Ông Xã Hắc Đạo: Kế Hoạch Đưa Vợ Yêu Về Nhà

Chương 3: Ghé thăm trường đại học



Tập đoàn JNP.

Sáng hôm sau, Âu Dương Chính Thần như thường lệ đã có mặt tại tập đoàn. Tập đoàn JNP chính là cái vỏ bọc hoàn hảo cho cốt lõi bên trong của ông trùm hắc đạo như anh. Ở cương vị này, anh chính là Chủ tịch toàn năng. Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết. Còn thực tế ra, không ít thì nhiều người có máu mặt trong giới thương trường đều biết quyền năng của anh tới đâu.

Anh còn mãi tập trung vào công việc đang giang dở, Lăng Vũ đã vào báo cáo tình hình.

– Lão đại.

– Ở công ty gọi tôi là Âu tổng.

– Vâng. Tôi nhớ rồi. Thông tin mà anh muốn tôi tìm hiểu đã có rồi ạ.

Anh ngước mắt lên nhìn vẻ muốn biết. Ngay lập tức, Lăng Vũ đã đặt tập hồ sơ mà anh cần lên bàn. Anh nhanh tay mở xem từng xấp tài liệu. Thông tin mà Lăng Vũ tìm được khiến anh có chút không hài lòng vì nó có phần sơ Sài.

Ngoài những thông tin cơ bản ra thì chẳng còn gì khác. Anh nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng. Người đi theo anh đã lâu như Lăng Vũ, nhiều lúc anh chẳng cần nói hắn cũng biết anh đang nghĩ gì. Hắn nhanh chóng nhận lỗi.

– Âu tổng, xin lỗi. Nhưng thời gian ngắn như vậy tôi chỉ tạm thời tra ra được từng đó. Những thông tin còn lại như coi người nhúng tay vào che giấu vậy.

– Không cần đâu. Cậu ra ngoài đi. Nếu đã là cố gắng che giấu thì cũng không cần thiết phải đào bới lên làm gì.

– Vâng. Cảm ơn Âu tổng.

– À mà cậu đánh tiếng với hiệu trưởng trường Đại học công nghệ thông tin một chút đi. Ngày mai tôi sẽ qua trường một chút.

– Vì cô gái tên Doãn Mạt Hy sao ạ?

– Lăng Vũ. Từ khi nào cậu trở nên nói nhiều như vậy?

– Xin lỗi Âu tổng. Tôi sẽ thu xếp ạ.

– Được, cậu ra ngoài đi.

Lăng Vũ rời đi, trả lại không gian hoàn toàn yên tĩnh lại cho Âu Dương Chính Thần. Anh nhàn nhã đút tay vào túi quần. Đầu óc xa xăm, suy nghĩ về những việc đã sảy ra trong quá khứ, cũng như những việc đang diễn ra ở hiện tại.

Đối với việc Lăng Vũ không tra ra rõ ràng được thông tin về cô, anh cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Từ việc cô giết chết bang chủ bang Kim Xà anh đã thấy thân thế của cô không đơn giản một chút nào. Bởi vì với một người bình thường mà nói, chỉ có kẻ ngu mới dây vào lũ giết người không chớp mắt như Kim Xà.

Nhưng không sao. Chỉ cần biết cô đang học tại trường đại học nào thì anh chắc chắn sẽ tiếp cận được cô. Dù chưa biết cô là địch hay bạn. Cứ tìm hiểu trước sẽ biết ngay không phải sao? Hơn nữa, với năng lực của bản thân mình và thế lực hiện giờ của bang Bạch Long. Anh không tin cô có thể gây ra nguy hiểm gì cho anh.

Cũng lạ, Một Người đàn ông gần ba mươi tuổi như anh, hà cớ chi lại bị cô thu hút đến vậy. Không phải trước nay, phụ nữ đối với anh, chính là điều mà anh không muốn nhắc đến nhất sao. Hình như đối với cô, anh đang để tâm hơi nhiều thì phải.

Trường Đại học công nghệ thông tin Z

Doãn Mạt Hy và Cẩm Linh bước xuống xe trước bao con ánh nhìn ham muốn của mấy anh chàng nam sinh.

Hai cô gái với hai sắc thái hoàn toàn khác nhau. Nếu như Cẩm Linh mang vẻ đẹp nhẹ nhàng và dịu dàng. Thì Mạt Hy lại mang vẻ đẹp sắc sảo và khuyến rũ. Hai người khi đặt cạnh nhau cứ như một đen một trắng, đối lập nhưng lại hòa hợp đến kỳ lạ. Càng như thế càng gây sự chú ý khi xuất hiện ở cùng một địa điểm.

Hai nữa, cái mà họ chú ý không phải vì vẻ đẹp bên ngoài, mà còn bởi sự xuất thân một cách thần bí của hai cô. Chẳng ai hiểu rõ xuất thân của hai cô nàng như thế nào, đó là một câu hỏi lớn đối với sự tò mò của đám thanh niên mới lớn.

Chỉ biết rằng, từ năm nhất hai nàng đã không ở ký túc xá sinh viên mà ở trong trung cư cao cấp. Đi học luôn bằng siêu xe. Đàn ông mà, càng thần bí càng kích thích sự tò mò. Đặc biệt là với hai cô gái xinh đẹp và thành tích học tập khủng như Doãn Mạt Hy và Cẩm Linh.

Cẩm Linh đi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Doãn Mạt Hy.

– Tiểu Hy. Năm nay là năm cuối, cậu định nộp hồ sơ xin thực tập ở công ty nào chưa?

– Mình chưa biết. Nhưng mà cũng không thấy hứng thú lắm. Cậu không biết mình học công nghệ thông tin chỉ vì hứng thú với máy tính thôi à? Hơn nữa…

– Haizz.. Cậu đừng có nghĩ như vậy. Dù có thế nào thì bên ngoài cậu cứ sống như một người bình thường đi.

– Theo cậu thế nào gọi là không bình thường? Thế cậu định nộp vào công ty nào?

– Mình đang định nộp vào JNP. Nhưng đang sợ không được.

– Không được? Có công ty nào không nhận một sinh viên xuất sắc như cậu vào thực tập sao?

– Tất nhiên rồi. Cậu không biết JNP là công ty lớn thế nào. Được vào đó thực tập thì dù sau này cậu không được công ty giữ lại thì xin việc ở công ty nào mà không được.

– Mình không quan lắm. Thôi cậu cứ nộp ở đâu thì nộp luôn cho mình đi. Đằng nào cũng phải hai tháng nữa mới thực tập.

– Được. Mình xem thế nào nộp luôn cho cậu.

Không bỏ vào tai những gì Cẩm Linh nói, Doãn Mạt Hy cứ vô tư thẳng bước mà không hay có một ánh mắt vẫn luôn nhìn mình từ nãy đến giờ.

Đối với cô, chẳng điều gì làm cô quan tâm giờ này. Tự do đối với cô là muôn năm. Cái gì mà công việc, cái gì mà thực tập. Đối với cô, những nhiệm vụ có độ khó cao của tổ chức mới thực sự là có sức hút với cô. Cứ thi thoảng nhận vài nhiệm vụ như vậy tăng độ kích thích là tốt nhất với cô.

Thời gian còn lại cứ gọi là vô tư xách va ly lên mà thăm thú thế giới đó đây. Nếu không vì hứng thú với máy tính và cái gọi là ” Sống giống người bình thường” thì còn lâu cô mới học đại học. Chứ còn với trí thông minh và độ nhanh nhạy của cô thì vứt ở đâu chẳng sống được.

Từ phía chiếc siêu xe sang trọng. Âu Dương Chính Thần không che giấu ánh mắt của mình trực tiếp nhìn theo bóng dáng của Doãn Mạt Hy. Không biết vì sao người con gái này đặc biệt thu hút anh..

Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã không tự chủ được mà muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn. Điều này có lẽ là bình thường đối với một người đàn ông trước một cô gái đẹp. Nhưng đối với một gã trai hai mươi chín mùa hoa chuối chưa một lần yêu đương như anh thì chẳng bình thường chút nào.

Chỉ khi bóng dáng của Doãn Mạt Hy đã khuất hẳn sau hành lang lớp học, Âu Dương Chính Thần mới ra hiệu cho Lăng Vũ.

– Đi thôi. Đến phòng hiệu trưởng.

Lăng Vũ chỉ gật đầu tỏ ra mình đã hiểu. Nhiều lúc, các cô nàng trong công ty và các anh em trong bang cũng không hiểu sao anh có thể khai quật được một cánh tay đắc lực như Lăng Vũ. Hắn không những năng lực làm việc tốt, mà đến ngoại hình cũng tốt.

Quan trọng là tính cách cũng giống anh nốt. Lạnh lùng, ít nói. Các cô gái muốn lại gần với hắn hơn một chút thì cũng cần phải cần suy nghĩ lại. Vì ở hắn, cái vẻ cấm dục toát ra bên ngoài cũng chẳng kém Âu Dương Chính Thần chút nào.

Sự có mặt của Âu Dương Chính Thần ở đây ngày hôm nay Làm cho hiệu trưởng không giấu được vui mừng mà cũng không kém phần căng thẳng. Ai bảo tập đoàn JNP của anh là nhà tài trợ lớn nhất cho trường, nhưng nhìn anh lại khiến người khác không rét mà run, sống lưng vô tình lạnh khi ở gần như thế kia chứ.

Hiệu trưởng niềm nở rót trà đón tiếp mà sống lưng không biết tự lúc nào đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Ông chủ động lên tiếng, dù lép vế ông cũng là chủ nhà.

– Không biết Âu tổng hôm nay đến có việc gì không ạ?

– Cũng không có việc gì quan trọng lắm. Chỉ là muốn xem xét lại kế hoạch tài trợ trang thiết bị học tập cho trường vào năm học tới như thế nào.

– Được vậy thì tốt quá. Âu tổng cũng biết, bây giờ học tập cũng chạy theo công nghệ. Đặc biệt những trường về công nghệ đặc thù như chúng tôi, trang thiết bị là điều không thể thiếu. Nếu tập đoàn các anh có thể hỗ trợ cho trường mặt này thì chúng tôi thật sự vô cùng biết ơn.

– Cái đó là chắc chắn rồi.. Đã đến đây thì chắc chắn không nói xuông được. Nói là sẽ làm.

– Được vậy còn gì bằng.

– Nhưng trước mắt tôi muốn đi tham quan khảo sát thực tế môi trường học tập của Trường chúng ta đã.

– Cái này là đương nhiên rồi. Mời Âu tổng đi theo tôi.

Anh đứng lên tiêu sái, cài lại nút áo vest. Hiệu trưởng cũng đi theo sau. Biết là đáp ứng yêu cầu của người đầu tư nhưng mà trong đầu ông ta bây giờ đang đầy những dấu chấm hỏi mà chẳng dám lên tiếng. Những năm trước khi tập đoàn JNP của anh đầu tư vào làm gì có chuyện tham quan với khảo sát. Giờ còn lại là trực tiếp sếp tổng đến. Đúng là chẳng hiểu luồng mây nào kéo vị đại thần thánh này tới đây. Nhưng mà bản thân ông ta tự hiểu, nếu đắc tội với anh, thì cứ gọi là đừng mơ mộng tới khoản tài trợ kia nữa.

Âu Dương Chính Thần và Lăng Vũ theo sự dẫn đường của hiệu trưởng tham quan các khu học tập của sinh viên. Trường Đại học chứ đâu phải nhà trẻ mà ê a đủ loại thứ tiếng. Đối với những nơi như vậy, giờ giải lao với giờ học cũng chẳng khác gì nhau mấy. Chỉ thỉnh thoảng một vài sinh viên đi ngược chiều lại với anh.

Nhưng bất cứ sinh viên nào đi qua anh đều không kiềm chế được mà liếc trộm anh vài cái. Đối với những cái nhìn như vậy, không hiểu sao anh thật sự có chút bài xích.. Nó khiến anh có cảm giác mình là một động vật lạ ở trong sở thú, mối người đi qua chính là một khách tham quan, tò mò nhìn lại.

Anh nhíu mày, vẻ khó chịu. Điều này làm hiệu trưởng khá là khó xử. Nhưng ông cũng chẳng biết làm sao. Chẳng lẽ bắt tất cả học sinh nghỉ học. Chỉ có cách đấy mới không ai nhìn anh nữa. Chứ còn trong ngày học thế này thì ông cũng đành, chịu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.