*阅尽千帆 (duyệt tẫn thiên phàm- đã qua ngàn cánh buồm: ý chỉ người đã lão luyện thế sự.
Người đàn ông đang gọi điện thoại.
Trong xe mở điều hòa, ngoại trừ tiếng hơi lạnh vù vù, thì chỉ có giọng nam trầm thấp thỉnh thoảng vang lên.
Tống Khuynh Thành ngồi ở bên phải hàng sau, vừa khéo có thể thấy rõ chỗ tay lái, tầm mắt cô lướt qua bên tai người đàn ông đang đeo tai nghe Bluetooth, tiếp theo ngay là cổ áo sơmi, từ mặt bên nhìn sang, còn có thể mơ hồ nhìn thấy lúc nói chuyện yết hầu người đàn ông gợi cảm lên xuống.
“…Hai khoản tiền này tốt nhất nên chuyển trước giờ tan làm, một khoản giao cho James xử lý, giấy tờ biên lai photo ra đưa Hứa Đông, khoản khác thì bảo Tô Doanh đi làm. Bên ngoài trời đang mưa, nói bọn họ đi nhớ chú ý an toàn.”
Cho dù nghe không hiểu anh đang bàn công việc gì, nhưng biểu hiện anh rất quyết đoán, điều này chỉ có ở một người ngồi vị trí cao nhất..
Nghe hình như rất nghiêm khắc, lại không có tình người.
Tống Khuynh Thành nhìn bóng lưng anh, trong đầu tự động nghĩ tới những thông tin liên quan mà cô đã thu thập được về anh. Úc Đình Xuyên, ba mươi bốn tuổi, nam, đã từng ly dị, là người đang nắm quyền điều hành tập đoàn Hằng Viễn, theo tiết lộ của các tài khoản weibo hay buôn chuyện bát quái là anh còn có một đứa con trai chưa từng lộ diện.
Úc Tinh ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Ông nội mình cần dùng xe đi ra ngoài gặp bạn cũ, vừa lúc chú hai mình ở nhà, cho nên biến thành chú hai đưa mình đi đến trường đó.”
Úc Tinh mười bảy tuổi, tính cách hoạt bát, lại xinh đẹp, là một cô nhóc nhà giàu không có gì nổi bật, gia thế phía sau đã cho cô ấy cuộc sống không lo không nghĩ.
“Úi, tóc cậu còn hơi ướt này.” Thấy chú mình đã nói chuyện điện thoại xong, Úc Tinh lập tức nhoài người về phía trước, nói với người ngồi ở ghế tài xế: “Chú hai, phiền chú đưa hộp khăn giấy cho cháu với.”
Người đàn ông mở hộp chứa đồ ra, ném tai nghe Bluetooth vào, sau đó lấy hộp khăn giấy đưa ra sau.
“Cảm ơn chú hai.” Úc Tinh dẻo mồm nói.
Úc Đình Xuyên nghiêng người đưa đồ, cảm giác có một đôi mắt rơi trên người mình, anh như lơ đãng khẽ liếc mắt nhìn qua cô gái bên cạnh cháu gái mình.
Ánh mắt người đàn ông ba mươi mấy tuổi giống như có thể nhìn thấu mọi sự đời.
Lúc đối mắt, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng cũng có chút ứng phó không kịp.
Tống Khuynh Thành 22 tuổi, mặc kệ là tâm cơ hay là từng trải, ở trước mặt một người đàn ông 34 tuổi đã qua ngàn cánh buồm vẫn còn rất non nớt..
“Chào anh Úc.” Cho dù trong lòng có chút không yên, nhưng cô vẫn khẽ cười chào.
Úc Đình Xuyên không nói gì, gật đầu, xem như trả lời.
Sau đó, xe được khởi động.
Úc Tinh rút ra hai tờ khăn giấy nhét vào trong tay Tống Khuynh Thành: “Cậu lau sơ qua đi, đừng quên quần áo cậu, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó.”
Tống Khuynh Thành cười cảm ơn cô ấy.
Lúc dùng khăn giấy lau tóc ướt cùng với gò má, Tống Khuynh Thành lại không nhịn được nhìn về phía trước, cần gạt nước ở bên trên kính chắn gió quét qua quét lại, tay trái Úc Đình Xuyên mang đồng hồ xoay chuyển nửa vòng tay lái, xe Jaguar màu đen nhanh chóng rời khỏi vị trí, anh lái xe rất ổn, cho dù đạp phanh xe cũng không khiến người ta có cảm giác choáng váng
“Lát nữa đi ngang qua nhà sách Tân Hoa, mình định vào mua mấy quyển sách tham khảo.” Đột nhiên Úc Tinh ôm lấy cánh tay lấy Tống Khuynh Thành, đỉnh đầu đặt trên bả vai cô, lấy lòng nói: “Cậu chọn giúp mình nha, nếu không mình lại tốn rất nhiều tiền.”
“Mua sách toán hay là địa lý?” Tống Khuynh Thành hỏi.
Úc Tinh lại vào thế khó, ôm ghế tài xế, hỏi: “Chú hai, chú nói xem, cháu nên mua sách tham khảo nào?”
Úc Đình Xuyên không đáp chỉ hỏi: “Cháu đi học mà không biết nên mua cái gì?”
“…” Úc Tinh nghe xong lời này thấy có chút sợ hãi, lo chú hai lại hỏi chuyện học hành của cô ấy, liền cười hì hì nói sang chuyện khác, quay qua ôm lấy Tống Khuynh Thành ở bên cạnh, tầm mắt chợt nhìn thấy tay trái quấn băng gạc của cô, lập tức hỏi: “Sao lại quấn băng, cậu bị thương à? Có nghiêm trọng không?”
“Không sao, mấy ngày nữa là lành rồi.” Tống Khuynh Thành qua loa nói.
Cô không nói đến Hoàng Đình, càng không nhắc tới con chó chăn cừu kia .
…
Mười mấy phút sau, xe Jaguar dừng trước bãi đỗ xe của nhà sách.
Mưa đã dần dần nhỏ lại.
Vừa xuống xe, Úc Tinh liền kéo Tống Khuynh Thành vào nhà sách, thẳng lên lầu hai đi tới khu chuyên bán sách tham khảo dành cho học sinh cấp ba.
Lúc Tống Khuynh Thành đang giúp tìm sách tham khảo, thì Úc Tinh đã bị mấy hàng tiểu thuyết hấp dẫn không muốn nhấc chân đi, đến khi Khuynh Thành chọn xong ba cuốn sách tham khảo, Úc Tinh vẫn đang say mê đọc tiểu thuyết.
“Cho mình năm phút nha!” Úc Tinh ra vẻ đáng thương.
Nếu hôm nay đổi lại là tài xế của nhà họ Úc, hoặc là mang theo balo vào, cô ấy nhất định phải mua mấy quyển tiểu thuyết này.
Tống Khuynh Thành không biết sao, lại không tiện nói gì: “Vậy mình đi xuống tầng chờ cậu.”
Úc Tinh gật đầu liên tục.
Đi xuống tầng, Tống Khuynh Thành nhìn sách nặng trịch trong tay, định tìm một chỗ ngồi, nhưng lại bị cảnh tượng ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Dưới mái hiên nhà sách, Úc Đình Xuyên đứng quay lưng, áo sơ mi trắng quần tây đen, ống tay áo sơmi tùy ý vén lên, chân dài cao ráo, tầm khoảng 183 cm, không có vẻ yếu đuối, vai dày rộng rắn rỏi, đây chính là móc áo trong miệng người, hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc đã hút được một nửa, nước mưa tí tí tách tách rơi vào nửa bên giày da, có vẻ nhàn nhà tự tại.
Đột nhiên xuất hiện bóng người trước mắt….
Tống Khuynh Thành cảm thấy bả vai đau tê dại, sách trên tay rơi xuống mặt đất.
Bầu không khí yên tĩnh trong nhà sách lập tức bị phá vỡ.
Va vào Tống Khuynh Thành là người đàn ông trung niên, liếc cô một cái : “Tự nhiên đứng giữa đường, mắt mù hả.” Miệng ông ta đang quát lớn, thì chợt chú ý tới băng gạc trên tay Khuynh Thành, sợ có người gây phiền toái, liền bước nhanh đi ra.
Tống Khuynh Thành không muốn dây dưa cãi nhau với ông ta, cô ngồi xổm xuống nhặt hai quyến sách bên chân lên, đang định duỗi tay lấy sách tham khảo địa lý ở phía trước, thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da đàn ông, còn là ống quần tây phẳng phiu, cô ngước mắt lên nhìn, thấy anh cũng cong một gối ngồi xổm xuống lấy quyển sách kia giúp cô.