Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Chương 6: Mộng xuân



Mỗi ngày đều bận rộn công việc, chỉ có chủ nhật là Quan Vũ Hạm thích nhất. Ánh sáng mặt trời chiếu lên rèm cửa sổ, vậy mà nữ chính của chúng ta vẫn đang mơ một giấc mộng xuân.

Trong cuộc sống hiện thực, Quan Vũ Hạm rất đơn thuần, nhưng mà trong giấc mộng của cô thì hoàn toàn ngược lại, đây có lẽ là nội tâm sâu nhất trong lòng cô! Cô tin tưởng mỗi người đều có một mặt phóng túng, nhưng nhìn qua làm sao có thể hiểu, cá nhân cô cho là chỉ cần không làm thương hại đến ai, thì thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng là sự an ủi với tâm hồn!

Trong giâc mơ của cô, trước mắt là một vùng biển rộng mênh mông, trên bờ biển nằm đầy trai đẹp và gái đẹp. Thật sự giống như một cái sân phơi bikini, nhưng thật sự là rất thỏa mãn.

Quan Vũ Hạm mặc một bộ đồ bơi màu đỏ, vóc người khêu gợi được màu đỏ tôn lên nóng bỏng, da thịt trắng như tuyết tràn đầy mị hoặc.

“Tới nào, đi bơi lội thôi, xem mọi người có ai có thể đuổi theo tôi” nói chuyện chính là Quan Vũ Hạm, nam nữ trên bờ biển đều không hẹn mà cùng đứng lên chạy về phía biển rộng, Quan Vũ Hạm bơi về phía trước, người phía sau đuổi theo không buông, bởi vì phe thắng có thể tùy ý chọn lựa bạn chơi. Thua thì chỉ có thể chọn chơi với những người còn lại. Dĩ nhiên Quan Vũ Hạm chọn lấy người tốt nhất. Mà nếu nói đến bạn chơi chính là cùng nhau vui vẻ.

Con trai da thì đen, con gái da rất trắng, khi bọn họ giao hòa một chỗ, giống như là đêm tối cùng ban ngày thay phiên, không chê vào đâu được. Chỉ có thể lư lại tiếng thở dốc, thở dốc, và thở dốc. . . . . . Công việc, cuộc sống, trách nhiệm cũng kệ mẹ nó đi! Sẽ để cho thân thể hoàn toàn điên cuồng! Tận tình hưởng thụ mùi vị tình yêu. Mà trong lòng Quan Vũ Hạm khẳng định lẩm nhẩm a di đà phật đừng dừng lại, một cái, hai cái, ba cái. . . . . . . . . . . . . . .(Hix, không hiểu chị này mơ kiểu gì luôn)

“Tính tong, tinh tong, tinh tong. . . . . . . . .” Truyền đến tiếng chuông cửa.

Quan Vũ Hạm bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhìn sang đồng hồ, má ơi, mười giờ. Nhà cô vốn rất ít khách tới, nhất định là cha cô hồ đồ không mang theo chìa khóa, cô liền đứng dậy đi mở cửa. Mặc đồ ngủ, tóc tán lạc, tuy rằng mới tỉnh ngủ, nhưng lại vẫn lờ mơ không biết gì.

“Cha, nói cha bao nhiêu lần rồi, ra cửa phải cầm theo chìa khóa.” Quan Vũ Hạm mở cửa liền quay đầu trở về phòng ngủ, cô vừa đi vừa oán giận cha mình. Nhưng sau lưng không có bất kỳ tiếng nói nào, cô xoay người lại.

“A —-” Quan Vũ Hạm bị dọa sợ kêu to.

“Này cô, lần đầu tiên tôi tới cô đã kêu tôi là cha, thật sự ngượng chết mất! Vả lại, không có chuyện gì thì đừng có kêu a, tôi là người chứ không phải quỷ.” Người nói chuyện chính là Lâm Trí.

“Cậu có biết là mình xuất quỷ nhập thần lắm không? Cậu so với quỷ còn đáng sợ hơn.” Quan Vũ Hạm nói xong đi về phía Lâm Trí, cô hoàn toàn quên mất tình huống bây giờ thế nào, thân thể thì mặc đồ ngủ màu trắng như ẩn như hiện, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy hai quả nho nhỏ trước ngực, Lâm Trí dùng ánh mắt trêu đùa thưởng thức bộ ngực của cô.”Không tệ lắm.”

Quan Vũ Hạm như vừa thức tỉnh, vừa muốn kêu to, liền bị một bàn tay che miệng lại.

“Này cô, làm ơn đừng nữa kêu, tôi không muốn mình sẽ bị người ta coi là lưu manh bắt đi.” Quan Vũ Hạm cũng thức thời, dù sao hiện tại cô ăn mặc như vậy, bị người ta nhìn thấy cũng không tiện. Vì vậy giảm tiếng nói xuống nhiều.

“Cậu vốn chính là lưu manh! Nào có ai gặp lần đầu đã thân người ta, tên đáng ghét, đây chính là lần đầu . . . . .” Quan Vũ Hạm phát hiện cậu vẫn còn xấu bụng nhìn lên thân thể mình, mặt mày đỏ ửng.

“Cậu — còn dám nhìn, không có việc gì thì đi nhanh đi! Cửa ở nơi đó, mời, không — không tiễn.” Quan Vũ Hạm bởi vì khẩn trương mà nói chuyện có chút lộn xộn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.