Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 44: Đàn ông



Đến thị trấn mua ít đặc sản, một nhà ba người cũng không quay lại mà đi thẳng đến nhà ga. Chu Lăng cố ý không gọi điện về nhà báo trước cho ba già mẹ già, dù sao hiện tại là nghỉ hè, ba già mẹ già cũng không thường đi ra ngoài, khẳng định là ở nhà. 

“Hi, chào buổi sáng, ba già mẹ già!” Chu Lăng nhìn biểu tình ngạc nhiên vui mừng của hai người, a ra một cái tươi cười thật to, “Ngạc nhiên vui mừng đi “?

Mẹ già tát một cái chụp đầu cô: “Trở về cũng không lên tiếng báo trước, nếu chúng ta không có ở nhà thì làm sao?”

Chu Lăng vô tình nói: “Hai người so với con còn trạch hơn, không ở nhà thì đi chỗ nào?”

Mẹ già không để ý tới cô, tiếp đón Ngô Ngôn tiến vào, nhìn đứa nhỏ trong lòng anh hỏi: “Đây là bé Phúc Binh chứ?Đến đây để bà ngoại ôm một cái. “

Chu Lăng liền dạy thằng bé kia: “Đến gọi bà ngoại, đây là ông ngoại. “

Bé Phúc Binh so với trước kia sáng sủa hơn nhiều, hơn nữa khi ở điện thoại khi nói được nhiều thứ, quả nhiên liền cho một cái khuôn mặt tươi cười thật to, gọi: “chào bà ngoại, chào ông ngoại. ” Bị bà ngoại tiếp nhận ôm vào trong ngực hôn mấy cái, cũng không giãy dụa, chính là nhìn Chu Lăng, một bộ dáng nhẫn lại. 

Chu Lăng buồn cười nói: “Mẹ đem cháu để trên mặt đất, để tự mình chơi đi, nặng như vậy, trời lại nóng, mẹ cũng không sợ mệt. “

“Tôi khó khăn lắm mới có đứa cháu ngoại, ôm một cái còn không được sao?Cô lại không nhanh nhanh sinh cho tôi một đứa. “mẹ già hầm hừ liếc trắng con gái một cái. Lúc mới bắt đầu bà nghe nói con gái muốn nhận nuôi con người khác về nuôi, khẳng định là không đồng ý, nuôi dưỡng đứa nhỏ không nói phải muốn bao nhiêu tinh lực, chi phí cũng nhiều. Nhưng đây là con của chiến hữu Ngô Ngôn đã hy sinh, bà cũng biết ở bộ đội cũng rất nhiều chuyện, Chu Lăng cũng đồng ý thu dưỡng, bà cũng không muốn con gái cùng Ngô Ngôn cãi nhau, cũng có chỉ thể quên đi. 

Sau Chu Lăng lại thường đem ảnh đứa nhỏ chụp lại, quay gửi đến để bà xem, người này, tuổi lớn lại càng thích đứa nhỏ, hơn nữa bé Phúc Binh nuôi như vậy cũng không mập mạp, lại thích cười, nhìn liền thích. Này đều đã nhận nuôi, bà cũng chỉ tốt nhận. 

Chu Lăng biết mẹ già có tâm tư, lấy trong tủ lạnh vài quả táo nhỏ đưa cho bé Phúc Binh ăn, rồi hướng mẹ già cười nói: “Con là chờ mẹ về hưu, con không chăm được trẻ con, nên chờ mẹ về hưu đến lúc đó tốt xấu gì đều nhờ mẹ. “

Mẹ già liếc mắt trừng cô một cái, nghĩ còn phải chờ hai năm nữa, càng nghĩ càng thấy tâm ngứa ngáy khó nhịn, liền hỏi: “Nếu không mẹ về hưu trước. “

“Đừng, “Chu Lăng vội nói, “Muốn về hưu trước thì phải chấp nhận bị trừ hai mươi phần trăm. Hiện tại bé Phúc Binh vẫn còn bé, chờ lúc mẹ về hưu, bé cũng đã năm tuổi, đến lúc đó muốn sinh cũng vừa vặn. Con đã làm sẵn kế hoạch tốt lắm. trước tiên chuẩn bị chờ nửa năm, chờ mẹ về hưu nói không chừng lúc đó cũng đã mang thai, vừa vặn mẹ có thể chiếu cố con và đứa nhỏ thật tốt. “

Mẹ già cũng không nói gì nữa, tiếp đón Ngô Ngôn, giúp bé Phúc Binh uống nước hoa quả, xoay người vào phòng bếp làm cơm. 

Chu Lăng thoải mái dẫn theo bé Phúc Binh đi thăm người thân, bọn họ đều sớm biết chuyện này, tuy rằng không tán thành, nhưng hiện tại ván đã đóng thuyền, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ có chị họ người có quan hệ tốt nhất với cô tránh không được lo lắng: “Chờ lúc bé lớn lên, biết chính mình không phải con của em, trong lòng chỉ sợ… “

“Đừng lo lắng, “Chu Lăng cười nói, “Tuy em nhận nuôi nhưng làm giấy tờ vẫn không sửa họ bé, chờ lúc bé lớn cũng có thể biết được tình hình thực tế. Chỉ cần em thật lòng chăm sóc đối sử tốt với bé, rồi tự nhiên bé cũng đối tốt với em. Ở trung với bé này cũng đã được mấy tháng, cũng không phải là loại bạc tình nghĩa. “

“Trong lòng em nghĩ vậy là tốt rồi, mẹ kế cũng không tốt làm, mẹ nuôi cũng không dễ làm, hơn nữa đứa bé kia là con của chiến hữu Ngô Ngôn, nếu là có cái gì chiếu cô không chu toàn, hoặc là tương lai tính cách có gì lệch lạc, chỉ sợ Ngô Ngôn trách em. “Chồng của chị họ cũng là quân nhân nhưng đã chuyển nghề, chị họ đối với quan hệ chiến hữu của bọn họ như thế nào cũng có vẻ rõ ràng. 

Mấy người anh chị họ cũng đều có con hết, lớn nhất là mười tuổi, nhỏ nhất là hai, ba tuổi, bé Phúc Binh liền theo chân bọn họ đi chơi, mỗi ngày ăn xong điểm tâm sẽ nói: “Mẹ, con muốn đi theo An An ca ca đi chơi… Quả táo này cho ngôi xao muội ăn… “

Xem thằng bé kia ham chơi, Ngô Ngôn liền vụng trộm thương lượng với Chu Lăng: “Chúng ta đi ra ngoài du lịch vài ngày chứ?để hưởng mấy ngày của thế giới hai người. “

Chu Lăng do dự nhìn xem bé Phúc Binh: “Thằng bé sẽ không nghĩ chúng ta vứt bỏ bé chứ?”

“Làm sao có thể, con cũng không phải bị cha mẹ vứt bỏ ở cô nhi viện, hơn nữa anh thấy con ở nơi này với ba mẹ cũng thật tốt đi. “

“Nếu không chúng ta hãy hỏi qua con một chút, xem con có thể cùng chúng ta đi du lịch không hay là ở nhà cùng chơi với các ca ca và muội muội?”

Chu Lăng nhân tiện nói: “Nhiệm vụ này liền giao cho anh, hai người là “Đàn ông “Trong lúc đó trao đổi tốt hơn. ” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.