Hoắc Bắc Cảng có chút bất đắc dĩ, thái độ rất kiên định, “Ba, đầu óc con rất tỉnh táo, còn chưa đến mức hồ đồ như thế.
Con cưới một người, chắc chắn là bởi vì đời này con đều muốn chung sống với cô ấy.
Còn chuyện của Hứa Hạ Đồng con thật sự không có để tâm, con và Hứa Hạ Đồng ở bên nhau là vì để trả lại ơn cứu mạng của cô ta năm đó.
Ngoài ra không có ý gì khác, cho nên cô ta rời đi, có cuộc sống mà bản thân lựa chọn, con sẽ không ngăn cản, càng không giống như lời ba nói, đem chuyện Hứa Hạ Đồng rời đi đều đổ tội lên đầu Mộ Sơ Tình.”
Hoắc Bắc Cảng biết chuyện Hứa Hạ Đồng rời đi không liên quan gì đến Mộ Sơ Tình.
Thật ra cô ta bỏ đi là do Hoắc Bắc Cảng hắn……!Dàn xếp.
Kiếp này, Hoắc Bắc Cảng chỉ làm ra một chuyện không thể cho người khác biết, đó chính là chuyện lúc trước tìm cách để làm cho Hứa Hạ Đồng bỏ đi.
……!
5 năm trước, lúc Hoắc Bắc Cảng và Hứa Hạ Đồng sắp đính hôn, Hoắc Bắc Cảng mới nhận ra bản thân đã đưa ra quyết định sai lầm, lúc trước hắn không nên đồng ý với cô ta, không nên chấp nhận lời tỏ tình của Hứa Hạ Đồng, không nên ở bên cô ta, nếu không cũng sẽ không có xảy ra chuyện đính hôn như thế này, cho nên hắn lâm trận bỏ chạy, hắn không muốn đính hôn, cũng không muốn cưới Hứa Hạ Đồng.
Hắn biết bản thân không thích Hứa Hạ Đồng, cho nên không cần phải kết hôn với cô ta, lỡ dở chính mình cũng lỡ dở Hứa Hạ Đồng.
Khi đó, có người thích Hứa Hạ Đồng, hắn biết, người đó đã thích Hứa Hạ Đồng hơn 10 năm, hơn nữa điều kiện của người đó cũng không tệ, cho nên Hoắc Bắc Cảng đã làm ra một chuyện xấu, đầu tiên là hắn sẽ hạ dược Hứa Hạ Đồng, để cho Hứa Hạ Đồng và người đó lên giường với nhau, rượu vào loạn tính, như vậy hắn liền có lý do để hủy bỏ lễ đính hôn của hai người, không phải ở bên cạnh cô ta, chính là không biết xảy ra chuyện gì, cái tên Mộ Sơ Tình ngu ngốc này thế nhưng không biết sao lại đảo lộn hai ly rượu đó, cho nên Hoắc Bắc Cảng là tự làm tự chịu, tự mình uống phải ly rượu mà mình hạ dược, vậy nên mới rượu vào loạn tính chạm vào Mộ Sơ Tình.
Tiệc đính hôn, Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng hai người đều không có tham dự, Hứa Hạ Đồng một mình nhận hết sự cười nhạo của khách khứa.
Ngày hôm sau Hứa Hạ Đồng đi tìm Hoắc Bắc Cảng, lại phát hiện Hoắc Bắc Cảng và Mộ Sơ Tình thuê một phòng ở trong khách sạn đó.
Tiếp theo thì đã xảy những chuyện kia.
Đại khái là bởi vì Hứa Hạ Đồng thật sự thích hắn, cho nên mới không chịu nổi đả kích hắn lên giường với Mộ Sơ Tình, mới rời khỏi Trung Quốc, ra nước ngoài.
Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn biết Hứa Hạ Đồng đang ở đâu, chính là hắn rất may mắn, hai người đã tách ra, không có ở bên nhau, cho nên từ trước đến nay hắn không có đi tìm cô ta, đây cũng là điều hắn mong muốn.
Rốt cuộc, Hoắc Bắc Cảng chưa từng thích Hứa Hạ Đồng, càng không muốn đời này kiếp này hai người phải dính lấy nhau, tự nhiên, cô ta ở đâu hắn đều sẽ không để ý.
……!
Hoắc Quốc Chương nghe Hoắc Bắc Cảng nói vậy, lo lắng trong lòng đã vơi đi quá nửa.
Ông thu lại vẻ lo lắng của mình, bỗng dưng lại cảm thấy rất muốn khóc, hốc mắt đã ươn ướt, ông bất đắc dĩ nói: “Vậy là tốt rồi, vậy ba đây liền yên tâm rồi, nhà chúng ta nợ Sơ Tình thật sự là quá nhiều, ba vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với con bé, cuộc sống nửa đời này của con bé thật sự là quá khổ rồi, cho nên đối tốt với Sơ Tình một chút, Sơ Tình, đứa nhỏ này rất tốt, là một đứa con gái tốt.”
Hoắc Bắc Cảng nhíu mày, phát hiện ra chuyện này không thích hợp, từ nhỏ đến lớn ba hắn vẫn luôn nói với hắn một câu chính là nhà chúng ta thật có lỗi với Sơ Tình, con nhất định phải đối tốt với con bé.
Cho nên, Hoắc Bắc Cảng thấy hoài nghi trong lòng Hoắc Quốc Chương đang che giấu chuyện gì đó, bọn họ tại sao lại có lỗi với Mộ Sơ Tình?
Hoắc Bắc Cảng nghĩ không ra, hỏi lại Hoắc Quốc Chương: “Ba, ba vẫn luôn nói là nhà chúng ta có lỗi với Sơ Tình, năm đó ba mẹ cô ấy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn cũng không phải là do ba gây ra, tại sao ba lại áy náy như thế?”
Nghe Hoắc Bắc Cảng nói vậy, Hoắc Quốc Chương có chút hoảng hốt chớp chớp mắt để che giấu đi tâm sự của mình, ánh mắt rất hoảng loạn, dáng vẻ giống như là có chút chột dạ, cúi đầu không dám nhìn vào Hoắc Bắc Cảng, cười cười, cơ mặt giật giật một chút, nhìn bộ dáng rất không bình thường.
“Chắc chắn là không phải ba làm, chỉ là ba thấy thương cho Sơ Tình mà thôi.”
Hoắc Quốc Chương giải thích xong, hai tay vẫn luôn run rẩy đặt ở trên đùi.
Thật sự Hoắc Bắc Cảng là một người rất nhạy, tất cả động tác của ba hắn hiện giờ hắn đều đã nhìn thấy, hắn có cảm giác rất không thích hợp……
Thật sự là thấy rất kỳ lạ, chính là lại không thể nói ra được rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào cho nên hắn cũng không có nói.
……
Mộ Oanh Oanh đi theo Hà Thục lên ban công trên lầu, Hà Thục là cố ý chọn nơi này, chọn chỗ xa như vậy mục đích chính là vì lúc nói chuyện, người ở dưới lầu sẽ không nghe thấy được.
Hai người vừa đến ban công, Hà Thục liền chỉ trích Mộ Oanh Oanh: “Mộ Sơ Tình, cô thật đúng là không biết xấu hổ, luôn miệng nói cái gì là con dâu tôi, hiện giờ lời tôi nói cô đều không nghe đúng không, thế nhưng ở sau lưng chơi tôi một vố.”
Lần trước Hà Thục đã hẹn xong với Mộ Sơ Tình, kêu cô đi giúp bà ta, sẽ gặp nhau ở khách sạn!
Kết quả thì sao? Hà Thục đợi nửa ngày cũng không thấy người phụ nữ này tới, bà ta đều đã hẹn người ta xong, còn đưa tiền trước, chính là muốn mấy người đó cường bạo Mộ Sơ Tình.
Chính là, Mộ Sơ Tình vẫn không chịu xuất hiện, khiến bà ta công cốc, tốn công dã tràng.
Cuối cùng Hà Thục mới phát hiện ra mình bị cái đồ đê tiện này chơi đùa.
Hôm đó bà ta hẹn Mộ Sơ Tình đến khách sạn, chính là muốn đợi cô đến rồi bỏ thuốc mê, sau đó sẽ cho mấy người đàn ông giở trò, huỷ hoại danh tiết của cô.
Như vậy thì con trai bà ta sẽ liền ly hôn với Mộ Sơ Tình.
Rốt cuộc bà ta cũng không biết có phải là Mộ Sơ Tình đã nhìn thấu được âm mưu của mình rồi hay không, cho nên mới lần lữa không chịu xuất hiện.
Cho nên đến bây giờ Hà Thục đều đang ôm hận trong lòng, cơn tức của bà ta vẫn chưa nguôi, tại sao lại có loại phụ nữ như thế này chứ?
“Bác nói như vậy là có ý gì? Nói chẳng rõ ràng gì cả, lải nhải hoài, đầu óc có vấn đề à?”
Từ trước đến nay Mộ Oanh Oanh không phải là một người thích chịu đựng việc bị người ta khinh thường, ngữ khí của Hà Thục đối với cô ta không tốt, chắc chắn là cô ta cũng sẽ đối lại với bà ta không tốt rồi.
Hà Thục thấy thái độ lúc này của Mộ Sơ Tình đối với mình, buồn cười cười ra một tiếng, châm chọc cô: “Bây giờ ngữ khí còn kém như vậy sao? Quả nhiên là người tiền hậu bất nhất, ở trước mặt con trai tôi thì giả làm chim nhỏ nép vào người, sau lưng liền lên giọng với tôi như thế.”
Mộ Oanh Oanh định đấu khẩu lại với Hà Thục, chính là lại tưởng tượng đến hiện giờ bà ta chính là mẹ chồng của mình. Vì để bảo vệ cái thân phận thiếu phu nhân nhà hào môn của mình, chắc chắn là không thể cãi nhau với Hà Thục, lỡ như bà ta xui Hoắc Bắc Cảng ly hôn với mình, vậy chẳng phải là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo sao? Cho nên Mộ Oanh Oanh đè cơn giận xuống, trực tiếp xoay người rời đi.
Lười phải phản ứng lại cái người đàn bà đanh đá này.
“Không có việc gì vậy tôi đi trước.”
Hà Thục thấy Mộ Sơ Tình có thái độ như vậy, cơn tức trong lòng liền bùng lên, bước tới túm được tóc cô rồi kéo giật lại. “Cô đứng lại đó cho tôi, giải thích cho tôi, tại sao lần trước không tới!”
“Cái gì mà lần trước không tới? Bà đủ chưa, tôi đã nói rồi, tôi không biết bà đang nói chuyện gì.” Mộ Oanh Oanh cảm thấy Hà Thục người này quả thực là có vấn đề, lại còn kéo tóc cô ta như vậy, cô ta ăn đau, trực tiếp xoay người lại đẩy Hà Thục ra.
Hà Thục không hề phòng bị gì, bị đẩy ra, cho nên va phải chiếc bàn trà ở bên cạnh.