Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 27



Một câu nói của Hứa Mạch, làm cả phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, lạnh ngắt không một tiếng động.

Run như cầy sấy nhìn nghi ngờ trên mặt Hứa Mạch, ba người Lâm Hồng Tín cũng không dám khẳng định, Hứa Mạch có hay không thật sự không nhớ Lâm Nhất Thiến.

Mắt thấy ba người Lâm gia bị dọa sợ đến mất tiếng, Lâm Du bĩu môi một cái, thần sắc như thường: “Chính là người bỏ thuốc anh”

“Thì ra là cô ta” Hứa Mạch đầu tiên là bừng tỉnh ngộ gật đầu, ngay sau đó vẻ mặt lại kì quái nháy mắt mấy cái, “Nhưng mà tại sao bọn họ lại kêu vợ như vậy? Nghe ông nội nói, tên vợ không phải gọi như vậy a”

Ba người Lâm Hồng Tín hoàn toàn ngây ngốc. Là Hứa Chấn Thiến nói? Hứa gia đã sớm biết Lâm Du không phải là Lâm Nhất Thiến? Nhưng  tại sao Hứa gia cho tới bây giờ đều không có nói gì? Đến tột cùng là ngầm cho phép Lâm Du thay mặt gả, hay là chuẩn bị tính nợ bọn họ? không trách! Hứa gia đối với Lâm Du dung túng như vậy, thì ra…ngay từ đầu Hứa gia đã biết gả đi không phải là Lâm Nhất Thiến.

Mà Lâm Nhất Thiến, đồng thời khiếp sợ, nhưng cũng càng mất thể diện. Không nghĩ lúc trước cô ta quấn lấy Hứa Mạch lâu như vậy, mà Hứa Mạch từ đầu tới cuối không có nhớ qua tên cô. Tình cảnh này, cô ta cảm thấy hết sức khó chịu.

Không thể không nói, một chiêu này của Hứa Mạch thật biết dày vò người khác. Mắt lạnh nhìn sắc mặt ba người Lâm Du đổi tới đổi lui, bị cảm giác sợ hãi giày vò, trong lòng Lâm Du hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào nữa.

Lâm Du không hoài nghi chút nào, trước khi ba người Lâm gia tận lực lừa gạt Hứa Mạch cô chính là lâm Nhất Thiến, Hứa Mạch quả thật không có ý định làm khó bọn họ. nhưng mà bangười Lâm gia càng muốn tự tìm đường chết, như vậy cũng đừng trách người khác.

“Hứa…Hứa Mạch, đúng…” Bầu không khí như bị đông lạnh lại, một khắc trước Lâm Nhất Thiến còn nghĩ mình may mắn, dần dần bắt đầu cảm thấy com tim co rút sợ hãi. Giờ phút này cả người đã phát run, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Cô ta rất muốn đến bên Hứa Mạch xin lỗi, muốn cầu xin Hứa Mạch tha thứ, nhưng vừa lúc nãy cô ta trước mặt Hứa Mạch muốn Lâm Du chịu chết thay, giờ này căn bản không biết làm sao cho phải.

“Tôi nhớ được cô” Nhìn Lâm Nhất Thiến ngay cả lời cũng không nói rõ ràng, sắc mặt Hứa Mạch lạnh xuống, “Chính là cô đã bỏ thuốc tôi”

“Tôi…Tôi…” Lâm Nhất Thiến ấp úng, qua thật lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Hứa đại thiếu” Tôn Uyển Đình chợt la to một tiếng, đi tới mấy bước, liều mạng hướng Hứa Mạch cúi đầu, “Thật xin lỗi, thậ xin lỗi. Là Nhất Thiến là chúng tôi không hiểu chuyện, làm hại ngài. Lâm gia chúng tôi nguyện ý gánh vác hết trách nhiệm này, sẽ ngoan ngoãn chịu ngài trách phạt”

Đối mặt với lời xin lỗi của Tôn Uyển Đình, Hứa Mạch bông nhiên nhếch mép một cái, tầm mắt chuyển tới Lâm Du, cười : “Anh còn tưởng rằng Lâm gia đã gánh vác trách nhiệm, không nghĩ tới còn không có a. nếu như vậy, chúng ta liền xem xét đi”

Xem xét sao? Vậy cũng không được. Hứa Mạch rõ ràng là cố ý nói với Lâm Du như vậy, chuyện này còn có thể cứu vãn. Tựa như cuối cùng cũng lấy được thông tin hữu dụng, Lâm Hồng Tín tỉnh ngộ. Từ phía sau lưng đẩy Lâm Du một cái, đánh trống lảng cởi bỏ trách nhiệm, thúc dục: “Tiểu Du, ngớ người ra đó làm gì? Còn không mau theo Hứa đại thiếu về nhà”

“Cẩn thận” không đề phòng bị Lâm Hồng Tín đẩy một cái như vậy, chân Lâm Du lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Cũng may, Hứa Mạch lanh tay lẹ mắt đỡ được cô.

Lâm hồng Tín chỉ vội vàng muốn đưa Hứa Mạch đi, nào nghĩ Lâm Du đứng không vững như vậy. Ánh mắt đảo qua, phát hiện sắc mặt Hứa Mạch trầm xuống. Không chắc chắn là Hứa Mạch đang tức giận ai, trong lúc nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mượn lực của Hứa Mạch đứng vững chân, trong mắt Lâm Du xẹt qua một tia không thích, nhìn Lâm Hồng Tín: “Ba, người một hồi gọi con là “Nhất Thiến” một hồi lại kêu “Tiểu Du”. Rốt cuộc muốn con làm ai? Có thể cho con câu trả lời chắc chắn hay không?”

Gặp Lâm Du chỉ đích danh chất vấn, trên mặt Lâm Hồng Tín không có chút huyết sắc, theo bản năng nhìn sắc mặt Hứa Mạch.

Mà Tôn Uyển Đình, chính là không nói hai lời, đem trách nhiệm đều đẩy ra: “Cái đứa nhỏ này nói bậy bạ cái gì đó? Ba của con khi nào lại ép con phải làm người khác? Con là ai thì chính là người đó, chúng ta làm sao có thể làm chủ được cho con?”

Nghe Tôn Uyển Đình nói, Lâm Du Cũng không sinh khí, trả lời: “Vậy con đây liền làm chính mình vậy”

“Vợ đương nhiên là chính mình”Không nghi ngờ trả lời, Hứa Mạch gật đầu một cái, kéo tay của Lâm Du, “Về phần Lâm gia phải gánh vác trách nhiệm, Hứa gia sẽ không quên”

“Dạ, dạ.Hứa đại thiếu nói đúng. Lâm gia phải gánh vác trách nhiệm, Lâm gia tuyệt đối không hai lời” Rất sợ nói câu nào đó không đúng chọc giận Hứa Mạch, trước mắt Tôn Uyển Đình chỉ mong vượt qua lần này, sau lại tính tiếp.

Không cách nào chối cãi,  ba người Lâm Gia chính là gió chiều nào theo chiều đó. Không có bị Hứa Mạch vách trần trước, ba người  cũng có thể  mặt dày  trắng trợn đổi trắng thay đen, đem Lâm Du xác nhận thành Lâm Nhát Thiến. Mà khi chân tướng bị phơi bày, ba người lập tức đổi lại lời nói, thật là làm cho người ta phải ngước mắt mà nhìn.

Nếu Lâm gia đã hạ mình hạ xuống một nấc thang, Hứa Mạch tự nhiên cũng không chút khách khí mà đạp lên: “Nếu Lâm gia thành tâm nói xin lỗi, tôi cũng không muốn làm khó mọi người. chỉ cần đem cổ phần Bác Dương Lâm Nhất Thiến đang nắm giữ chuyển tất cả cho vợ tôi, Hứa gia liền không truy cứu chuyện này nữa, như thế nào?”

Một câu Hứa Mạch rơi xuống, sắc mặt Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình chợt biến, Lâm Nhất Thiến lại giống như bị ai đó bóp cổ họng. Cái gì mà không làm khó dễ? Rõ ràng làmuốn mạng của bọn họ mà. Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Du.

Lâm Du cũng không nghĩ tới, Hứa Mạch lại đột nhiên yêu cầu như thế. Bất quá đề nghị này của Hứa Mạch, vừa vặn cũng là một phần nằm trong kế hoạch của cô.

Bác Dương là do một tay Lâm An Yến sáng lập, vì phòng ngừa quyền hành rơi vào tay ngườingoài, hơn nữa cổ phần đều nằm trong tay người nhà. Mà Lâm Nhất Thiến, ở Bác Dương vốn chỉ có 10% cổ phần, nhưng vì không yên lòng chuyện Lâm An Yến để lại cho Lâm Du 30% cổ phần, Tôn Uyển Đình liền đem 5% cổ phần trên danh nghĩa chuyển hết cho cô ta.

Tôn Uyển Đình sót con gái, không muốn con mình phải chịu ủy khuất, do dự mãi vẫn làm như vậy. Dù gì cũng là người một nhà, vòng tới vòng lui đều là của mình.

Như vậy, trong tay Lâm Nhất Thiến có 15% cổ phần Bác Dương. Mặc dù không thể sánh bằng Lâm Du, nhưng cũng không hề nhỏ.

Hứa Mạch có lẽ không biết, nhưng trong lòng Lâm Du hơn ai khác đều biết. Có 15% cổ phần của Lâm Nhất Thiến, trong tay cô liền nắm 45% cổ phần Bác Dương. Lâm Hồng Tín thân làTổng giám đốc Bác Dương, cũng chỉ có 36%…nói cách khác, Lâm Du hoàn toàn có thể đánh ngã Lâm Hồng Tín, ngồi lên vị trí tổng giám đốc Bác Dương.

Lâm gia dĩ nhiên sẽ không chấp nhận lâm Du cướp đi Bác Dương. Nếu không phải Lâm Du gả vào Hứa gia liền bặt vô âm tín, bọn họ đã sớm lập kế hoạch dành lại số cổ phần mà Lâm Du đang nắm giữ của Bác Dương. Nhưng ai có thể ngờ tới, bọn họ còn chưa kịp hành động, Hứa Mạch đã giúp Lâm Du đoạt lại Bác Dương.

Vô luận như thế nào, Lâm Hồng Tín cũng không chấp nhận việc lâm Du nắm giữ cổ phần nhiều hơn hắn. Có 15% cổ phần của Lâm Nhất Thiến trong tay, hắn liền có 51% cổ phần, Bác Dương tuyệt đối không thể vuột mất khỏi tay.

Vốn là Lâm Hồng Tín còn nghĩ, 30% cổ phần trong tay Lâm Du mặt dù nhiều, nhưng lại không đáng để lo. Hiện tại thế cục đột biến, dù hắn không giỏi tính toán, cũng cảm thấy không khó giải quyết. 

Hứa Mạch thật sự không biết phân phối cổ phần của Bác Dương? Có lẽ…không thể nào.

Trên mặt treo nụ cười ấm áp, giọng của Hứa Mạch rất là thong thả nhẹ nhàng: “Xem ra tất cả mọi người đều không có ý kiến phản đối. Như vậy, cứ quyết định như vậy đi. Sau này tôi sẽ phái luật sư qua làm thủ tục, xin cáo từ trước”

Tầm mắt lướt qua ba người Lâm Hồng Tín có giận cũng không dám nói, khó khăn kiềm chế, Lâm Du nhếch miệng, chủ động đi tới sau lưng Hứa Mạch, đẩy Hứa Mạch rời đi.

Bên ngoài quán ăn, một chiếc xe sang trọng nổi bật đậu ở đó. Mở cửa xe, Hứa Mạch được vệ sĩ giúp đỡ đi vào trong xe, Lâm Du chỉ là đứng đó  nhắm mắt lại trong giây lát.

Hứa Mạch ngồi trong xe không có thúc giục Lâm Du, nụ cười trên mặt không thay đổi, nghiêng đầu nhìn vị trí trống bên cạnh.

“Tại sao có thể như vậy?”  Cả người tê liệt vô lực ngồi trên ghế, Lâm Nhất Thiến không dám tin hô, “Tại sao Hứa Mạch lại đột nhiên tỉnh lại, hắn không phải là người thực vật sao? Hơn nữa…Hơn nữa hắn lại còn giúp Lâm Du cướp cổ phần trong tay con?”

“Ông xã, ông nói….chuyện này với Tiểu Du rốt cuộc có quan hệ gì không? Cổ phần là muốn cho Tiểu Du đấy. Tiểu Du không thể không biết?” Tôn Uyển Đình vốn là hoài nghi Lâm Du có chuyện lừa gạt bọn họ, hiện nay càng thêm khẳng định.

Nghe đến đó, lâm Du mở mắt, xoay người ngồi vào trong xe

“Cổ phần của Lâm Nhất Thiến, anh sẽ để cho Hứa Hoán xử lý. Không có gì sai sót, trong vòng vài ngày là cậu ta có thể giao cho vợ” chưa từng hỏi Lâm Du đã nghe được cái gì, Hứa Mạch tự ý nói.

“Anh có thể hay không đổi cách gọi” Mặc dù gánh lấy thân phận gả thay, đối với Hứa Mạch mở miệng là một tiếng “vợ”, Lâm Du không quen cho lắm. Lúc trước không nói thì thôi, nhưng mà bọn họ vừa mới gặp người của Lâm gia xong, dường như không cần thiết phải tiếp tục diễn xuất nữa.

“Không thể” Như đinh đóng cột lắc đầu một cái, mắt Hứa Mạch lộ ra ý cười, mở miệng nói, “Anh còn đang đợi cùng vợ đi lĩnh giấy kết hôn đây”

Lâm du giật mình. Nếu như Hứa Mạch vẫn là người thức vật, cô nguyện ý chiếu cố hắn cả đời. Nhưng Hứa Mạch đã tỉnh, điều kiện cô đàm phán với Hứa Chấn Thiên đã mất hiệu lực. Cho nên, cô sớm hay muộn phải rời khỏi Hứa gia đấy.

“Nếu như vợ không ở lại Hứa gia, sợ rằng Lâm gia sẽ không giao ra số cổ phần trong tay Lâm Nhất Thiến, anh cũng không có biện pháp gì khác. Đó là lí do chính đáng, đương nhiên chính là tài sản chung của vợ chồng. Của anh cũng là của vợ, của vợ tất nhiên cũng là của anh rồi. cho nên, xim em hỗ trợ một chút, như vậy được không?” Nữa câu cũng không nhắc tới bất hòa của Lâm Du với Lâm gia, Hứa Mạch giống như là tự mình quyết định, mưu tính đến lợi ích của bản thân mình.

Lẳng lặng nhìn mặt mày Hứa Mạch vui vẻ ấm áp như tắm xuân, Lâm Du yên lặng chốc lát, hỏi: “Anh muốn cổ phần của Lâm Nhất Thiến, còn cả Bác Dương nữa phải không?”

“Hai cái đều đúng” Nếu Lâm Du hỏi, Hứa Mạch cũng không giấu giếm ý đồ của hắn, “Trừ phi Bác Dương là do vợ quản lý, nếu không có không có lí do cần thiết phải tồn tại”

Từ khi nghe Lâm Du đứt quảng kể truyện bên trong, Hứa Mạch chắp vá mọi chuyện lại với nhau. Bệnh viện tâm thần, hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được Lâm Du làm thế nào sống được ở đó năm năm, càng không thể nào chịu đựng được những người đó dám đối xử với Lâm Du như thế. Bất kể là một nhà ba người Lâm Hồng Tín, hay là Chu Tuyền, phàm là người đã từng tổn thương qua Lâm Du, một cái hắn cũng sẽ không bỏ qua, nhất định phải để cho bọn họ mất tất cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.