Ba anh em nhà họ Ngụy nghe đến tên “Tập đoàn Phi Diệu” liền đưa mắt nhìn nhau, đây không phải là tập đoàn con của Hoàng Phủ mà?
– Hôm đó chú hai đưa thím và Thần Hoằng đi. Anh lười lắm, nên không đi đâu.
– Ồ.
Ngụy Long Ân nghe rất rõ giọng nói của cô có chút buồn bã, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác kì lạ. Rất khó chịu.
– A… Anh Trường Ninh, hôm đó… Anh Hàn Lâm có đến không?
– Tiểu Lam à, em nên gọi là chú chứ?
– Em… Em… Nhất thời không đổi được.
– Chú ấy có đi.
– Vậy sao?
Bây giờ trong đầu của Ngụy Long Ân lại có câu hỏi về người tên Hàn Lâm này là ai? Tại sao lại khiến Sở Dược Lam vui vẻ như vậy chứ?
Sau khi Sở Dược Lam cùng Định Viêm và An Di trở về lớp trước thì trên đường đi Ngụy Long Ân rất muốn hỏi người tên Hàn Lâm kia là ai. Anh nhìn sang Lục Trường Ninh, nhưng rồi lại nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, giữa anh và Sở Dược Lam có là gì của nhau đâu chứ? Tại sao phải quan tâm người cô ta thích là ai? Hay cô ta quan tâm ai chứ? “Ngụy Long Ân, tỉnh táo lại!”
[……………]
Cái cảnh tượng một top bao gồm hai đại thần năm cuối cùng với ba sinh viên năm nhất đang ngồi ăn với nhau ở nhà ăn, đương nhiên là lên hot search của trường rồi. Không chỉ vậy, chỉ mới có một tuần mà Sở Dược Lam đã được biến thành hoa khôi của trường, làm cho một cô gái hoa khôi năm hai ghen ghét, càng nhìn Sở Dược Lam càng chướng mắt.
Hôm nay là cuối tuần, cô cũng có hẹn với cha của mình để đến dự buổi tiệc thành lập Tập Đoàn Phi Diệu, tuy Sở Thị rất lớn, lớn nhất Trác Thành, nhưng dù sao Tập Đoàn mẹ của Phi Diệu là Hoàng Phủ, tập đoàn này là tập đoàn lớn ở Thanh Thành, không chỉ vậy… Con rể của chủ tịch Hoàng Phủ còn là cựu Tổng Thống, cho dù có vuốt mặt cũng nên nể mũi chứ.
– Tiểu Lam, con đi thay đồ đi, mẹ con đã để sẵn trên phòng rồi đấy.
– Cha… Con không đi được không?
– Cha cũng rất muốn đưa mẹ con đi, nhưng hôm nay Đế Chế Kim Cương cũng được mời, nên cha và mẹ không thể đi cùng.
Sở Dược Lam bĩu môi, hóa ra cô chỉ là phương án dự phòng thôi sao? Vừa bước đi vừa lầm bầm, cảnh tượng này khiến Sở Khắc Uy bật cười.
Sau khi Sở Dược Lam đã thay trang phục và trang điểm xong liền bước xuống, bây giờ cô đang mặc trên người là một chiếc váy màu trắng, mái tóc được uốn xoăn nhẹ rồi xõa ra, Sở Khắc Uy nhìn con gái mình rồi tặc lưỡi, cô con gái này thật sự xinh đẹp đấy chứ, liệu đi đến bữa tiệc này có kiếm được con rể không nhỉ?
Sau khi đã chuẩn bị xong thì Sở Khắc Uy đưa Sở Dược Lam đến một đại sảnh lớn của một khách sạn, nơi này đang tổ chức tiệc chúc mừng Tập đoàn mới của Hoàng Phủ được thành lập, lúc cô khoác tay cha mình đi vào liền thu hút sự chú ý. Hoàng Phủ Tước nhìn thấy Sở Khắc Uy liền nhanh chóng đến đó.
– Chủ Tịch Sở thật là nể mặt.
– Hoàng Phủ lão gia quá lời.
– Cô gái này là…
– Đây là con gái lớn của Sở mỗ, Tiểu Lam, mau chào hỏi.
Sở Dược Lam nhìn Hoàng Phủ Tước, khẽ cúi đầu rồi mỉm cười nói.
– Hoàng Phủ lão gia khỏe ạ.
Sau đó Sở Dược Lam nhìn xung quanh liền nhìn thấy người mình muốn tìm, cô liền nói với cha mình.
– Cha, con qua kia nhé?
– Ừ… Cẩn thận đấy.
Sau đó Sở Dược Lam liền đi đến một chỗ đang có năm người đứng ở đó.
– Anh Tiểu Lâm.
Người được Sở Dược Lam gọi “Tiểu Lâm” liền xoay người lại, bất giác bốn người kia cũng ngước mắt nhìn. Người con gái này sao lại có thể xinh đẹp đến thế này chứ? Sau đó Sở Dược Lam liền bước đến bên cạnh Hàn Lâm.
Cậu ta là Cổ Hàn Lâm, là em trai nuôi của Cổ Nhậm, năm nay đã ba mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn độc thân. Năm đó anh trai của Cổ Hàn Lâm là Cổ Tùng từng được sắp xếp xem mắt với Hà Mễ Hiên, nhưng sau đó liền đẩy sang cho Cổ Nhậm. Vì cậu ta vẫn chưa muốn kết hôn. Ở đây, có lẽ chỉ có Sở Dược Lam gọi Cổ Hàn Lâm là anh thôi, vì lúc trước cô và cậu quen nhau trên mạng, sau đó liền gặp nhau ở ngoài, bất quá… Vẫn chưa quen cách gọi mới.
– Tiểu Lam, em cũng đến đây à?
– Anh Tiểu Lâm… Anh về khi nào vậy sao lại không báo với em? Còn nữa, sao anh lại xóa Wechat với em? Anh…
– Bạn nhỏ Tiểu Lam Lam à, em có cho anh thời gian trả lời không hả?
– Ách… Em xin lỗi.
Cổ Hàn Lâm nở một nụ cười đầy sự cưng chiều, anh dịu dàng xoa xoa đầu của Sở Dược Lam, nói.
– Anh mới về sáng nay, vẫn chưa có thời gian nói với em. Còn Wechat ở Mỹ ít ai dùng nên anh cũng xóa. Anh xin lỗi vì không nói với em. Khiến Bảo Bối lo lắng rồi.
Sở Dược Lam mỉm mỉm cười, bây giờ mới nhìn thấy mọi người đang đứng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Sở Dược Lam đưa tay gãi gãi đầu.
– Ách… Xin chào mọi người.
– Hàn Lâm, cô bé này là…?
– Là cháu gái bên chồng của chị Cố Hỉ.
– À, ra là người nhà của Cố Hiên sao? Nhưng mà… Sao lại gọi em là anh? Không phải chú sao?