Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?

Chương 45: Không tên



Sau đó Thạch Cẩn Hành cũng không hỏi họ muốn ăn gì, tự mình chọn nguyên liệu, cuối cùng truyền đạt lại cách thức nấu nướng mà mình cảm thấy ngon cho nhân viên bán hàng.

Hàng trong này rất đắt tiền, khách hàng đều là thưởng đế, nhân viên bán hàng cũng không dám đắc tội họ.

Cho nên cũng không ghét bỏ sự nổi hứng điên điên khùng khùng của Thạch Cẩn Hành mà lắng nghe và ghi nhớ lời của anh thật nghiêm túc, sau đó truyền đạt lại toàn bộ không thiếu chữ nào cho đầu bếp.

Xong việc thì quay về chỗ cũ, nhìn thấy bọn họ lại thì thầm nói chuyện không ngừng.

“Đi lên.” Thạch Cẩn Hành chạy lại đây, dùng phương thức đơn giản và thô bạo để chấm dứt cuộc tám chuyện của hai người.

“Được.” Vẻ tươi tắn trên mặt của Đào Diệp không giảm, quay đầu đưa cho người yêu mình một ánh mắt thật chăm chú.

Người khác nói lúc cậu không cười trông rất u buồn, nhưng khi cười rộ lên thì lại vô cùng sáng lạn.

Ngón tay đặt trong túi của Thạch Cẩn Hành ngứa ngáy, mắt chằm chằm về lúm đồng tiền của người ta, rồi lại lén lú nhìn về bên má kia, không có thêm lúm nào cả.

Nơi dùng bữa của nhà hàng ở lầu hai.

Ba người trẻ tuổi cùng đi lên, Thạch Cẩn Hành đi tuốt ở đàng trước, Đào Diệp đi ở giữa, lót tót sau cùng là Đổng Thiếu Khinh. Bởi vì cầu thang hẹp nên mới chia nhau đi thế, càng về sau đường càng rộng nhưng Đào Diệp và Thạch Cẩn Hành vẫn đi cách một khoảng nhau.

Lúc ở trạng thái thả lỏng cũng không quen đi gần sát vậy, trừ phi lúc bị kéo tay bắt buộc lôi đi mới không như thế.

Họ không quen lẫn nhau, chỉ còn cái kết luận này thôi.

“Lúc này không nhiều người, rất yên tĩnh.” Mấy bàn xung quanh lác đác vài bóng khách, nhưng khoảng cách giữa các bàn vẫn cách xa nhau.

Ngay từ đầu Thạch Cẩn Hành muốn đặt phòng riêng, Đổng Thiếu Khinh không chịu, ăn trong phòng không vui gì. Anh chỉ thích ngồi ở nơi thoáng đãng ăn cơm, cho dù bị người ta nhìn cũng vậy.

“Ngồi ở đây.”

Trước khi Đào Diệp vươn tay kéo ghế, Thạch Cẩn Hành đã chỉ vị trí cho cậu, cậu tự nhiên ngồi xuống: “Cám ơn.” Đối phương có phong độ ga lăng thì càng tốt, cậu cũng thích vậy hơn.

Đổng Thiếu Khinh tự châm trà, rót cho mình, đưa cho Thạch Cẩn Hành và Đào Diệp mỗi người một tách trà hoa cúc: “Ha ha, cho hai người hạ lửa nè.”

Có đôi khi Đổng Thiếu Khinh hệt như một đứa con nít, ngay cả Đào Diệp cũng lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, ngược lại Thạch Cẩn Hành vẫn im ỉm như cũ, anh chưa bao giờ đưa ra ý kiến gì với Đổng Thiếu Khinh cả.

Đây chắc có lẽ là lý do mà Đổng Thiếu Khinh nói tính tình của Thạch Cẩn Hành rất tốt.

“Đào Diệp, hình như em rất thích ăn hải sản phải không?” Đổng Thiếu Khinh không quen thuộc Đào Diệp, cũng không đoán được xuất thân hay ga đình của Đào Diệp. Sở dĩ cảm thấy Đào Diệp thích ăn hải sản là bởi ấn tượng lúc trước ở lễ kết hôn.

“Em là người phương nam, ở ven biển.” Cậu mỉm cười, lộ ra gương mặt hơi mang vẻ trẻ con: “Tuy em thường xuyên ăn hải sản nhưng cũng chưa từng ăn mấy con lớn vậy.”

Như Bạt Trai Ngọc nè, Cua Hoàng Đế nè, cá hồi nè, rất khó để ăn được. Thông thường chỉ là mấy loại tôm cua thường, lớn cỡ ngón trỏ, như vậy cũng đã không tồi rồi.

Mà cua cũng tương đối nhỏ, nhỏ đến mức Đào Diệp không cần lột vỏ cũng ăn được.

“Nha, người phương nam, vậy tại sao lại lên đây học?” Đổng Thiếu Khinh là một dân bản xứ chính tông, anh không biết học sinh ở mỗi nơi đều muốn đến thủ đô học đại học.

Có thể thi đậu thì sao lại không đến học chứ?

“Em trúng tuyển trường này, nên đến học thôi.” Lời đồn năm đó bay đầy trời, không có bạn bè hay người thân động viên, trừ bỏ cố gắng đọc sách ra thì Đào Diệp không còn biết gì khác, cậu chỉ mỗi cách đó thôi.

Tốn khoảng một năm, thành tích tốt hơn hẳn nên mới thi đậu.

Kinh tế lúc ấy cũng tốt lên, cha cậu thấy cậu thi đậu đại học Bắc Kinh, nên đương nhiên không có chuyện không cho cậu đi học ở đấy.

Bất quá Đào Diệp lại mơ mơ hồ hồ đi lên con đường làm thêm, sau đó cũng không gọi điện xin tiền nhà nữa.

Thạch Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn thanh niên đang kể chuyện, những sự việc trải qua đó anh không hiểu nổi, đó chỉ là một sự việc từ gia đình hơi kha khá thôi, nó rất xa xôi.

“Nhà em ở ven biển, vậy tốt ha, lúc nghỉ hè đến nhà em chơi.” Đổng Thiếu Khinh nói xong, chớ mắt một cái với Thạch Cẩn Hành, cái thằng kia, nhân cơ hội mà vào nhà làm quen đê?

Đối mặt với biểu cảm như tên trộm của anh, Thạch Cẩn Hành đáp lại bằng một biểu tình xem thường.

“Cũng được, nghỉ hè năm trước em không về nhà, nghỉ hè năm nay nên về thôi.” Đào Diệp muốn nói, nếu hai người muốn tới tôi sẽ nhiệt tình tiếp đãi, nhưng là ngẫm lại, không chừng đến lúc đó đã không ở cùng Thạch Cẩn Hành rồi, nên cuối cùng vẫn không nói ra.

“Giờ cũng gần nghỉ hè rồi, A Hành, có đi hay không?” Đổng Thiếu Khinh ngồi đối diện Thạch Cẩn, xéo một bên là Đào Diệp.

“Có được hay không?” Thạch Cẩn Hành gồi song song với Đào Diệp, hai chiếc ghế cách nhau khá gần, lúc họ duỗi chân có thể chạm đến chân đối phương.

“Nói là bạn thì sẽ không sao.” Đào Diệp không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao từ đây đến nghỉ hè còn một khoảng xa nữa.

“Vậy thì đi đi, thuận tiện đưa em về nhà, lúc đó đi chung với chúng tôi.” Thạch Cẩn Hành an bài, ngữ khí chân thật đáng tin.

Có lẽ không phải muốn cường điệu ý kiến bản thân mà là do anh đã quen nói thế rồi.

Đổng Thiếu Khinh nghe xong cũng không cảm thấy gì, Đào Diệp thì hơi chút phản cảm, một người không quá quen thuộc với mình đột nhiên lại xâm nhập thế giới của mình, thật đúng không thể nắm bắt được.

Hệt như cảm xúc lúc bị ghìm cổ không thể thở được vậy.

“Được, như vậy thì vẫn cũng chung chỗ với anh.” Nói ra như vậy đúng thật cậu có chút thẹn thùng, cho nên biểu tình cũng không phải do giả bộ mà là xấu hổ thật.

Chẳng qua trong lòng vẫn cứ mắng thầm Thạch Cẩn Hành.

Phản ứng đầu tiên của Đổng Thiếu Khinh khi nghe thấy những lời này là nhìn về biểu tình của bạn thân.

Sau khi xem xong anh mới bắt đầu thổn thức, hình như đồ đệ mới là tay lão làng, mới là người nắm nhiệm vụ đi phát triển đoạn tình cảm này.

“Thiếu cái gì không? Nếu thiếu thì lấy tiền của sư phụ em đi mua đi.” Thạch Cẩn Hành lảng qua đề tài khác, châm thêm nước sôi cho Đào Diệp và mình.

“Tui đâu?” Nhìn cậu ta buông ấm nước xuống, Đổng Thiếu Khinh vội vàng nhắc nhở.

“Hình như không thiếu gì cả.” Nghênh đón hi ánh mắt chăm chú, Đào Diệp lập tức thức thời mà sửa miệng: “Cơ mà tiền sư phụ cho sao dám không xì được, vậy em xài hết tiền lì xì luôn nhé?”

Cậu nói những lời này là vì nhất định không biết Đổng Thiếu Khinh cho cậu bao nhiêu tiền.

Thạch Cẩn Hành gật gật đầu, trong lòng tính toán phải làm sao để giúp Đào Diệp tiêu hết số tiền kia.

“Đệt, đồ đệ phá của, bộ em muốn xài hết năm trăm vạn* một lúc hả?” Đổng Thiếu Khinh oa oa la hét.

(*Khoảng 17 tỷ bên mình)

“Phốc…” Đào Diệp vừa mới uống một ngụm trà cúc đã muốn phun ra, sau đó cố gắng mà nuốt xuống, đương nhiên cậu cũng bị nghẹn ngay cổ: “Khụ khụ khụ…”

Thạch Cẩn Hành giơ tay lên, do dự một chút, rồi đặt trên lưng cậu vỗ mấy cái.

“Không sao chứ?”

“Tại sao anh lại cho nhiều tiền lì xì vậy…” Đào Diệp cứ nghĩ tiền lì xì chỉ là mấy nghìn đồng thôi, nếu là kẻ có tiền như Đổng Thiếu Khinh thì cũng có thể cho đến mấy chục vạn, nhưng cuối cùng vãn không nghĩ đến con số này.

“Cậu ta là thằng bạn thân duy nhất của anh, vậy sao anh lại không thể không đưa nhiều tiền chứ?” Vẻ mặt Đổng Thiếu Khinh tùy ý, cũng không cảm thấy đồng tình.

Bộ dáng thật sự rất gợi đòn, nhưng Đào Diệp lại đang ho khan, nên không nhìn thấy.

“Cám ơn.” Tiếp lấy khăn tay mà Thạch Cẩn Hành đưa tới, Đào Diệp nhấp nhấp miệng, lau xong nói: “Vậy em nhận trước.”

“Thật ra cũng không nhiều lắm, không đủ mua xe.” Thạch Cẩn Hành bình tĩnh nói, ngay cả lông mày cũng không động đậy chút nào.

Tiền tài trong mắt anh chỉ là một chuỗi số, xưa cũng vậy mà nay cũng vậy.

Nhưng anh biết Đào Diệp không giống vậy, cho nên không có miễn cưỡng.

“Ừ…” Đào Diệp rũ mắt xuống, uống miếng nước để an ủi, đồng thời suy nghĩ, vậy giờ có cần làm một đứa ngu ngốc hám giàu không đây? Thạch Cẩn Hành chắc rất ghét thể loại này ha?

Im lặng chừng hai ba phút, cậu lấy lại bình tĩnh, liếc người yêu bên cạnh: “Giờ anh coi em là bạn trai đúng không?”

Thạch Cẩn Hành và Đổng Thiếu Khinh đều nhìn cậu, một người nghiêm túc, một người hứng thú.

“Ừ.”

“Vậy anh phải làm một bạn trai đúng tư cách đi.”

Thạch Cẩn Hành từ chối cho ý kiến, vẫn giữ bộ dáng bình tình, ngược lại Đổng Thiếu Khinh lại nhào đầu lên hỏi: “Vậy sao mới gọi là đủ tư cách?”

Về cái tiêu chuẩn này, Đào Diệp dựa theo mức khó khăn nhất của bản thân, chắp nối lung tung: “Điều cơ bản nhất, lúc em cần thì anh phải ở đây, không thể để cho em thấy mình là người không có người yêu, còn nữa…”

Nói tới đây, sắc mặt Đào Diệp càng khó coi, đột nhiên cúi đầu.

Cậu vốn muốn làm khó Thạch Cẩn Hành, nhưng giờ lại phát hiện thứ mà mình muốn nói lại không phải thứ mình cần…

Nghĩ đến những thứ mà mình khát vọng thì tim lại càng đập nhanh.

“Cái gì?” Thạch Cẩn Hành tập trung chú ý những lại không thấy người kia nói gì.

Vì hoà giải, Đào Diệp dùng gương mặt thẹn thùng che dấu cảm xúc củ mình: “Ở đây không tiện nói, đợi đi chỗ khác đã.” Mặc cho ai cũng không đoán ra ý nghĩ của cậu.

“Cũng được.” Thạch Cẩn Hành liếc nhìn Đổng Thiếu Khinh, hình như cũng đồng ý với câu nói của Đào Diệp.

“Cái gì, thế mà ại đề phòng tui?” Thái độ của họ vậy khiến Đổng Thiếu Khinh bất mãn, cho nên nói anh rất ghét đi chơi cùng đứa đã có người yêu.

Cảm giác rất rất khó chịu, lúc nào cũng như mình sắp bị cho ra rìa.

“Đừng trách móc, chỉ là những câu không tiện nói ra của cặp đôi thôi.” Nhìn thấy bộ dáng vậy của Đổng Thiếu Khinh, tâm trạng của Đào Diệp lại tốt lên, không kìm chế mà nhỏen miệng, hình như cậu xem nhẹ iềm vui của Đổng Thiếu Khinh thì phải.

“Đệt, đúng là uổng phí tiền lì xì mà.” Đổng Thiếu Khinh mắng, miệng lại mím lại.

Không khí thoải mái, môi của Thạch Cẩn Hành cũng mang đầy ý cười, ngẫu nhiên thêm nước cho hai người cùng bàn, động tác không gấp gáp mà nhuộm đấy vẻ tao nhã.

Cho dù Đào Diệp đã từng bị người kia bá đạo đè ép trên tường cũng thừa nhận, người bên cạnh quả đúng thật là một thanh niên rất có khí chất.

Phần không khí dễ chịu kia thật khiến người thích, bởi vì đặt ở trong đám người không hợp nhau cho nên toát ra một vẻ hơi đường đột.

Cũng không phải bởi vì Thạch Cẩn Hành là hạc trong bầy gà, chỉ là cam thấy người và cảnh xug quang không làm nền nổi cho anh, không cùng cấp bậc với anh.

Nên hình dung như thế nào đây, Đào Diệp cũng không tìm thấy câu chữ nào để miêu tả hết.

Có lẽ đối phương cũng giống cậu, đều là cái loại người không hợp với hiện thực, chẳng qua đối phương có cách không cần thỏa hiệp, mà Đào Diệp lại chỉ có thể che dấu trong lòng, che dấu thật sâu thật sâu.

“Đồ đệ, Bạt Trai Ngọc của em tới rồi nè.”

Người bán hàng mang thức ăn lại đây, món thứ nhất là Bạt Trai Ngọc của Đào Diệp…

Thức ăn đặt đầy bàn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không khí hài hòa thoải mái ngoài tưởng tượng, đã lâu cũng không được cười nói vui vẻ như vậy.

Đào Diệp không phải chỉ thích yên tĩnh mà cũng rất thích loại không khí tụ hội vui vẻ này.

Đổng Thiếu Khinh nói: “Anh chịu đủ cái cảnh ăn cơm với cậu ta rồi, về sau hẳn sẽ không thể nghiệm lại nữa, bất quá…” Anh cười cười nhìn Đào Diệp, bởi vì nghĩ đến sau này Đào Diệp sẽ một ngày ba bữa đối mặt với Thạch Cẩn Hành.

Thậm chí có thể sẽ ngồi cùng với Thạch Cẩn Hành thật lâu.

style=”]c10


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.