu này hiệu kia! Mày với mấy thằng anh mày tao chắc là phải chắt bóp từng xu, từng xu một ấy!
– Malfoy. Cậu không được chế giễu Ron. Chỉ là cậu ấy từ chối, nếu không tôi mua hẳn cho nhà cậu ấy mỗi người một cây rồi.
– Cậu tưởng cậu là ai? Kho vàng nhà cậu có bao nhiêu mà đòi mua cho nhà nó mỗi người một cây Nimbus 2000? Cậu có biết nhà nó có bao nhiêu người không?
– Chín người, ngoại trừ ông bà Weasley thì còn bảy người. Kho vàng của tôi là của riêng tôi, và nếu muốn, kiếm lấy 100 Galleons một ngày đối với tôi không thành vấn đề.
Tôi cố tình giả bộ xem xét mấy cái móng tay của mình mà lơ đi Malfoy, đôi mắt chỉ lướt qua khuôn mặt thộn ra của ba người trong một vài giây. Chưa ai kịp nói tiếng nào thì giáo sư Flitwick đã xuất hiện ngay bên cạnh Malfoy, nói rin rít qua kẽ răng:
– Cãi vã nhau chuyện gì đó?
Malfoy liền nhanh nhảu.
– Thưa giáo sư, có người gửi cho Harry cây chổi ạ!
– À, à, phải rồi. – Giáo sư Flitwick tươi cười với Harry. – McGonagall có nói với tôi về trường hợp đặc biệt này. Thế chổi hiệu gì đấy?
– Thưa thầy, là Nimbus 2000.
Chúng tôi thực tình phải cố nhịn cười khi thấy Malfoy thộn mặt ra lần nữa. Harry nói thêm, cốt để chọc tức cậu ta:
– Và thực ra là nhờ Malfoy đây mà con có được cây chổi mới này.
Khuôn mặt Malfoy hầm hầm tức giận. Chúng tôi cúi chào giáo sư rồi vụt chạy, không thể giấu nổi tiếng cười sau đó.
– Đúng vậy! Nếu mà nó không cướp trái cầu Gợi Nhớ của Neville thì tớ đâu có cơ hội được tuyển vào đội bóng!
– Nếu cậu không lấy lại trái cầu thì cậu cũng đâu được vào.
– Mà cũng vì cậu cưỡi chổi giỏi quá ấy chứ!
Nghe vậy, Harry gãi đầu cười ngượng. Bỗng một giọng nói mỉa mai phát ra từ phía sau:
– Vậy hóa ra đó là phần thưởng cho việc cậu bị bắt gặp vi phạm nội quy sao?
Hermione bước đùng đùng lên cầu thang. Harry trêu:
– Tôi tưởng bạn không thèm nói chuyện với tụi này nữa mà?
Ron bồi thêm:
– Cứ đừng nói nữa đi. Như vậy tốt cho cả hai bên nhiều lắm đó.
Hermione bỏ đi với cái mũi hỉnh lên trời. Tôi đảo mắt, thở dài chán nản rồi chạy tới bên cô. Harry và Ron cũng nhanh chân chạy vào lớp.
* * *
Ngày hôm đó Harry rất mất tập trung, buổi tối lại ăn thật nhanh mà chẳng để ý mình ăn những gì. Vừa dùng xong bữa, cậu liền ba chân bốn cẳng cùng Ron chạy về phòng ngủ để ngắm nghía cây Nimbus 2000. Cũng không biết nói gì hơn, tôi đành phải đuổi theo cả hai.
* * *
– Chà…
Ron xúyt xoa nhìn cây chổi nằm sáng choang trên giường. Và ngay cả Harry, đứa chẳng hề phân biệt được các loại chổi, trên mặt vẫn hiện rõ cái biểu cảm rằng Nimbus 2000 thật tuyệt. Cán chổi bóng loáng, tay cầm bằng gỗ nâu đỏ, đuôi chổi gọn gàng với nhãn hiệu vàng ròng nằm gần chót đuôi. Thật không thể nói gì ngoài hai chữ “tuyệt hảo”.
* * *
Gần bảy giờ, chúng tôi rời tòa lâu đài đến sân bóng Quidditch. Trước đây Harry chưa từng đặt chân vô sân bóng nên lần này hết sức ngạc nhiên.
Các khán đài vây quanh với hàng trăm chỗ ngồi đủ cao để khán giả có thể theo dõi trận đấu diễn ra trên không. Ở hai đầu sân có ba cây cột vàng, đầu cột có những vòng tròn, dễ liên tưởng đến những cái que thổi bong bóng mà trẻ con Muggle thường chơi, chỉ có điều những cây cột này cao những 16 thước.
Trong khi chờ đợi Wood, Harry nôn nóng muốn bay quá nên trèo lên chổi và đạp mạnh xuống đất như kiểu lên ga cho một chiếc xe máy. Véo một cái, cậu bay tuốt lên không, lượn vòng quanh mấy cây cột gôn, tăng tốc rồi bay sà xuống sân. Chỉ cần đụng nhẹ là cây chổi có thể quẹo bất cứ hướng nào mà Harry muốn. Vừa nãy tiện tay lấy một cây chổi trong kho, tôi cũng hứng thú mà bay cùng Harry. Dù đúng là cây chổi không được tuyệt như cây Nimbus 2000 kia, nhưng cảm giác bay thì thật là tuyệt hết chỗ chê. Tôi bay qua bay lại, hướng thẳng lên bầu trời cao, lơ lửng giữa vầng trăng đêm làm nền cho buổi biểu diễn một lúc rồi chúi xuống đất. Gần sát nút, tôi kéo thắng két một cái rồi lại trở về với không trung. Ron đứng dưới đất ngước lên muốn gãy cả cái cổ, đến Harry đang bay cũng phải dừng lại xem tôi lượn lờ trong gió. Thực tình, tôi chưa thể hiện kĩ năng cho ai khác xem bao giờ.
– Hai đứa xuống đây nhanh!
Wood đã đến. Anh mang theo một cái thùng gỗ khá lớn. Tôi và Harry đáp xuống ngay bên cạnh.
– Giỏi lắm! Giáo sư McGonagall nói quả không sai. Em đúng là cầu thủ Quidditch bẩm sinh! Còn đây là…
Đám mây che khuất mặt trăng di chuyển, để cho ánh sáng soi tỏ khuôn mặt tôi.
– Chào anh. Em là bạn của Harry.
Wood hơi giật mình.
– Daisy Williams?
– Vâng.
Chúng tôi im lặng trong một vài giây. Tôi giả vờ ngây thơ, hỏi:
– Tại sao anh lại giật mình? Bộ… em đang sợ lắm sao?
Thấy vẻ mặt bí xị của tôi, Wood hơi đỏ mặt, xua tay nói:
– Không, không! Sao thế được? Chỉ là…
– Anh sống trong cộng đồng pháp thuật à?
– Ừ. Mà em hỏi làm gì vậy?
Tôi thẳng thắn nói luôn:
– Vậy có thể nói cho em biết tin đồn liên quan đến em trước khi em nhập học được không?
– Từ đâu mà em có cái thông tin đó? – Wood nhíu mày. Harry muốn hỏi nhưng bị Ron bịt miệng.
– Em có con mắt để quan sát và bộ óc để suy luận. Chỉ đơn giản thế thôi.
Wood không nói một lúc rồi đánh trống lảng.
– Thôi! Cũng không còn sớm nữa, chúng ta tập luôn đi Harry!
Ron tiếp sức, kéo tôi về phía khán đài.
– Mình đi thôi.
Tôi để mặc cho Ron kéo đi, mắt vẫn không rời khỏi Wood. Ron chọn chỗ ngồi thích hợp sao cho có thể theo dõi buổi luyện tập một cách tốt nhất và ngồi giải thích luật chơi cho tôi nghe. Thôi thì tạm gác lại chuyện đó. Cách đối xử của mọi người đã bình thường hơn trước nên tìm hiểu sau vẫn chưa muộn mà.
Còn bây giờ, tốt nhất là tôi cứ nên tận hưởng cái đã.