Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?

Chương 75: PN 5: CHƯƠNG CUỐI



EDIT: EN

Đang lúc trò chuyện, chuông cửa ngoài nhà đã kêu lên, Đổng Thiếu Khinh tích cực đi ra mở cửa, miệng cứ lầm bầm khẳng định là A Hành tới, quả nhiên vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt phong trần mệt mỏi của bạn thân, hệt như vừa xong tiệc rượu đã đuổi đến đây.

“Lại đi xã giao với cha cậu à?” Nụ cười của Đổng Thiếu Khinh đọng lại: “Quyết định vậy thật sao?”

“Ừ.”

Chuyện chính anh muốn nói là chuyện này, ccũng đã từng nói quá với bạn thân, chỉ là lúc ấy chưa thật sự quyết định.

“Vậy cậu……”

“Cậu lo cái gì?” Thạch Cẩn Hành không rảnh nói lòng vòng với Đổng Thiếu Khinh, tầm mắt của anh sớm đã bay vào bên trong, tất cả lực chú ý đều tập trung vào tìm kiếm người đang khiến mình mong nhớ: “Đào Diệp đâu?”

“Ở bên trong.” Đổng Thiếu Khinh chưa kịp nói xong, người kia đã len qua mình đi vào nhà, bộ dáng rất vội vã: “Chậc chậc.” Không biết còn nghĩ rằng xa nhau tận mấy ngày.

Kỳ thật khi thấy Đổng Thiếu Khinh đứng dậy mở cửa, Đào Diệp cũng nhấp nhỏm mong đợi, bộ dạng nhón chân nhìn ngóng kia của cậu bị thu vào mắt Thạch Cẩn Hành, trong nháy mắt anh liền mừng ra mặt.

“Hôm nay thật sớm.” Trước kia đều tận 10 đến 11 giờ mới về.

“Ừ.” Thạch Cẩn Hành lại đây, đứng từ trên cao vươn tay vòng mấy lọn tóc của cậu: “Uống say?” Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mông lung quyến rũ, nhìn anh mãi từ lúc anh vào cửa đến giờ.

“Em không có say, chỉ là hơi choáng mà thôi.” Đào Diệp đỡ trán, nói với anh: “Đúng rồi, anh ăn chiều chưa? Có muốn ăn gì thêm không.”

“Đúng vậy, hai chồng chồng mấy người, trong mắt chỉ có đối phương, vậy sẽ không tốt đâu ha.” Đổng Thiếu Khinh phun tào.

Đồng Tây múc cho Thạch Cẩn Hành một chén canh suông: “Tôi xem cậu mới uống rượu thì phải, uống chút canh cho ấm dạ dày.”

“Cảm ơn.” Thạch Cẩn Hành không ăn gì ở tiệc rượu hết, thấy Đào Diệp bận rộn gắp thức ăn cho mình, liền nhận lấy ăn hơn cả nửa bát.

Anh ngồi xuống sô pha, mà là ngồi trên tay vịn ghế bên cạnh Đào Diệp.

“Lại đây ăn cơm chiều, mọi người cùng ăn.” Khắp bàn thủy tinh đều là xương, có thể thấy được bọn họ ăn bao nhiêu là món rồi.

“Nơi này thoáng đãng, không khí mát mẻ.” Đồng Tây nói.

Anh cố ý chiếu phim cho mọi người xem, bằng không chỉ ba người ăn thôi thì sẽ rất yên tĩnh.

Ở đây cũng không nói đến chuyện của Đổng Thiếu Khinh và Đồng Tây, trên đường về nhà Thạch Cẩn Hành mới hỏi người bên cạnh: “Sao mọi người lạu tụ với nhau thế?”

Đào Diệp nói đầy kinh ngạc: “Chuyện họ bên nhau anh còn chưa biết hả?”

“Không biết.”

Đào Diệp cho rằng Thạch Cẩn Hành đã sớm biết, chỉ là không nói cho mình, thật không nghĩ tới ra là anh chẳng biết gì: “Đại sư phụ và Đồng Tây ở bên nhau, anh nói xem trong bọn họ thì ai đè ai (:)))))?” Lúc này là tò mò thật.

“Không biết.” Thạch Cẩn Hành dựa theo hiểu biết của mình đói vợi hai người họ, nói: “Ai cũng không thể bị đè.”

“Phốc, vậy như thế nào mà ở bên nhau?” Hai tên công không tiền đồ, ai cũng không chịu làm ai.

“Cho nên mới nói không biết, có lẽ mỗi người một lần?” Thạch Cẩn Hành suy đoán.

Kỳ thật đối với chuyện ai đè ai của hai người họ, Thạch Cẩn Hành cũng không hứng thú mấy, đây là anh tùy tiện nói thôi.

“Ha ha ha……” Đào Diệp lại bị suy đoán của anh chọc cười, có chút tưởng tượng không nổi mấy hình ảnh kia, đột nhiên cậu khí huyết dâng trào nhìn người yêu của mình: “Kia…… nếu em muốn đè anh thì, thì anh sẽ cho em làm một lần sao?” Có chút muốn biết rõ câu trả lời này.

“……” Tài xế đang lái xe – Thạch tiên sinh, mặt rất điềm tĩnh quay đầu lại, cho cậu một ánh mắt rất lạnh nhạt, tự mình nghiệm đi. “Tên độc tài.” Đương nhiên Đào Diệp biết, Thạch Cẩn Hành là một tên thuần công, không có khả năng anh sẽ chịu làm thụ đâu.

“Chuyện này không phải độc tài hay không tài.”

Đến khi về đến nhà, nhiệt tình đè Đào Diệp xuống dưới thân, Thạch Cẩn Hành dùng hành động nói cho cậu biết, khát vọng của anh không liên quan đến độc tài, nó chỉ liên quan đến sự khát cầu trong bản thân anh mà thôi.

“Em cũng là nam.” Đào Diệp hơi mâu thuẫn đẩy anh ra, lý luận với anh, nghĩ là một chuyện, làm được hay không không là chuyện khác…… Cậu cảm thấy trong hai người đàn ông thì không có khả năng sẽ mãi là công hoặc thụ?

“Ừm, vậy thì sao?” Thạch Cẩn Hành lại đè cậu xuống, người này là của anh, nói điều này thì ích lợi gì.

“Muốn phản công anh.” Đào Diệp lộn mình lại đầy tức tối, thế nhưng lại lộn dậy không nổi…… Ai, ngược lại lại tiện nghi đối phương.

“A……” Thạch Cẩn Hành cười lạnh, sau đó lại bật cười ra tiếng, cả gương mặt đều nhu hòa xuống, sủng nịch nói với cậu: “Vậy để em ở trên.”

“……”

Có thể phản công là mục tiêu cuối cùng của các tiểu thụ, nhưng những tiểu thụ có thê phản công được, nhiều lắm cũng do tiểu công nhà mình chiều chuộng, để họ thử nghiệm ở “trên” là như nào……

Đào Diệp thử nghiệm ở phía trên xong, cuối cùng cũng không nói gì, nếu sau này phát sinh chuyện giống vậy, thì đó là chuyện không thể thiếu giữa hai người.

“Cẩn Hành, mai đêm 30, con mang bạn về nhà dùng cơm chiều đi.” Buổi tối ngày 29, mẹ Thạch gọi điện thoại cho Thạch Cẩn Hành.

“Nói với ba sao?” Thạch Cẩn Hành ngồi dậy, bên cạnh là đối tượng mới bị anh khi dễ xong – Đào Diệp.

“Chưa nói, nếu nói là mang bạn đến ăn chung thì không phải không được.” Mẹ Thạch nghe nói Đào Diệp không về nhà ăn Tết…… Trên thực tế là đã về nhà, nhưng lại bị con trai mình bắt trở lại, nhìn góc độ nào cũng đều bá đạo hết.

Bà sợ Đào Diệp không có ai cùng ăn Tết ở Bắc Kinh này, nếu ăn tất niên một mình thì sẽ rất cô đơn.

“Ừm, con biết rồi.”

Thạch Cẩn Hành quay đầu lại nói cho Đào Diệp: “Đêm 30 về nhà anh ăn Tết.”

“Ngày mai?” Ngày mai chính là đêm 30, Đào Diệp rất hồi hộp, cậu sợ khi sắp đi gặp gia trưởng: “Em có thể ăn một mình ở nhà không?” Lại nhà Thạch Cẩn Hành ăn tất niên, không cần phải nói họ đều là nhân vật lớn, chỉ sợ là mình sẽ không hợp với họ.

“Được không?” Thạch Cẩn Hành thật không nghĩ đến, để Đào Diệp ăn tất niên một mình.

Anh kêu cậu lại đó, không phải là đến để chịu tội.

“Hồi hộp.” Đào Diệp vuốt ngực.

“Hồi hộp cái rắm gì.” Thạch Cẩn Hành cũng sờ ngực cậu, thấp giọng nói tục, thế nhưng lại có cảm giác rất dĩ nhiên, muốn khi dễ cậu thêm lần nữa: “Đào Diệp……”

“Cẩu tử, anh biến xấu rồi, a đau……” bả vai truyền đến cảm giác bị cắn đau, Đào Diệp nhăn mặt nhỏ giọng xin tha, nói mình sai rồi: “Đại lão, anh không phải cẩu tử, anh là hổ tử…… Phốc……”

Vẫn bị dỗi.

Mặc kệ kết quả mông đâu đến cỡ nào, ngày hôm sau khi đi đến nhà Thạch Cẩn Hành vẫn rất xấu hổ, toàn bộ hành trình ngồi nói chuyện, hoặc đứng lên gọi người, đều run chân.

“Không nhiều người lắm mà” Thạch Cẩn Hành bớt thời gian nói chuyện với vị nhà mình.

“Này còn không nhiều lắm? Cơ mà càng nhiều càng tốt, không ai chú ý em.” Đào Diệp tự cho là thông minh mà âm thầm cười trộm.

Thạch Cẩn Hành lại không chọc thủng, bản thân mình trước giờ đều là đối tượng trọng điểm trong nhà, cho nên khi cậu ngồi cùng chỗ với anh, chắc chắn sẽ không thể nào làm mờ đi được.

“Anh ơi, có thể thổi giúp em bong bóng được không?” Một bé loli mặc váy công chúa chạy lại nắm góc áo Đào Diệp, đôi mắt xinh đẹp chớp đến rối tinh.
Nhìn kỹ thì cũng hơi giống Thạch Cẩn Hành, không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là người nhà của anh.

“Được.” Đào Diệp tiếp nhận cái bong bóng màu hồng phấn từ cái tay nhỏ xinh kia, thổi một quả bóng vừa phải, buộc chặt rồi trả cho bé: “Như vậy được không?”

“Cảm ơn.” Tiểu loli lôi kéo áo Đào Diệp muốn cậu khom mình xuống: “Bẹp.” Hôn một cái lên mặt. (Tự dưng tui muốn đẻ con gái quá, cơ mà chưa có bồ thì làm sao đây, online chờ rep)

“……” Thạch Cẩn Hành thờ ơ lạnh nhạt, không thèm để ý.

Nhiều người quen như vậy, cố tình lại muốn tìm Đào Diệp thổi bong bóng, em họ của anh thật lợi hại.

Tâm Đào Diệp như bị mèo cào, phất tay vẫy chào với tiểu loli: “Cô bé thật đáng yêu, hệt như tiểu thiên sứ vậy.”

Nghĩ đến vấn đề mang thai hộ mà mẹ Thạch nói, trong lòng Đào Diệp cũng bình tĩnh lại, không còn cảm xúc mâu thuẫn nữa…… Nếu có thể sinh một đứa bé đáng yêu hệt vậy, thì nhất định sẽ yêu thuơng bé, sẽ che chở bé đến khi trưởng thành.

Nói ý nghĩ này với Thạch Cẩn Hành, ngoài dự đoán là, đối phương chỉ bỏ vấn đề này ra phía sau: “Mấy năm sau lại nói, hiện tại không gấp.”

“Ừ.” Cũng phải, bọn họ còn trẻ, thời gian bên nhau còn dài, sẽ có nhiều năm để suy xét, là con gái hay là cả trai lẫn gái? Hoặc cả ba luôn?

“Lão Thạch, anh xem gì thế?” Chương Quân Huệ nhìn theo ánh mắt của chồng, đôi mắt hơi lóe lên.

“Cẩn Hành thích cậu trai đứng bên cạnh nó phải không?” Cha Thạch nói đầy vẻ nghiêm túc, ông thật tuệ nhãn như đuốc, vừa thấy qua đã biết tẩy ngay.

“Ai? Làm sao mà biết?” Mẹ Thạch mụ mụ bật cười: “Đều là con trai hết mà, sao có thể? Có phải anh bị rượu làm choàng không?”

“Sao em lạc hậu thế, bây giờ vấn đề đồng tính không phải hiếm gì, không chỉ là đồng tính, còn có càng nhiều loại tình cảm đặc biệt khác nữa.” Cha Thạch cho một ví dụ: “Tỷ như ở chữ thứ 4 của LGBT, nữ có thể chuyển giới thành nam, em có hiểu không?”

“……” Mẹ Thạch nghi hoặc, chồng mình tối ngày xem mấy thứ gì đây này?

“Ha ha ha, không hiểu cũng không sao.” Cha Thạch vỗ bả vai của vợ mình, rất an ủi: “Được rồi, anh đi qua bên đó tâm sự một chút.”

Sau khi đi đến, cha Thạch đã có câu trả lời rằng suy nghĩ của mình là đúng, Thạch Cẩn Hành đúng thật thích chàng trai bên cạnh nó.

Nhưng ông sẽ nghĩ như thế nào, đứng ở góc độ của một người cha, ông chỉ là một người cha, không hơn.

Người ở bên cạnh con mình đến già, là nửa kia của con mình, đạo lý này, có lẽ về sau cha mẹ đều hiểu hết, khác hẳn với suy nghĩ của những người trẻ tuổi.

“Có chút lời, có thể anh sẽ cho rằng cho rằng em lo lắng dông dài.”

“Em cứ nói.” Nếu không để cậu nói, Thạch Cẩn Hành sẽ càng thêm miên man suy đoán.

“Đến khi tình yêu lắng xuống, những người từng yêu nhau sẽ đối mặt như thể nào

“……” Thạch Cẩn Hành trợn trắng mắt, lạnh giọng nói: “Anh không biết, cũng không muốn biết.” Nói mấy vấn đề này với anh, sẽ không suy xét chút cảm giác nào sao?

“Muốn đàm luận chút về vấn đề tình cảm, sao anh dễ xấu hổ vậy……”

“Em tìm Đồng Tây thảo luận đi.” Tại sao lại không đề cử Đổng Thiếu Khinh, a, đó là bạn thân của anh, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên mới có thể trưởng thành cạnh nhau.

“Được, cuối tuần tìm anh ấy chơi, anh ấy nói cuối tuần này muốn mang em đi xem show thời trang.” Đào Diệp mở di động, nhàn nhã thuật lời lịch trình đi chơi của Đồng Tây, chỗ nào nên đi rồi ăn uống nơi nào, ăn cái gì…… Tựa hồ chỉ mới trong khoảng thời gian 1-2 năm nay, bọn họ đã thăng cấp lên bạn thân?

“Là anh em dâu.” Thạch Cẩn Hành sửa đúng nói.

Đào Diệp cạn lời, trực tiếp vươn chân ra đá: “Anh với đại sư phụ àm là anh em dâu! Hai người mới là anh em dâu!”

Đá xong, thấy anh không phản kháng thì chỉ cười, tuy giận anh nhưng vẫn rất yêu anh. Hơn nữa hai năm nay ở cùng nhau cứ như keo dán, đi đâu cũng dính lấy nhau.

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện hai đứa này xong rồi, ngày mai để xem có nên viết Đại Vĩ Ba Lang hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.