Hoàng Thuận bế Tiểu Nhi chạy về phía bãi đỗ xe. Đặt cô lên ghế phụ ngồi cùng Vĩnh Hi và Khả Ái, anh ngồi ghế chính với Hắc Phong.
Nhấn ga, chiếc xe phóng như bay ra đường phố đông đúc. Lái xe đến bệnh viện LA, đỗ xe xuống tầng hầm, anh nhanh chóng đưa cô lên phòng bệnh.
Để Tiểu Nhi nằm trên giường, anh sửa lại tư thế cho cô rồi đi vào phòng tắm lấy khăn nhúng nước vắt khô, sau đó đem ra rồi bắt đầu lau người cho Tiểu Nhi
Khuôn mặt cô đang hồng hào bỗng nhiên xanh xao tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại xuất hiện đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, môi dưới bị cắn đến bật máu.
Tiểu Nhi khó chịu rên rỉ, tay chân không yên vị mà nhúc nhích, cử động mạnh. Anh lo lắng, một tay nắm lấy bàn tay cô, tay còn lại đặt lên trán cô, dịu dàng nói
– Tiểu Nhi ngoan, ngủ đi nào. Ngoan, ngủ đi
Trong giấc mơ, những dòng kí ức xưa cũ chợt ùa về khiến cô khó chịu và sợ hãi. Nhưng giọng nói ấm áp dịu dàng của anh truyền vào tai và đi vào giấc mơ của cô, như có một cánh tay to lớn nào đó ôm cô vào lòng, dịu dàng ôn nhu dỗ dành cô
Lúc này, Tiểu Nhi mới hết rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt dần biến mất, chuyển sang hồng hào, mồ hôi không còn xuất hiện, bờ môi mọng nước được lấy lại.
Thấy cô đã ngủ yên, còn nghe tiếng ngáy o o và tiếng thở đều đều báo cho anh biết rằng cô đã say giấc.
Nghiên Phong thân mặc bộ y phục, tay cầm một hộp lớn có dấu + màu đỏ khá lớn, cùng Khả Ái và mọi người đi vào
– Nhi Nhi sao rồi? Vĩnh Hi hỏi, khuôn mặt mang vẻ lo lắng
– Lúc nãy có vẻ như là gặp ác mộng, bây giờ thì hết rồi, đang ngủ ngon lành lắm! Anh trả lời, tay nắm chặt tay cô.
– Gặp ác mộng sao? Không lẽ là do…Khả Ái tay đặt lên ngực, giọng có chút run
– Ừ, tất cả là do Nhiễu Chi đã đả kích tinh thần của cô ấy, khiến Tiểu Nhi sợ hãi, hiện tại cứ để cô ấy ngủ một giấc cho khỏe đã. Nghiên Phong nói
Rồi anh đến gần Tiểu Nhi, đưa hai ngón tay khép chặt lại, đặt lên gần cổ tay của cô. Sau đó, anh lại đưa tay mở nhẹ mắt Tiểu Nhi ra.
Hoàng Thuận nhìn anh, sốt ruột hỏi
– Cô ấy có ổn không?
– Tinh thần đã ổn, không có gì đáng lo. Chỉ cần để Tiểu Nhi ngủ một giấc là được. Nghiên Phong nói
Hoàng Thuận gật nhẹ đầu, rồi nhờ Mỹ Dung thay đồ cho cô, còn lại thì rời phòng.
– Phong, tôi có chút chuyện cần bàn với cậu.
Anh nói, giọng trầm lạc. Nghiên Phong gật đầu, chờ Mỹ Dung rời khỏi phòng, anh cùng mọi người đến văn phòng của tổng giám đốc.
Công viên giải trí Hà Nam….
Thư ký Lục đỡ Nhiễu Chi đứng dậy, anh ta đưa cô ra xe rồi lái về nhà.
Trên đường đi, cả không gian trong xe vô cùng tĩnh mịch, không tiếng động, không tiếng nói, chỉ có tiếng thở đều đều của cả hai
Thư ký Lục cảm nhận được bầu không khí khá ngột ngạt và khó chịu, liền lên tiếng
– Mỹ tiểu thư có sao không?
Nhiễu Chi im lặng, hai tay siết chặt lại, cắn cắn môi dưới
– Ổn. Cô ta chỉ đáp lại một từ duy nhất, ánh mắt liền hướng ra ngoài đường
– Vậy sao? Tôi thấy tiểu thư có vẻ không vui, chuyện gì đã xảy ra vậy? Thư ký Lục hỏi, liếc mắt ra đằng sau
– Cần anh quan tâm? Cô ta lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, sát khí tỏa ra từ người khiến bầu không khí ngày càng căng thẳng và u ám
– Xin lỗi. Anh ta trầm giọng, tay nắm chặt vô lăng, chân đạp mạnh ga, phóng xe nhanh hơn với tốc độ cao.
Nhiễu Chi cười khinh thường, chợt một ý muốn nảy lên đầu cô ta, Nhiễu Chi hạ giọng
– Tôi có việc muốn anh làm, có thê chứ?
Thư ký Lục có chút ngạc nhiên khi cô ta thay đổi thái độ và hạ thấp giọng xuống mức bình thường
– Được. Anh ta đáp, ánh mắt lại liếc ra đằng sau
– Điều tra cho tôi người tên Loan Phi Yến, tôi cho anh thời hạn là hết ngày mai, làm được chứ? Cô ta hỏi
Thư ký Lục bỗng nhếch môi cười khinh, anh ta gian xảo nói
– Nếu thế thì phải có thưởng chứ!!! Đâu thể làm không công được
Nhiễu Chi khẽ “Tsk” một cái, cô ta tay nắm lấy thành ghế chính, từ từ đi đến ngồi cạnh anh ta
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo dây áo xuống để lộ bờ vai tròn trịa và bầu ngực to mềm. Sáp lại gần anh ta, Nhiễu Chi tay vuốt ve lồng ngực to lớn, gỡ hai chiếc cúc áo trên, luồn tay vào bên trong sờ soạng
– Chỉ cần anh muốn, bao nhiêu hiệp mà chẳng được?!
Ngồi lên ghế, Hoàng Thuận ngửa đầu ra sau, hai tay đặt lên tay vịn, nhắm mắt, hít sâu
– Có chuyện gì cần bàn vậy? Nghiên Phong cất hộp thuốc vào tủ kính, hỏi
Hoàng Thuận im lặng một hồi, mọi người nhìn anh, như chờ đợi điều gì đó
– Ngày mai hãy làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Nhi, cô ấy không nên ở đây nữa. Anh nói, giọng đều đều nhưng có chút lo lắng
– Nói gì? Tôi nghe không rõ. Nghiên Phong cau mày nói
– Tôi không thích lặp lại lần 2. Anh lạnh giọng
– Anh hai, hãy suy nghĩ lại đi! Để Tiểu Nhi ở bệnh viện, Nghiên Phong sẽ dễ dàng theo dõi khối u hơn. Mỹ Dung nói
– Phải đó, nếu Tiểu Nhi ở nhà, lỡ xảy ra chuyện gì, tới lúc hành động thì không chừng là đã qúa muộn rồi. Hắc Phong tiếp lời
– Vả lại Phi Yến và Nhiễu Chi còn là mối đe dọa đối với Tiểu Nhi nữa, nếu bọn họ có kế hoạch nào đó để hại Tiểu Nhi, thì không phải là…Thành Quang chưa kịp nói xong, anh đã cắt ngang lời
– Tôi cho các người làm gì khi ngày đầu bước vào Hắc Gia? Chỉ có việc bảo vệ cô ấy cũng làm không xong nữa hả?
Anh quát, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Tất cả đều khựng lại, không ai nói một lời. Mọi người đều nhìn anh, tất cả đều hiểu câu nói của anh là có ý gì
Họ biết chứ, biết rất rõ những ngày tháng đầu tiên khi bước vào Hắc Gia. Họ đã trải qua những đợt luyện tập gay gắt, nguy hiểm và khó khăn, thậm chí họ còn bị thương rất nặng trong lúc tập những bài sinh tồn nguy hiểm nhất.
Họ nhớ, buổi luyện tập cuối cùng là do đích thân anh dạy. Anh tuy là ác ma, nhưng lại là thầy giáo một thời của họ. Cả tổ chức đều tôn trọng anh, xem anh như người anh trai yêu quý của họ, mặc dù anh rất lạnh lùng và còn được gọi là ác ma.
– Có Kenya làm hậu vệ cho cô ấy, không cần lo. Cứ làm thủ tục xuất viện đi. Nghiên Phong và Vĩnh Hi, cùng Mỹ Dung sẽ ở lại chăm sóc cô ấy. Anh hạ giọng, ánh mắt có chút dịu dàng
– Vậy…ai sẽ trông coi bệnh viện? Nghiên Phong hỏi
– Trong tổ chức có một người rất giỏi về ngành y, chắc hiểu rồi phải không? Ang mỉm cười nói
Nghiên Phong gật nhẹ đầu, anh nói tiếp
– Cậu nói là sẽ trả ơn cho tôi, đây là cơ hội đấy. Nói xong liền đứng lên và rời đi. Mọi người nhìn nhau, có một nụ cười lạ nở trên môi tất cả.
Sáng hôm sau…
Hôm nay là một ngày trời tuyệt đẹp. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh quang đãng. Những giọt sương ban mai còn đọng lại trên những chiếc lá xanh tươi. Gió nhè nhẹ thoảng qua, những lá cây nhẹ nhàng rung rinh, cọ nhẹ vào nhau.
Những hồ nước như chiếc gương phản chiếu lại ánh nắng ban mai đầu tiên.Tiếng chim hót líu lo ríu rít vọng lại từ những cành cây lớn.
Trong căn phòng bệnh đặc biệt, Tiểu Nhi nằm trên giường lớn, tiếng ngáy o o nho nhỏ khẽ vang lên, tiếng thở đều đều nếu nghe kĩ sẽ có thể nghe thấy.
Ánh nắng bên ngoài mạnh mẽ rọi qua kính cửa sổ, nhưng thật yếu ớt khi xuyên qua chiếc rèm cửa sổ khá dày.
Tiểu Nhi khẽ cựa mình, cặp lông mày thanh tú khẽ cau, chớp nhẹ đôi mắt to tròn, cô lấy tay dụi nhẹ mắt.
– Ưm, sáng rồi sao? Cô nhỏ giọng thều thào.
Cố gắng dùng sức để gượng dậy, dựa lưng vào thành giường, Tiểu Nhi ngáp dài một tiếng.
Nhìn xung quanh nơi căn phòng mang gam trắng, cô có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng khá nồng nặc, cho biết hiện tại cô đang ở bệnh viện.
– Thuận…đâu rồi? Tiểu Nhi tự hỏi bản thân, cô nhẹ nhàng đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cất từng bước khó khăn nặng nề, Tiểu Nhi nắm vịn vào cạnh tủ, cạnh ghế,…
“Cạch”
Tiếng cửa nhẹ nhàng vang lên, Tiểu Nhi đẩy cửa, rồi đặt chân khỏi cửa.
“Cạch”
Lại một lần nữa tiếng cửa vang lên, Tiểu Nhi đóng cửa rồi tự tiện rời xa căn phòng bệnh mà đi tìm anh.
Hoàng Thuận vốn đã dậy từ sáng sớm. Anh ở dưới căn-tin mua bánh bao cho cô rồi chạy lên
“Cạch”
– Tiểu Nhi…Ơ. Hoàng Thuận bước vào phòng thì không thấy cô đâu.
Có chút ngạc nhiên, xen lẫn với chút lo sợ, anh đặt hộp bánh bao xuống rồi đóng cửa chạy đi tìm cô
– Tiểu Nhi, em đâu rồi? Tiểu Nhi. Anh vừa chạy vừa la to
Tiểu Nhi cũng vừa chạy vừa la to, nhưng vì mới tỉnh lại, giọng cô có chút khàn đặc, thế nên không thể la hết cỡ.
Cả hai cứ thế chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui tìm kiếm nhau, đến nỗi bây giờ giọng của anh cũng khàn luôn.
Chạy ra khỏi bệnh viện, Tiểu Nhi ngó nhìn xung quanh, cô chạy tiếp nhưng không may lại té thêm lần nữa
Cánh tay to lớn chợt vòng qua eo nhỏ, ôm lấy cô, đem cô vào lòng
– Ơ! Tiểu Nhi hơi ngạc nhiên, cô ngẩng mặt lên, đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn nam nhân
– Thuận?! Tiểu Nhi vui đến nỗi chảy nước mắt, cô rúc vào lòng anh, hai tay vòng quanh eo anh, khóc lóc nói
– Em sợ lắm….Huhu…Tiểu Nhi sợ…hức hức….sợ anh bỏ Tiểu Nhi lắm…huhu….anh đừng bỏ…Tiểu Nhi nha?!
– Ừ ừ, anh không bỏ Tiểu Nhi đâu. Tiểu Nhi nín nào, đừng khóc nữa! Anh ôm cô vào lòng dỗ dành
Và họ không hề hay biết, có một ánh mắt mang theo lửa hận đang nhìn chằm chằm vào họ. Đôi mắt đó cứ như đang nuốt chửng lấy cô!!!
Và còn thêm một ánh mắt mang sự hận thù quá lớn như đang muốn “ăn” luôn cả anh!!!
Hai ánh mắt đó, không hiểu vì sao lại vô tình chạm nhau! Và càng không hiểu vì lí do, trái tim của hai ánh mắt đó bỗng nhiên đập mạnh.
Hai ánh mắt đó nhanh chóng khuất dần, Hoàng Thuận cảm nhận được có luồng sát khí nhắm vào mình và cô, liền khinh bỉ cười lạnh.
Đưa cô lên phòng bệnh, anh giúp cô làm vệ sinh cá nhân xong rồi giúp cô dọn hành lí
– Chúng ta đi đâu thế? Cô hỏi, tay cầm hộp kem, miệng ngậm muỗng kem
– Về nhà. Sau này không ở bệnh viện nữa, thích chứ? Anh dịu dàng xoa đầu cô hỏi
– Dạ thích ạ. Em ghét mùi thuốc sát trùng lắm, nó hơi khó chịu a. Cô cười tươi nói
– Thích thì tốt. Hôm nay bảo bối giỏi lắm! Anh nói, ôm cô vào lòng
– Giỏi? Em giỏi gì? Cô ngây thơ hỏi
– Hôm nay em đi lại được rồi đấy, không phải là giỏi sao?! Mới hôm qua em không đi được nhiều, hôm nay chân em ổn rồi đấy! Anh cười nói
Cô mỉm cười chui rúc vào lòng anh. Dịu dàng xoa lưng cô, anh bế cô lên rồi đưa cô xuống chiếc xe Ferrari đang đậu sẵn trước cổng bệnh viện
– Yo, mới sáng đã dính nhau như sên rồi! Hắc Phong đút tay vào túi nói
– Mời! Thành Quang mở cửa xe sau cho cả hai vào. Nghiên Phong cùng Vĩnh Hi lên ghế chính lái xe về biệt thự
………………………………………
Chương này lại nhàm chán rồi, chắc mấy nàng hơi thất vọng, chương sau có hai cảnh H nha! Mấy nàq nhớ theo dõi nhé!
Yêu lắm nha!????