Vạn Tố Y nhìn thấy anh cười thì sửng sốt. Bình thường anh chỉ cười nhạt, nhưng lần này lại khác, anh cười trông rất vui vẻ.
Mạnh Kiều Dịch nhìn một lúc mới thả tay Vạn Tố Y xuống, khi cô muốn rụt tay lại, anh bỗng nhiên nắm lấy bàn tay cô và đan mười ngón tay vào.
“Ông chủ Mạnh…” Vạn Tố Y nhìn tay hai người đan vào nhau thì khẩn trương, muốn nhắc nhở anh.
“Ngày mai, em về nhà một chuyến, cha mẹ muốn ăn một bữa cơm với em.” Mạnh Kiều Dịch ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy khó xử của cô và nói cho biết cô.
Vạn Tố Y còn đang chú ý tới bàn tay hai người, khi nghe anh nói vậy, cô sửng sốt và ấp úng: “Dạ? Ăn cơm gì cơ ạ?”
“Hử?” Mạnh Kiều Dịch nhìn cô chăm chú, hình như đang nhắc nhở, lại giống như đang ra hiệu cho cô.
Lúc này cô mới hiểu được ý anh, lập tức khẩn trương hỏi: “Vậy… vậy tôi nên chuẩn bị gì?”
Lần này xem như là chính thức gặp cha mẹ anh, cô cần phải chuẩn bị cẩn thận.
Mạnh Kiều Dịch nhẹ nhàng nắm tay cô không chịu buông: “Em không cần chuẩn bị gì cả.”
Những lời anh nói, Vạn Tố Y nghe được nhưng hiểu tương đối chậm. Sự chú ý của cô đều bị thu hút bởi bàn tay của anh. Anh nắm tay cô như thế, từ lòng bàn tay cô truyền đến cảm giác dính dính, không thể bình tĩnh được, vừa hồi hộp lại có chút sợ hãi, không biết đang suy nghĩ gì. Lòng bàn tay và chóp mũi đều đổ mồ hôi.
Vạn Tố Y cắn răng, đột ngột nói một câu: “Tôi muốn đi ngủ…”
“Được.” Mạnh Kiều Dịch vẫn thản nhiên, căn bản giống như không ý thức được gì, dắt tay cô đi lên trên tầng.
Vạn Tố Y nuốt nước bọt, chậm rãi đi theo anh. Chẳng lẽ tối nay cô sẽ không thể trốn được sao?
Vạn Tố Y nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Mỗi khi cô bước lên một cầu thang, trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài. Cả cầu thang này dường như dài dằng dặc, khiến cho người ta thấy khủng hoảng.
Đến cửa phòng ngủ, Mạnh Kiều Dịch đứng lại và liếc nhìn bàn tay của hai người đang nắm chặt, thoáng cười nói: “Đến rồi.”
“…” Anh có ý gì?
Mạnh Kiều Dịch lưu luyến thả tay cô ra: “Em đi nghỉ sớm đi.”
Vạn Tố Y sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Chợt môi của Mạnh Kiều Dịch đã chạm đến môi cô, nhưng anh chỉ hôn nhẹ, trên gương mặt tươi cười có vẻ không đứng đắn nhưng đầy quyến rũ: “Chúc em ngủ ngon.”
Vạn Tố Y hoàn toàn ngây người. Mạnh Kiều Dịch giơ tay khẽ cọ vào mặt cô: “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không ép buộc người khác.”
Anh nói xong thì rút tay lại, xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
“…”
Vạn Tố Y đờ đẫn, chậm rãi nuốt nước bọt, vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Khi anh nói sẽ không ép buộc cô, trong lòng cô tự nhiên thấy ấm áp. Chẳng qua… Vạn Tố Y sờ lên môi mình. Nụ hôn vừa nãy là chúc ngủ ngon thôi sao?
Vạn Tố Y đóng cửa phòng, nhìn bức tường phía sau chiếc giường kia, trái tim đập mạnh. Trong gian phòng phía sau bức tường đó có một chiếc giường được kê sát vào tường. Lúc này, Mạnh Kiều Dịch hẳn đang nằm ở đó. Cho dù không nhìn thấy anh, nhưng gương mặt cô vẫn ửng hồng.
“Vạn Tố Y, mày quá vô dụng.” Vạn Tố Y day mi tâm của mình và khẽ thở dài, ngã người xuống giường. Sao cô có cảm giác mình đã bắt đầu si mê vẻ đẹp trai của Mạnh Kiều Dịch vậy?
Vạn Tố Y lắc lắc đầu và dùng điện thoại di động mở Weibo. Bài đăng cuối cùng của cô là từ ba năm trước, số người hâm mộ từ hai triệu xuống còn chín trăm ngàn, mấy năm qua nó có tăng lên một ít, làm tròn cũng được một triệu. Ba năm trước đây, cô lấy cái tên trên Weibo là Dương Chi Thủy, chủ yếu là cập nhật cách trang điểm của mình. Cô chưa bao giờ dạy người hoá trang trên Weibo, nhưng chỉ dựa vào các loại ảnh chụp trang điểm đẹp mắt của mình và bắt chước theo cách trang điểm của người nổi tiếng đang hot trên mạng. Nhưng trừ bản thân cô ra, không ai biết cô là Dương Chi Thủy, ngay cả Lương Dần cũng không biết.
Khi cô và Lương Dần kết hôn, cô đã hỏi Lương Dần vì sao phải lựa chọn cô. Dù sao trong cuộc sống thực tế, cô chỉ là một công nhân viên chức nhỏ của vương quốc Karen. Khi đó Lương Dần trả lời cô, bởi vì cô bình thường nhất, càng là người bình thường thì càng chân thật.
Vì câu chân thật này, cô đã hoàn toàn vứt bỏ Dương Chi Thủy trong thế giới trên mạng. Bây giờ, Lương Dần vứt bỏ cô, cô có thể tìm Dương Chi Thủy về, cô cũng sẽ không bỏ qua chuyện mình thích vì bất kỳ người nào nữa.
Ba năm trước đây, cô đã viết một dòng cuối cùng trên Weibo: Vì chuẩn bị kết hôn nên tôi sẽ không cập nhật nữa, tôi hy vọng tất cả mọi người đều gặp may mắn!
Giờ phút này, cô xóa dòng chữ đó trên Weibo và thay bằng nội dung mới: “Mong từ trang điểm có thể có người hâm mộ đột phá mốc năm triệu. Chỉ có điều bây giờ còn cách năm triệu hơi xa. Thôi từ từ vậy.” Phía dưới nội dung tin nhắn còn kèm theo bức ảnh tự chụp một bên mặt được trang điểm rất tinh tế cách đây ba năm.
Chỉ từ ảnh chụp sẽ thấy được Dương Chi Thủy trong hình rất xinh xắn, đôi mắt long lanh tuyệt đẹp, căn bản không thể nhận ra người đó với Vạn Tố Y là cùng một người.
Sau khi Vạn Tố Y đăng tin xong thì đặt điện thoại di động sang một bên, hài lòng nhìn lên trần nhà và hít sâu một hơi. Chiếc điện thoại di động vang lên tiếng báo có tin nhắn. Cô không biết mình sẽ nhận được lời mắng chửi hay là chúc phúc.
Cô đắp chăn và nhắm mắt lại, lần này cô ngủ rất say.
Đến nửa đêm, cửa phòng được đẩy ra, có người bước vào phòng mà cô không hề hay biết.
Bên trong gian phòng tối tăm chỉ có chút ánh sáng từ ngoài cửa phòng ngủ hắt vào. Một bóng người cao lớn bước nhẹ về phía bên giường của Vạn Tố Y.
Mạnh Kiều Dịch có chìa khoá, cho dù Vạn Tố Y có khóa trái cửa thì anh cũng có cách vào được.
Anh chậm rãi ngồi xuống bên giường của Vạn Tố Y, đôi mắt nhìn cô chăm chú, bàn tay chạm nhẹ vào gương mặt cô. Cảm giác mềm mại và mịn màng thật làm cho người ta không muốn buông tay. Gương mặt điển trai của anh dần cúi xuống. Khi mặt anh và mặt Vạn Tố Y chỉ cách có mười centimet, anh ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt cô. Rõ ràng cô không tính là xinh đẹp, nhưng không hiểu sao anh lại thấy si mê.
“Người phụ nữ kỳ lạ.” Anh nói với vẻ tò mò.
Khi nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ say của cô, khóe miệng anh cong lên và khẽ mỉm cười, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi cô: Có thể chúng ta đã được định trước phải ở cùng với nhau.”
Sợ làm cô tỉnh giấc, cuối cùng anh chỉ hôn nhẹ rồi thôi.
Mạnh Kiều Dịch đứng dậy, ở bên giường nhìn cô và khẽ nói: “Chúc ngủ ngon.”
Anh tới rồi đi mà Vạn Tố Y không hề hay biết. Sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy tối qua mình ngủ rất ngon.
Cô sờ tay qua bàn lấy kính đeo vào và cầm lấy chiếc điện thoại di động của mình. Tài khoản trên mạng của cô nhắc cô có 100.000 tin nhắn còn chưa đọc!
Vạn Tố Y mở tài khoản ra và thật sự bị giật mình. Dưới tin nhắn cô đăng tối hôm qua đã có hơn 70.000 bình luận và 40.000 lượt chia sẻ. Trong phần lớn những tin nhắn và chia sẻ phía dưới đều là người hâm mộ kích động khi chờ đợi được cô trở lại. Có người hâm mộ quá mức kích động, liên tiếp nhắn mấy trăm bình luận có nội dung giống nhau: “A a a, đại mỹ nhân của tôi cuối cùng đã trở lại! Thủy Thủy, tôi là fan hâm mộ của cô!”
Không chỉ có người hâm mộ kích động, cô liên tiếp được lên hot search Weibo với tiêu đề là: Dương Chi Thủy, bàn tay hóa trang kỳ diệu đã trở lại Weibo!
Điều này rất hiếm thấy đối với trang Weibo chỉ có một triệu fan hâm mộ. Xem ra trong triệu người hâm mộ này, có rất nhiều fan trung thành vẫn chờ đợi cô.
Khóe miệng Vạn Tố Y hơi cong lên, không thể nghi ngờ những người hâm mộ có phản ứng mạnh đã làm cô rất cảm động, loại cảm giác sau ba năm còn có người chờ đợi như vậy thật tuyệt.
Cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, chợt có cuộc điện thoại gọi tới, trên màn hình hiện ra hai chữ Lương Dần.