Diệp Bạc Hâm sững sờ, quay đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Tập Vị Nam.
Anh cũng làm lính trong doanh trại C, vậy bọn họ quen biết nhau không?
Trên mặt anh Tập Vị Nam có chút trắng bệch, nhấp đôi môi run run, anh cứng đờ trừng mắt nhìn phía trước, đôi mắt đen loé lên hoảng loạn.
“Đặng Viễn, cậu nói đủ chưa vậy?lái xe của cậu đi, nói nhảm nhiều quá?” Quý Giản Ninh phẫn nộ quát lên.
Nói xong, không yên tâm quay phía sau nhìn, đối diện với đôi mắt đau khổ của Tập Vị Nam.
Quý Giản Ninh hối hận tới ruột đều xanh hết, anh biết rõ Tập Vị Nam sợ cái gì, tại sao còn mở miệng mời Diệp Bạc Hâm đến doanh trại chứ, bây giờ thì tốt rồi, cũng không biết Diệp Bạc Hâm còn nhớ được bao nhiêu.Nếu như vì anh, hai người cãi nhau, anh còn có mặt mũi nào đối diện với Tập Vị Nam.
Đặng Viễn không giải thích được bị mắng, đầu óc bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Diệp Bạc Hâm chưa nhìn thấy bộ dạng hồn bay phất lạc này của Tập Vị Nam, trong mắt cô, Tập Vị Nam là loại người cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt, mặt vẫn không biến sắc, anh lạnh lùng đến đáng sợ.
“Anh… làm sao vậy?” Diệp Bạc Hâm dè dặt thăm dò tay anh.
Cảm xúc lạnh lẽo khiến tim cô kinh hãi, lo lắng bao bọc lấy tay anh, lo lắng nhìn anh,
“Tay anh sao lại lạnh như vậy, có phải bệnh rồi không?”
Đôi mắt Tập Vị Nam rủ xuống, đối diện cô trong mắt có chút lo âu, tinh thần chiến đấu lúc nãy của anh đâu.
Tập Vị Nam ngẩn ngơ, một thời gian không biết mình đang ở đâu.
Đã bao lâu rồi không dựa gần cô như vậy, hơi thở của cô 、sự quan tâm của cô, đều khiến anh bị mê hoặc, khiến anh bị nghiện.
5 năm rồi, anh không dám cùng cô đi quá gần, bất lực nhìn cô cùng người đàn ông khác ở cùng nhau, loại đau khổ đau thấu tâm can này, anh chỉ có thể nuốt xuống bụng, tự ăn hậu quả.
Tập Vị Nam ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt đen dịu dàng có thể rơi lệ, cánh tay anh quấn lấy vóc dáng của cô, một tay khác xoa nhẹ má của cô, vuốt nhẹ nhàng.
“Anh không sao…” giọng của anh khàn khàn, mang theo điềm tĩnh, đôi môi bạc càng ngày càng gần cô, đầu chóp mũi đều là hương thơm thanh khiết của cô.
Diệp Bạc Hâm nhìn đường nét đẹp đẽ của người đàn ông trước mặt, đôi mắt anh như vòng xoáy nước, không ngừng toả ra sự mê hoặc chết người, dụ dỗ cô sa vào.
Cho đến khi hơi thở ấm áp phả vào má cô, tai cô nóng lên, bối rối quay đầu.
Đôi môi lạnh của anh đặt trên má của cô, là da trắng noãn ngay lập tức nhuộm một lớp hồng.
Tâm trí Tập Vị Nam phơi phới, vừa muốn tiến thêm một bước, trong xe vang lên tiếng ho.
“ừm… cái đó… người ăn no không hiểu được sự đói khát, Đặng Viễn!cậu nói đúng không?”
Là Quý Giản Ninh, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người phía sau, ai biết được cái bóng đèn lớn sáng loáng vậy mà bị bỏ qua.
Mắt nhìn thấy hai người muốn tiến tới thân, chàng trai Quý Giản Ninh luôn thuần khiết không nhìn được nữa, không thể không nhắc nhở hai người.
“A?” Đặng Viễn chuyên tâm lái xe, cơ bản không biết phía sau đầu xảy ra chuyện gì, nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quý Giản Ninh, mơ hồ gật gật đầu, “à… vâng…”
Diệp Bạc Hâm mặc dù mặt dày quen rồi, nhưng không có nghĩa đối với chuyện nam nữ cô cũng chay mặn không kiêng.
Cô ngượng ngùng cúi thấp đầu, anh mắt liếc nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, giống như bị bỏng, cô vùng vẫy muốn anh buông ra.
Tập Vị Nam hoàn toàn không có cảm giác, ngược lại còn siết chặt hơn, đến khi tay Diệp Bạc Hâm đỏ lên, đau đến la lên.
Chưa tới nửa đường Tập Vị Nam đuổi Diệp Bạc Hâm xuống xe, cũng không trực tiếp về quân đội, ngược lại đi đến một nơi.