Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang!

Chương 4: Thông tin về Tiểu Nhi



Tại biệt thự Ưng gia….

Chiếc xe Maybach đậu trước cổng, quản gia chạy ra mở cửa, Hoàng Thuận bước xuống xe, nhanh chóng đi vào và tiến thẳng lên lầu 2.

Bước vào phòng ngủ, anh đóng chặt cửa lại, sau đó cởi quần áo và lấy một chiếc khăn quấn ngang hông.

Đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen lên, anh chìm trong nước. Mái tóc nâu gỗ tự nhiên ướt nhem, dính nhẹ lại vào nhau. Thân người to lớn vạm vỡ như một con dốc để nước chảy xuống.

Tắm xong, anh đi ra, choàng chiếc áo trắng vào và ngồi trên giường lớn. Nằm xuống và đắp mền, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, xung quanh anh là một màu trắng sáng. Xoay qua xoay lại, chợt, anh nghe tiếng khóc thút thít phát ra từ đằng xa.

Đi theo tiếng khóc, anh nhìn thấy Tiểu Nhi đang ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt khóc nức nở. Anh mỉm cười, đi đến nói

– Bé con, sao lại khóc? Tiểu Nhi nghe được giọng nói ấm áp của anh, cô ngước mặt lên nhìn

– Là anh sao? Tiểu Nhi hỏi. Hoàng Thuận gật nhẹ đầu, anh quỳ xuống, dang tay ra như đón chào cô.

Tiểu Nhi ngoan ngoãn bò đến, sà vào lòng anh, vừa khóc lóc, vừa than trách số phận của bản thân. Anh ôm cô, ôn nhu vuốt lưng cô, lắng nghe từng câu nói.

Cứ như thế, giấc mơ tiếp diễn đến sáng, chưa kịp nghe câu cuối của Tiểu Nhi, tiếng chuông đồng hồ reo lên, anh giật mình tỉnh giấc

Nhìn sang chiếc đồng hồ đang rung mạnh, phát ra âm thanh ồn ào, khiến anh khó chịu. Cầm lấy chiếc đồng hồ, anh quăng mạnh vào tường, rủa thầm một tiếng

– Mẹ kiếp!

Chiếc đồng hồ va mạnh vào tường, rơi mạnh xuống đất và vỡ tan tành.

Anh bực bội bước xuống giường, và đi về phía tủ gỗ lớn. Mở cửa tủ, anh lấy một bộ vest xám và đi vào phòng tắm

Nửa tiếng sau, anh rời khỏi phòng ngủ với âu phục chỉnh tề. Bước xuống phòng ăn, anh nhìn người phụ nữ tầm 50 tuổi trong bộ đầm tím than đang ngồi ăn một cách từ tốn.

– Chào mẹ. Anh lên tiếng

– Chào con, lại ăn sáng đi. Bà xoay mặt lại nhìn anh, nở nụ cười hiền hậu.

– Dạ. Anh gật nhẹ đầu rồi đi đến ngồi đối diện mẹ anh. Cầm dao và nĩa, anh nhẹ nhàng cắt thịt ra và cho vào miệng thưởng thức.

– Hôm nay con có hẹn đúng không? Bà hỏi, tay cầm khăn nhẹ nhàng chùi miệng

– Dạ. Là hẹn với Hắc Phong. Anh trả lời

– Vậy sao? Có cần làm bữa tối cho con không? Bà hỏi tiếp

– Không cần. Con đi ăn với Hắc Phong và Phi Yến cũng được.

– Phi Yến? Con thích con bé đó sao? Bà hỏi, sự khó chịu thể hiện trên khuôn mặt

– Không. Cô ta chỉ là hồ ly thôi. Con đã tìm được ý trung nhân cho mình rồi. Anh nói

– Ai lại có thể lọt vào mắt xanh của con trai ta nhỉ? Bà đan hai tay, cằm tựa lên đó, nở nụ cười dịu dàng

– Là một cô hầu của Loan gia. Anh vui vẻ nói

– Ồ, thật sao? Bà ngạc nhiên hỏi.

– Dạ thật. Anh gật nhẹ đầu, bà mỉm cười, đứng lên, trước khi rời đi, bà nói

– Sao cũng được. Miễn là tìm cho ta một cô con dâu hiếu thảo với mẹ chồng, chung thủy với bạn đời là được. Nói xong liền rời đi

Hoàng Thuận nhìn bà, anh mỉm cười, nói thầm

– Tất nhiên là vậy.

Dùng bữa xong, anh đi ra chiếc xe Lamborghini đang đậu trước cửa, thư ký Tô thấy anh liền cúi chào lịch sự

– Chúc Ưng tổng có một buổi sáng tốt lành

– Ừ. Anh cũng vậy. Đi thôi. Hoàng Thuận nói rồi lên ghế phụ ngồi. Thư ký Tô mỉm cười, ngồi lên ghế chính và lái xe đến tập đoàn Thần Phong.

Trên đường đến tập đoàn, thư ký Tô nói

– Hôm nay cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ đấy ạ

– Ừ. Vào vấn đề đi. Không cần vòng vo. Anh lạnh lùng nói, lưng dựa vào ghế, hai tay đan lại nhau

– Vâng. Tôi đã tra ra được một số thông tin về cô gái đó. Mặc dù hơi ít nhưng chắc cũng đủ rồi. Thư ký Tô đưa cho anh bảng kết quả.

Hoàng Thuận nhận lấy, đôi mắt chim ưng lướt nhìn dòng chữ ngay ngắn

” Tên là Lý Tiểu Nhi,17 tuổi, chị em cùng cha khác mẹ với Phi Yến. Cha là Loan Phúc Lợi. Mẹ là Lý Mỹ Nhiên ( đã qua đời). Mẹ kế là Huỳnh Hồng An.

Sở thích là đọc sách, vẽ tranh. Món ăn ưa thích là bánh xếp và bào ngư.

Mẹ ruột mất vào 1 tháng trước. Nguyên nhân là do bị xe tông gây tổn thương ở phần não.

Hiện tại Lý Tiểu Nhi đang làm người hầu cho Loan gia. Vài ngày trước nhập viện do bị cha mẹ và người hầu ở Loan gia đánh đập dã man. Lí do bị đánh là vì lỡ tay làm đổ nồi nước sôi lên người mẹ kế. “

Sau khi đọc xong, gân xanh trên trán nổi đầy, anh tức giận, bóp nát tờ giấy.

Thư ký Tô nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi. Xem ra Ưng Hoàng Thuận anh đã tức giận đến cực độ rồi!

Thư ký Tô là bạn thân của anh và Bạch Hắc Phong từ khi còn nhỏ. Ngoài cha mẹ anh và Hắc Phong ra, anh là người hiểu rõ Hoàng Thuận nhất.

Hoàng Thuận rất hiếm khi tức giận, nhưng một khi đã nổi cơn giận có thể cướp đi một trăm mạng người mà không thương tiếc.

Với lại, Hoàng Thuận là người lạnh lùng, xem phụ nữ như công cụ phát tiết, chưa bao giờ nói yêu bất cứ cô gái nào.

Mà phụ nữ chỉ cần nhìn thoáng qua anh một lần cũng đã bị anh làm cho “mê mẩn”. Từ tiểu thư đến các cô người mẫu nổi tiếng trong showbiz đều tự nguyện dâng hiến thể xác cho anh.

Và đây là lần đầu tiên, vì một cô hầu nữ thấp kém mà Hoàng Thuận lại tức giận, chúng tỏ anh đã biết yêu! Điều này khiến thư ký Tô vô cùng vui mừng.

Lái xe đến tập đoàn Thần Phong, anh cùng thư ký Tô đi vào. Lên lầu 61, anh bước vào phòng, ngồi lên ghế, anh nói với thư ký Trịnh Mỹ Dung đang lau bàn

– Pha cà phê

– Dạ. Trịnh Mỹ Dung gật đầu rồi đến quầy giải khát. Còn thư ký Tô thì đưa tài liệu cho anh duyệt.

Hoàng Thuận vừa ngồi xem, tay anh như muốn xé nát mấy tờ tài liệu

“Chờ thời cơ chín muồi, tôi nhất định sẽ rước em về làm vợ, đồng thời xử lí cả Loan gia.”

………………………………………

Buổi chiều, anh lái xe đến Loan gia. Phi Yến ngồi trên tầng 2, cô ta đang bôi son trét phấn, vừa nghe tiếng xe Lamborghini liền vui mừng, chạy xuống.

Hoàng Thuận đi vào, đứng dưới phòng khách chờ Phi Yến. Lúc này Tiểu Nhi đi đến, vừa nhìn thấy anh đã sợ. Cô vội chạy nhanh qua.

Hoàng Thuận giật mình, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc lướt qua mình, anh có chút thất vọng khi cô sợ và xa lánh anh. Bỗng, anh phát hiện, khi cô chạy ngang qua anh, trên cánh tay nhỏ có vài vết mờ của các vết thương để lại. Máu nóng sôi lên, anh lấy hơi, hít thở thật sâu, để bình tĩnh lại

Phi Yến chạy xuống, cô ta ôm lấy cổ anh, nũng nịu

– Em nhớ anh quá à ~~~.

– Anh cũng vậy. Cha mẹ em đâu? Anh dịu dàng hỏi

– Họ đi chơi rồi. Anh à, mình đi thôi. Em muốn ~~~. Cô ta chu môi nói. Hoàng Thuận gật nhẹ đầu, cùng cô ta đi ra ngoài.

Để Phi Yến bước lên xe, anh lén quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ đang ở bên kia góc vườn ngồi tưới hoa, bắt sâu.

Đôi mắt anh u buồn, trong lòng dâng lên sự thương xót. Phi Yến nhìn anh, cô ta hỏi

– Anh sao thế?

– À, không, không sao. Đi thôi. Anh giật mình xoay lại, bước lên xe rồi lái xe đến quán Bar Ảo Mộng.

Tại quán Bar Ảo Mộng, anh khoác tay Phi Yến đi vào. Bên kia, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần kaki đang ngồi uống rượu.

Mái tóc đen bảy ba, khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt đen hút hồn, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi bạc nhấp từng miếng rượu. Phụ nữ ngồi xung quanh, nhìn anh với đôi mắt hình trái tim (giống trên phim vậy đó =]])

– Đến sớm nhỉ? Hoàng Thuận đi đến nói. Tất cả ánh mắt của nữ nhân đều dồn hết vào hai anh, tất cả trái tim đều đập thình thịch

“Người đâu mà đẹp trai quá à”.

– Sớm gì? Mới đến thôi đấy. Anh trả lời

– Ừ. Hoàng Thuận ngồi xuống, kêu ngay một chai rượu vang.

Phi Yến ngồi cạnh anh, cô ta nhìn Bạch Hắc Phong với đôi mắt mê mẩn.

Mà Bạch Hắc Phong thấy cô, anh không thích bởi vì anh có cảm giác, người phụ nữ này rất gian xảo và ẻo lả.

– Bạn hiền à, mới đây đã có bạn gái rồi sao? Hắc Phong hỏi.

– Ừ. Anh gật nhẹ đầu

– Tên tôi là Loan Phi Yến, rất vui được gặp anh. Cô ta lên tiếng

– Rất vui được gặp cô. Hắc Phong cũng nở nụ cười với cô ta.

– Hôm nay không đi cùng mấy cô chân dài sao? Hoàng Thuận hỏi

– Aizz, lâu lâu thôi. Làm nhiều quá mất công chỗ đó của tôi hết tinh lực thì chết mất. Anh ta cười nói

Cả hai ngồi trò chuyện một hồi thì vào thẳng vấn đề chính. Trong lúc đó, Phi Yến liên tục liếc mắt nhìn Hắc Phong. Đến khoảng 6 giờ thì cả ba cùng đến nhà hàng sang trọng Bạch Kim ăn tối.

Bữa tối kết thúc, Hoàng Thuận đưa Phi Yến về nhà. Còn Hắc Phong thì đến tổ chức xử lí một số việc.

Về đến biệt thự của Loan gia là cũng 8 giờ, lúc này, cha mẹ kế đã về. Nghe tiếng xe Lamborghini, bọn họ chạy ra đón con gái và mời Hoàng Thuận vào nhà

Tuy nhiên, anh đã khéo léo từ chối lời mời của họ và quay trở về biệt thự Ưng gia.

………………………………………

Bảy năm sau….

Tại tập đoàn Thần Phong, Hoàng Thuận đang sắp xếp lại các tài liệu thì thư ký Trịnh đi vào. Cô cầm ly cà phê đặt xuống bàn anh và nói

– Mời Ưng tổng dùng cà phê.

– Ở đây gọi như thường là được. Anh nói

– Vậy sao? Ít nhất thì anh nên nói sớm một chút chứ. Mỹ Dung trách móc

– Anh tưởng đã nói rồi. Hoàng Thuận mỉm cười trêu chọc

– Anh….Hứ, ở với Tô Thành Quang vui hơn. Cô bực bội, chu môi nói

– Ồ, ra là em thích thư ký Tô nhỉ? Anh mỉm cười hỏi

– A. Làm gì có. Cô đỏ mặt nói. Anh nở nụ cười nửa miệng, rồi đứng lên.

Lúc này thư ký Tô ( mấy bạn bk tên rồi thì mình gọi thẳng tên luôn) đi vào. Anh nói

– Ưng tổng, đến giờ rồi.

– Ừ. Mỹ Dung, đi cùng anh. Hoàng Thuận nói rồi cùng Thành Quang và Mỹ Dung rời khỏi tập đoàn.

Lái xe đến biệt thự của Loan gia, Thành Quang bước xuống xe nhấn chuông

Quản gia đang làm việc, nghe tiếng chuông liền chạy ra. Bà nhanh chóng mở cửa, cúi đầu nói

– Chào ngài, Ưng thiếu gia.

– Hnm. Anh lạnh lùng gật đầu, Thành Quang lái xe vào bên trong rồi cả bọn bước xuống xe.

– Có đem theo không? Hoàng Tuấn hỏi

– Tất nhiên. Mà, em cũng muốn gặp cô gái đó lắm đấy. Mỹ Dung tươi cười nói. Hoàng Thuận xoa đầu cô rồi cùng nhau đi vào trong.

Phi Yến đang ngồi giũa móng tay, thấy Hoàng Thuận đến, liền chạy đến ôm lấy anh.

– Anh yêu, nhớ anh quá à ~~~. Cô ta chu môi nói, điều này khiến Mỹ Dung phát tởm. Cô vốn không ưa Phi Yến là bởi vì có mấy lần cô ta đến tập đoàn để gặp Hoàng Thuận

Vì anh kêu Mỹ Dung tiếp đãi chu đáo Phi Yến nên cô mới biết bộ mặt thật của cô ta. Uống nước thì phải lạnh. Lạnh qúa cũng chê mà nóng quá cũng chê.

Nước bình thường thì cũng chê y vậy. Món ăn vừa miệng thì bảo mặn quá, ngọt quá….Điều này khiến Mỹ Dung phát tức.

Hoàng Thuận ôm eo Phi Yến, anh nói

– Ừ. Anh cũng nhớ em.

Phi Yến thích thú, cô ta liếc mắt nhìn Mỹ Dung. Mà cô thấy cô ta liếc mình, liền không quan tâm, có thể nói là bơ luôn.

Cha mẹ cô ta từ trên lầu đi xuống, thấy anh và Thành Quang, Mỹ Dung liền vội cúi chào, cha cô ta nói

– Ưng thiếu gia đến đây sao không báo trước? Tôi chưa kịp chuẩn bị gì để tiếp đãi ngài cả.

– Không sao. Ngồi xuống đi. Chúng ta có chút chuyện để bàn bạc đấy.

– À vâng, cảm ơn ngài đã bỏ qua. Hắn ta gật đầu nói. Mẹ kế cũng mỉm cười, bà ta vội chạy ra vườn tìm Tiểu Nhi

Cô đang đứng tưới cây, thấy bà ta chạy ra liền gật đầu chào. Bà ta nói

– Mày vào chuẩn bị trà nước mời khách nhanh lên. Nếu không tao đánh mày đó.

Tiểu Nhi nghe vậy, cô vội chạy vào bếp pha trà.

Để trà nguội một chút, cô mang ra mời khách. Và thật không ngờ, người khách này….lại chính là anh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.