Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang!

Chương 39: Lưu Dĩnh giả ngọt



– Không, buông tôi ra! Buông ra, buông tôi ra! Thuận, tha cho em, làm ơn, hãy tha cho em, Thuận, Thuận…

Tiếng hét của Nhiễu Chi vang vọng lại trong không gian rộng lớn

Mọi người thấy cô ta bị lôi đi, không ngớt lời phê phán. Chiểu Lam đứng như trời trồng nhìn Nhiễu Chi bị lôi đi, hai chân run rẩy, không có chút sức lực để nhấc lên

– Vậy, “món quà” tiếp theo là dành cho…..

Anh xoay mặt sang nhìn Chiểu Lam. Cô ta giật nảy mình, sợ anh sẽ phạt giống như hai người kia, vội quỳ thụp xuống hối lỗi

– Xin anh hãy tha thứ cho tôi! Tôi hứa…tôi hứa sẽ không đụng chạm gì đến Ưng thiếu phu nhân nữa, tôi xin hứa!

Hoàng Thuận nhếch mép cười khinh, anh lạnh giọng nói

– Cô cho rằng tôi sẽ tin những lời nói của cô sao?! Cô…là kẻ mà tôi cần phải phạt nặng hơn hai người kia đấy!

– Cái gì? Tôi chỉ đổ mực lên người cô ta thôi, tại sao tôi lại bị nặng hơn chứ?!

Chiểu Lam nói, trong lòng cảm thấy bất công.

– Bản thân nói gì còn không biết, đúng là ấu trĩ! Lời nói của cô vô cùng khó nghe, thứ hai, mùi thức ăn và mùi mực hòa trộn lại với nhau sẽ tạo ra một mùi hôi kinh tởm, thế nên, tội của cô là nặng nhất!

Anh đưa ra hai lí do hợp lí nhất để có thể phạt nặng cô ta. Những người xung quanh đều gật đầu, ai cũng đồng ý với những gì anh nói

Chiểu Lam tim đập thình thịch, cô ta vội đứng lên, bỏ chạy

Hoàng Thuận nở nụ cười nửa miệng, anh giơ tay ra hiệu, hậu vệ ở cửa ra vào liền cố ý để chân ra chắn ngang đường đi, Chiểu Lam do sợ hãi, cô ta không để ý đến chuyện này, liền vấp phải chân của hậu vệ, té nhào xuống, lăn xuống từng bậc thang

Cả cơ thể xây xước nặng, phần đầu rỉ chút máu, cô ta nhanh chóng ngất đi

Hoàng Thuận mỉm cười thỏa mãn, anh quay sang nói với Thành Quang

– Rút cổ phiếu của tập đoàn ta khỏi Lục thị ngay!

– Tôi hiểu rồi. Nói xong, Thành Quang xoay người rời đi

Các cô tiểu thư còn lại bị anh cho người đem nhúng vào đống mực tím, đen, đỏ, xanh.

Kết quả, cả cơ thể bọn họ dính đầy màu sắc, cơ thể lại có mùi nước hoa nồng, kết hợp với mùi mực, bọn họ trở nên hôi kinh tởm, ai cũng đều tránh xa

Sau khi giải quyết xong xuôi, bữa tiệc nhanh chóng được diễn ra tiếp

Hoàng Thuận đi lên phòng nghỉ, vừa mở cửa vào đã thấy cô đang ngồi co ro ở một góc

– Bà Xã, sao lại ngồi đó?

Anh chạy đến hỏi

– Huhu…em sợ lắm….huhu….

Tiểu Nhi vừa thấy anh vào, liền chạy đến lao vào lòng anh khóc lóc nức nở

Hoàng Thuận dịu dàng vỗ về cô, anh vuốt lưng cô, rồi đem cô lên giường ru cô ngủ

– Ngoan, ngủ đi cho khỏe!

– Chúng ta…không khiêu vũ sao?

Cô nằm trong lòng anh hỏi

– Bà Xã, em nên ngủ đi, chúng ta sẽ khiêu vũ vào dịp sau!

Anh nói

– Thật?

Cô hỏi

– Ừ, thật đấy. Mau ngủ đi!

Anh dỗ cô. Tiểu Nhi ngoan ngoãn nằm trong lòng anh thiếp đi lúc nào không hay

Đúng lúc Mỹ Dung và Chi An chạy vào, tay mỗi người một hộp gà rán và nước ngọt

– Tiểu Nhi! Ơ…

Cả hai ngạc nhiên khi nhìn anh đang ôm cô ngủ, Chi An hỏi

– Anh…vào đây…từ lúc nào thế?

– Anh mới vào. Hai người cầm gì vậy?

Anh nói rồi chú ý đến hai cái hộp trên tay hai người

– À, vì Tiểu Nhi ăn chưa no nên tụi em đi mua gà rán cho cổ ăn.

Mỹ Dung nói

– Ra vậy! Hai người ăn đi!

Anh nói rồi quay sang vỗ nhẹ vào lưng cô, ru cô ngủ tiếp

Hai người kia đứng yên nhìn họ, cười khổ

“Biết vậy khỏi mua”

Sáng hôm sau….

Tại sân bay Pháp….

Khách sạn Nolinski Paris….

– Hello, how can I help you? (Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?)

– I would like to book a single room (Tôi muốn đặt một phòng đơn)

– So, your number room is 507, 6th floor, this is your key room. (Vậy, phòng của quý khách mang số 507, lầu 6, đây là chìa khóa phòng của quý khách ạ)

– Thanks very much. (Cảm ơn cô)

– You”re welcome (Không có gì)

Lưu Dĩnh nhận lấy chìa khóa từ cô nhân viên quầy tiếp tân rồi đi đến thang máy, bấm số 6, thang máy liền đóng cửa, rồi đưa anh lên lầu 6

Căn phòng rộng lớn với đầy đủ tiện nghi, Lưu Dĩnh mỉm cười, đi vào đóng cửa, sau đó đem hành lí đặt ở một góc

– Aizz, nghỉ chút nào!

Lưu Dĩnh thả mình lên giường, thả lỏng cả cơ thể.

Sau vài phút nghỉ ngơi, anh đứng lên, đi vào phòng tắm để thay đồ.

Một lúc sau….

“Cạch”

Cánh cửa phòng tắm đóng lại, Lưu Dĩnh mặc một chiếc áo thun hiệu Adidas màu đen và chiếc quần thể thao viền trắng

Xỏ đôi giày thể thao màu đen vào, anh rời khỏi phòng rồi đi đến thang máy

Xuống tới tầng trệt, anh rời khỏi khách sạn. Sải bước trên con đường đông đúc, Lưu Dĩnh tham quan Paris rộng lớn

– Đẹp thật! Tháp Eiffel đúng là tuyệt!

Lưu Dĩnh nói, anh lấy camera ra, chụp vài tấm. Chợt một giọng nói trong trẻo khá quen thuộc vang lên, anh theo bản năng liền xoay mặt lại nhìn

– Một kiệt tác hoàn hảo! Mình phải lưu lại mới được!

Triều Vĩnh Hi tay cầm máy ảnh, ăn mặc khá giống như nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, đứng chụp tháp Eiffel ở mọi góc độ khác nhau

– Cô là…..

Lưu Dĩnh đi đến gần cô để xác định những gì mà anh đang nghĩ

– Hả? Anh…anh đang làm gì thế? Anh là ai?

Vĩnh Hi lùi lại, ra sức cảnh giác.

– Cô…là Triều Vĩnh Hi, phải không?

Lưu Dĩnh hỏi

– Anh biết tôi sao?

Cô nghi vấn hỏi

– Tất nhiên. Tôi không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây đấy. Thật là trùng hợp nhỉ?! Xin tự giới thiệu, tôi là Lưu Dĩnh, 28 tuổi, rất vui được gặp cô

Lưu Dĩnh đưa bàn tay ra, có ý muốn bắt tay với cô

– Vâng, rất vui được gặp anh!

Vĩnh Hi đưa tay bắt tay anh, nhưng xem ra cô vẫn đang cảnh giác anh

– Cô không cần sợ! Tôi không làm gì cô đâu!

Lưu Dĩnh cười nói

– À…ừm….tôi hiểu rồi!

Cô gật đầu nói

– Nhưng, Triều tiểu thư đang làm gì ở đây thế? Đáng lẽ giờ này cô nên ở Trung Quốc mới phải!

Anh nói

– À…thì, tôi….tôi muốn đi du lịch nên….

Cô lắp bắp, không biết nên nói gì

– À, vậy sao?

Anh gật đầu như đã hiểu ý cô

– Anh…vậy anh đang làm gì ở đây thế?

Cô hỏi

– À, tôi đang công tác ở Pháp nên mới ở đây.

Anh trả lời. Cô gật nhẹ đầu, cười ngượng. Cả hai im lặng một hồi, Lưu Dĩnh cảm nhận được bầu không khí quá yên ắng, liền lên tiếng

– Cô…có muốn dạo mát với tôi không?

– Hả? À, dạ, vậy cũng được ạ. Cô gật nhẹ đầu

Lưu Dĩnh mỉm cười nhẹ, anh liền nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đi

– Anh….anh làm gì thế?

Cô đỏ mặt hỏi. Lưu Dĩnh không nói gì, mỉm cười dắt cô đi. Vĩnh Hi lúc đầu có chút đỏ mặt, nhưng dần dần, cô quen với việc này, thoải mái nắm tay anh

Người ngoài nhìn vào, thấy hai người cười nói vui vẻ, còn nắm tay nhau thân mật như thế, ai cũng nói cô và anh là một cặp thanh mai trúc mã, một cặp đẹp đôi

Cả hai đi dạo đến khoảng gần trưa, liền cùng nhau đến một nhà hàng khá sang trọng gần Paris

Bước vào nhà hàng, tiếng chuông cửa vang lên, cô nhân viên đứng ngay cửa liền cúi đầu chào

– Hello, have a good day (Xin chào quý khách, chúc quý khách có một ngày tốt lành)

– Thanks (Cảm ơn). Anh gật đầu nói, cùng Vĩnh Hi đến chỗ ngồi gần cửa sổ

Nam phục vụ cầm menu đi đến, đưa menu cho Lưu Dĩnh, lich sự nói

– This is your menu. What do you want to eat? (Đây là thực đơn quý khách. Cho hỏi, quý khách muốn dùng gì ạ?)

– I would like two spaghettis and two soda. (Cho tôi hai phần mì Ý và hai ly soda)

– Wait for minutes. (Xin quý khách chờ trong giây lát)

Phục vụ nói rồi rời đi. Vĩnh Hi cau mày nói

– Tôi chưa nói gì cơ mà

– Tôi biết, nhưng tôi chắc là cô chưa ăn mì Ý bao giờ nên mới gọi món đó. Lưu Dĩnh mỉm cười nói

– Sao…anh biết tôi chưa từng ăn mì Ý? Cô nhíu mày hỏi

– Đoán thôi. Anh cười đáp. Vĩnh Hi có hơi ngạc nhiên, cô cảm thấy trong lòng có chút vui

Một lúc sau, hai phần mì Ý và hai ly soda được bày lên bàn, Vĩnh Hi và Lưu Dĩnh vừa dùng bữa, vừa trò chuyện vui vẻ

Ăn uống xong xuôi, cả hai cùng rời khỏi nhà hàng. Lưu Dĩnh thấy trời hơi lạnh, liền đưa Vĩnh Hi đến shop quần áo và mua cho cô áo len

Vĩnh Hi cảm thấy rất vui, cô có thiện cảm với người đàn ông này.

– Bây giờ cũng đến giờ tôi phải về, chào anh nhé!

Cô nhìn đồng hồ trên tay, nói rồi, định rời đi, Lưu Dĩnh bắt lấy tay cô, xoay người cô lại, hỏi

– Cô định đi đâu?

– Tất nhiên là về khách sạn. Cô trả lời

– Đừng về! Lưu Dĩnh đưa vẻ mặt buồn bã nói với cô

– Anh sao thế? Vĩnh Hi thấy lạ liền hỏi

– À, tôi…cô có thể….ở với tôi thêm một lát không? Lưu Dĩnh nói, giọng có phần năn nỉ, ánh mắt ánh lên sự cầu xin

– Nhưng…tại sao thế?

– Vì….tôi….tôi thích cô. Lưu Dĩnh lấy hết can đảm mà nói

Vĩnh Hi ngạc nhiên trước câu nói của anh, cô đơ một hồi, liền hỏi

– Sao cơ?

– Tôi…tôi thích cô! Lưu Dĩnh nói

– Anh…là đang đùa sao? Cô cười hỏi

– Tôi thật lòng đấy! Anh kiên định nói. Nụ cười trên môi Vĩnh Hi dần mất hẳn, cô hỏi tiếp

– Anh nói vậy là ý gì?

– Thật ra, cô và Bạch thiếu gia đã cãi nhau, phải không? Lưu Dĩnh mỉm cười hỏi

– Sao anh biết? Vĩnh Hi giật mình

– Tôi nghe một nhân viên làm việc trong Hắc Thị nói. Anh đáp. Vĩnh Hi im lặng không biết nói gì, Lưu Dĩnh liền nói tiếp

– Tôi thật sự không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng, tôi đã thích cô khi chúng ta gặp nhau ở khu vui chơi giải trí. Tôi đã thấy cô, nhưng cô không thấy tôi. Tôi thích vẻ đẹp của cô, tôi yêu nó. Và vì thế, tôi muốn gặp lại cô

– Khi biết tin cô và Bạch thiếu gia cãi nhau, tôi rất bất ngờ. Tôi đã rất giận Bạch thiếu gia vì đã quát mắng cô như thế.

– Tôi định sẽ đến an ủi cô, nhưng lại phải đi công tác ở Pháp. Và hôm nay, được gặp cô tại đây, tôi rất vui

– Triều tiểu thư, tôi thật lòng thích cô, mong cô có thể chấp nhận tình cảm của tôi!

Vĩnh Hi ngạc nhiên, người đàn ông này biết khá nhiều về cô, trong lòng cô lại cảm thấy rất ấm áp

Gật nhẹ đầu, cô nói

– Tôi và anh ấy đúng là có cãi nhau. Hiện tại chúng tôi có thể nói là chia tay rồi, thế nên, tôi có thể chấp nhận điều này. Nếu được, tôi…đồng ý làm bạn gái anh

– Cô nói thật sao? Lưu Dĩnh ngạc nhiên hỏi

Vĩnh Hi gật đầu. Anh vui mừng ôm lấy cô, cảm giác hạnh phúc dâng trào

Sau khi đưa cô về khách sạn, anh quay trở về khách sạn Nolinski Paris

Lúc này, khi đã trở về phòng, Lưu Dĩnh mới tháo bỏ bộ mặt giả tạo của mình, anh ta lộ ra khuôn mặt thật xảo trá, cười sảng khoái

– Ưng Hoàng Thuận, tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ, từng chút từng chút một.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.