Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 47



Bữa sáng thật ngon, nước canh gà vàng óng, mùi cháo thơm nức, Dương Quân thích ăn cay, trước mặt đặc biêt có quả ớt, cùng hành thái lát.

Dương Quân sắc mặt tái nhợt, nhìn đổ ăn trước mắt, rõ ràng là hắn không muốn ăn.

Diêu Y Lẫm ôm cục cưng trên đùi, cười nịnh:

“Thịt ngày hôm nay rất tươi a, ngươi ăn nhiều một chút.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Dương Quân không tốt hơn chút nào, ngược lại xám thêm ba phần.

Nghĩ lại lúc say rượu tỉnh lại, thấy chính mình trần như nhộng bị Diêu Y Lẫm quấn chân ôm nằm một chỗ, đậu đỏ trước ngực còn bị ngậm trong miệng, nước bọt Diêu Y Lẫm chảy tới trên người hắn.

(tên Lẫm “***” quá L. Còn bắt trước trẻ con “bú” mẹ nữa chớ =”=)

Dương Quân vừa tức vừa thẹn, sau khi say rượu mọi chuyện hắn đều nhớ kĩ từng chút một, không giống mấy lần trước kia, tối hôm qua về cơ bản hắn không có phản kháng.

Hắn nhớ rất rõ ràng, chính mình làm sao quấn lấy nam nhân không tha, kêu to như thế nào…

Hóa ra mình đã thấp hèn như thế?

Nếu như lúc trước có thể nói là người kia ép buộc mình, vậy bây giờ giải thích thế nào?

Bánh bao trên bàn ăn trước mặt tỏa ra mùi thơm, hắn lại như nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được.

Hắn ngay đến dũng khí ngẩng đầu cũng không có.

“Xảy ra chuyện gì? Bữa sáng không hợp khẩu vị sao?”

Thất hắn bất động, Diêu Y Lẫm lo lắng hỏi.

Dương Quân lặng yên trong chốc lát, bỗng nhiên nói:

“…Ngươi có phải cho rằng ta rất ti tiện?”

Diêu Y lẫm buông tay đang cho cục cưng ăn xuống,

“Sao có khả năng, ngươi làm sao lại nghĩ như vậy?”

Dương Quân cười khổ một tiếng, chẳng lẽ không đúng sao?

Diêu Y Lẫm nhăn mi, đem cục cưng đặt vào trong xe dành cho trẻ em, đi tới bên cạnh hắn quỳ một gối.

“Ta biết trước đây ta làm rất nhiều việc sai, ta không kỳ vọng ngươi tha thứ ta, ta chỉ hi vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội để ta bù đắp tất cả. Ta thực sự là rất thích ngươi, ta làm nhiều chuyện tổn thương ngươi, ngươi có thể mắng ta, có thể đánh ta, chỉ cần ngươi vui vẻ.”

Diêu Y Lẫm cầm tay hắn, thành khẩn nhìn hắn:

“Tộc nhân chúng ta tình cảm rất lãnh đạm, không dễ dàng sản sinh tình cảm với người khác, thế như một khi với người động tình, đó chính là chuyện cả đời. Chúng ta đem tất cả mà trao cho vợ, cho dù là sinh mệnh.”

Dương Quân ngây ngốc mà nhìn Diêu y lẫm, sau lại chịu không nổi nhìn hắn khai thông đầu óc.

Diêu Y Lẫm cười hì hì, hai tay vòng qua hông hắn, nói:

“Ngày hôm qua phản ứng của lão bà hảo khỏe, đêm nay chúng ta tiếp tục được không?”

Máu dâng lên, Dương Quân đỏ bừng từ đầu đến chân.

“Ngươi…”

Hắn nói không nên lời, một lát liền sinh khí lại, chợt nghe một âm thanh một cái tát vang lên.

Dương Quân ôm cục cưng đã ăn no lên lầu, lưu lại một kẻ mặt in một cái tát thật to, vẫn cười đến hạnh phúc.

(tên này biến thái. Thích bạo ngược rùi =.=||)

Buổi tối, Diêu Y Lẫm lên giường sớm, ôm đầu gối nhìn nam nhân đứng bên giường, ánh mắt bắn ra tín hiệu “qua đây a qua đây a”.

Dương Quân liếc một cái, cầm một cái gồi đi ra ngoài cửa.

“Ta đến phòng khách ngủ.”

Diêu Y Lẫm hoảng hốt, gấp rút ôm lấy hông hắn, đáng thương mà nhìn hắn:

“Tại sao? Ta thề ta sẽ không làm gì ngươi hết, phòng khách đã lâu không ai ở, dọn dẹp lại cũng mất một thời gian, không tự làm mình mệt mỏi, nếu không ta không thể ngủ?”

Dương Quân nhìn Diêu Y Lẫm thở dài, cảm giác mình phản ứng có chút thái quá.

Lên giường, hắn tận lực nằm xa xa một chút, vốn đã quen ngủ có người ở một bên, hiện tại đột nhiên thay đổi cảm thấy rất không tự nhiên.

Lúc sắp đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên phía sau có thân thể ấm âm dựa vào, một đôi tay lướt qua ôm lấy hắn.

Người Dương Quân trở nên cứng ngắc, cảm thấy được hô hấp nóng rực của người phía sau.

Nhưng Diêu Y Lẫm tựa hồ không có ý định làm hành động gì nữa, hình như chỉ là thuần túy ôm hắn.

Dương Quân chậm rãi thở ra, thả lỏng thân thể.

Trong chốc lát, ý thức từ từ mông lung, trong chăn dào dạt ấm áp thực thoái mái, đắc biệt là phía sau nóng như mặt trời.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Dương Quân cảm thấy phía dưới như có đỉnh cái gì cứng cứng chọc vào mình. Khó chịu giật giật thân thể, phía sau truyền lại tiếng thở dài bất đắc dĩ, ấm áp trên lưng bỗng nhiên ly khai. Qua không lâu sau, một góc chăn nâng lên, cảm thấy lại có người tiến vào, tay duỗi ra ôm lấy hắn, trên người truyền đến hơi nước lành lạnh.

Là vừa tắm sao?

Trước lúc lên giường không phải đã tắm rồi.

Không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, thần trí hắn lập tức bị thụy thần [thần ngủ] gọi đi.

Dương Quân bị một hồi chuông gấp gáp gọi tỉnh giấc, mù mịt mở mắt, vẫn không thể thấy rõ xung quanh, trên mặt đã bị người hôn một cái.

“Ngoan, ta đi nghe điện thoại, ngươi tiếp tục ngủ.”

Diêu Y Lẫm đem chăn đắp cho hắn, ra ngoài nghe điện thoại.

Dương Quân nhìn đồng hồ trên tủ, năm giờ sáng. Ngoài cửa sổ vẫn tối mịt, là ai sớm như thế đã gọi điện thoại?

Thanh âm Diêu y Lẫm không lớn, ở trong phòng nghe không rõ lắm.

Không bao lâu sau, Diêu Y Lẫm đặt điện thoại xuống đi vào.

Đi tới trước mặt hắn, sờ sờ đầu hắn, “Trong tộc có một số việc, ta phải đi về vài ngày.”

“Chuyện rất quan trọng sao?”

Diêu Y Lẫm cười cười: “Có một chút, mấy ngày nay ta không về nhà, ta sẽ tìm người tới chăm sóc cục cưng…”

Dương Quân vừa nghe, bất giác nói: “Không cần.”

“Hử?”

“Ta chăm sóc hài tử là được rồi, không cần làm phiền người khác.”

Không biết tại sao, vừa nghĩ đến đem cục cưng giao cho người khác, trong lòng cũng rất khó chịu.

Diêu Y Lẫm nghe vậy cười cười:

“Cũng được, nếu như ngươi chiếu cố không được thì gọi người đến, bọn họ hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều sẵn sàng đợi lệnh.”

Ăn xong bữa sáng, đem cục cưng lo tốt, giao cho mọi chuyện lớn nhỏ rồi, Diêu Y Lẫm,mang theo lo lắng mà rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.