Tôi chờ đã nửa canh giờ mà Ninh Trí Viễn vẫn chưa tỉnh lại.
Sau nửa canh giờ, từ bên ngoài bỗng vọng đến tiếng bước chân tới gần cùng giọng ai cười sang sảng nói, “Chiêu đệ, nhìn này, một con tuấn mã!”
Tầm Mai nghe tiếng động liền giơ vó trước, hí dài rồi nhảy ra khỏi hố, đạp bụi đất mù mịt. Nó không chạy đi, mà quay đầu như muốn ra dấu về phía cái hố. Tôi cũng bay lên thì thấy hai gã trai bước nhanh tới, một người mặc áo xám thoạt trông lớn tuổi hơn, vóc dáng lực lưỡng, mặt đầy râu, chân chạy như bay, tiếng như chiêng đồng, “Hoá ra dưới hố có người, con ngựa này biết bảo vệ chủ nhân cơ đấy, quả là có linh tính!”
Ninh Trí Viễn đang nằm ngửa, anh chú kia trông thấy mặt hắn thì mừng rỡ kêu, “Chiêu đệ! Là một tiểu nương tử xinh đẹp!”
Được khen, tôi đắc ý lắm. Người được gọi là “Chiêu đệ” mặt mày anh tuấn, gương mặt sắc cạnh, đôi mắt sáng trong như sao trời, tóc cột lại bằng một sợi dây màu cam, gió nhẹ thổi qua khiến tóc hắn bay bay hết sức phiêu dật. Bậc nam nhi như vậy tất nhiên khiến lòng tôi ngả nghiêng, ngắm được một lúc thì lại muốn thò tay sờ, chỉ tiếc đang là hồn phách, có sờ thì năm ngón tay cũng chỉ xuyên qua mặt người ta một cách siêu thực. Nhìn mặt hắn úp trong lòng bàn tay trong suốt, tôi rợn cả người, chút tâm tư màu hồng mới nhú lập tức xụi lơ.
“Chiêu đệ, nàng bị thương nặng không?” Anh chú sốt sắng.
Chiêu đệ cúi xuống xem xét, lật Ninh Trí Viễn qua lại, tiện tay xé tay áo anh chú làm vải băng vết thương cho Ninh Trí Viễn, trả lời hời hợt, “Đầu thủng một lỗ, chảy tí máu, không sao cả.”
“Con gái mà, chung quy vẫn mảnh mai yếu đuối.” Anh chú vừa nói vừa bế Ninh Trí Viễn lên, không hề có vẻ gì vất vả, thậm chí còn đong đưa ước lượng, “Eo nhỏ ghê.”
Tôi vừa mừng ra mặt thì hắn nói tiếp, “Ngực to nữa.”
Tôi: “…”
Chiêu đệ quay qua lườm anh chú một cái, anh chú cười khì, dưới bộ râu dày có rặng hồng lấp ló trông rất khả nghi, “Ải Khải Hạ đã lâu không có cô nương duyên dáng như vậy, chứ ai lại như mười ả người Lương kia, thân gái mà mũi cứ hếch lên trời, thục nữ yểu điệu vẫn hợp khẩu vị của ta hơn.” Hắn lại đong đưa Ninh Trí Viễn ước lượng, “Nhẹ quá, trên người chả được mấy lạng thịt, chắc dồn hết lên ngực rồi.”
Mặt tôi đen sì, hốt hoảng múa may quanh Ninh Trí Viễn, “Tỉnh mau! Không tỉnh chỉ e không giữ được trong sạch!”
Tôi không muốn thân thể của mình bị vấy bẩn, tất nhiên rồi, cơ mà tôi càng không tưởng tượng được tình cảnh một gã đực rựa thẳng tưng như Ninh Trí Viễn bị trai lạ đè ngửa ra…
“Huynh làm thế người ta sợ đấy.” Chiêu đệ cười bất đắc dĩ.
Anh chú cãi, “Đang ngủ mà, có biết gì đâu, không lo không lo!”
Chiêu đệ lắc đầu, giơ tay định dắt Tầm Mai, song nó né ngay. Hắn khựng lại, đoạn cùng anh chú rời đi, đi được một quãng mới quay lại nhìn một cái, thấy Tầm Mai chậm rãi theo sau mới mỉm cười xoay đi, bước chân nhanh hơn.
Đến khi họ đi xa, tôi mới hoàn hồn, vội đuổi theo.
Hai người tiến vào ải Khải Hạ, anh chú bế Ninh Trí Viễn suốt quãng đường, các binh sĩ đi ngang qua đều tươi cười chào hỏi. Các bà các cô đang phơi quần áo trông thấy thanh niên Chiêu đệ thì mừng ra mặt, có người cao giọng gọi, “Tần giáo uý à, hôm nay con gái tôi làm bánh quế mang đến doanh trướng cho cậu mà chẳng thấy đâu, hoá ra là ra ngoài thành.”
“A, Trương giáo đầu, bế con gái nhà nào thế kia?” Một người khác nói, “Xinh quá, chẳng lẽ là nhặt yêu tinh trên núi về làm vợ? Coi chừng tối đến bị vắt khô!”
Dứt lời, xung quanh cười vang. Miệng tôi méo xẹo, trước mắt bỗng tối đen. Ừ thì quân dân như cá với nước nhưng có cần bạo đến mức bốc đại một thím trên đường cũng có thể bô bô mấy chuyện tế nhị như vậy không? Xem chừng Ninh Trí Viễn bị bắt vào hang hùm rồi, đừng bảo là hắn sẽ dùng túi da của tôi cưới anh chú Trương nhé?
Tức chết mất.
À không, phải là chết không nhắm mắt chứ.
________
Hai tên kia rước Ninh Trí Viễn vào một cái hẻm nhỏ, lòng tôi như lửa đốt, lượn quanh hắn hết cấu lại véo, gào lên, “Tỉnh mau! Ninh Trí Viễn!”
Hắn vẫn nhắm nghiền mắt, không nhúc nhích. Cửa nhà Tần giáo uý gõ thoắt cái đã mở toang, tiếng con gái lanh lảnh, “Sao Tần giáo uý lại tới đây? Trương giáo uý bế ai thế?”
Đó là tiểu cô nương đi giặt quần áo lúc trước. Trông thấy Ninh Trí Viễn, cô bé kinh ngạc, “Là chị gái khi nãy mà, sao lại bị thương thế này?”
“Em từng gặp người này?” Tần giáo uý nhíu mày dò hỏi.
“Lúc đi giặt quần áo thì gặp ở bờ suối. Chị ấy tưởng em là người Lương, doạ dẫm em một hồi.”
Anh chú nghe vậy thì cười lớn, “Người Lương thô lỗ dã man thì thôi đi, đã thế còn gian trá hèn hạ, tiểu nương tử biết ghét người Lương, tốt quá!”
“Suỵt!” Cô bé thấp giọng, “Không sợ người ta nghe thấy à? Sứ đoàn nước Lương còn ở trong doanh trướng các anh đấy.”
“Cho chúng nó tha hồ nghe, lão Trương đây sợ chắc!” Anh chú vẫn nói ông ổng. Đúng lúc này, Ninh Trí Viễn trong lòng anh chú khẽ rên, tôi liền mở cờ trong bụng, thò đầu nhìn Ninh Trí Viễn, thấy hắn chưa mở mắt nhưng cơ thể đã hơi cựa.
“Tiểu nương tử vừa thốt một tiếng yêu kiều mà ta đã thấy toàn thân tràn đầy sức sống, khiến lòng người xúc động có lẽ còn hơn tiếng trống của đệ đấy, Chiêu đệ.” Anh chú Trương nhăn nhở, “Hải nhi cô nương, tiểu nương tử của anh mấy ngày này xin nhờ cô chiếu cố.”
Dứt lời, hắn rảo bước vào trong. Chỉ một gian nhà đơn sơ, sâu trong nhà là một giường gỗ, họ Trương đặt Ninh Trí Viễn lên giường rồi ngồi xuống bên đầu giường. Hắn định sờ mặt Ninh Trí Viễn, nhưng Tần giáo uý đứng cạnh cản lại.
“Trương đại ca đừng làm loạn.” Hắn thở dài bảo.
“Ừ, ừ.” Anh chú Trương ngượng ngùng cười, “Tiểu nương tử có lẽ là người Vu Khải, cô nương bên ấy coi trọng mấy thứ danh tiết nhăng nhít lắm, nàng mà biết ta sờ mó có khi lại đòi chết đòi sống, thôi vậy.”
Tôi vừa thở phào thì anh chú lại tiếp, “Ta lén sờ mấy lần rồi, hai cô cậu nhớ giữ bí mật đấy,” vừa nói vừa trỏ vào tay Ninh Trí Viễn. Tiểu cô nương tên Hải nhi liền vọt tới, đánh cái bốp lên tay anh chú, “Trương giáo đầu không biết xấu hổ!”
Họ nán lại hàn huyên mấy câu rồi rời đi, trước khi đi Tần giáo uý lén bỏ ít bạc vụn lên bàn cho Hải nhi, Trương giáo đầu đứng ngoài cửa hô, “Giúp ta chăm sóc tiểu nương tử cho tốt nha, mấy hôm nữa ta lại đến thăm nàng.”
Tôi lặng lẽ dạt đến gần Ninh Trí Viễn, trầm uất.
Hắn đội lớp da của tôi, câu về cho tôi đoá hoa đào đầu tiên trong đời. Hoa đào là một gã lưu manh to cao lỗ mãng, đoán chừng đã coi Ninh Trí Viễn là vật trong tay, chỉ chờ thương thế bình phục sẽ lập tức ép cưới.
Cơ mà nếu Ninh Trí Viễn phải lấy gã đó thật thì sẽ thế nào nhỉ?
Tâm tình nặng như đeo chì nhưng vừa nghĩ vậy tôi đã muốn phá lên cười.
“Ninh Trí Viễn! Dậy ngay!” Tôi ngồi xổm bên cạnh hắn, cúi đầu gọi, “Dậy còn thành thân với chú lưu manh!”
Ninh Trí Viễn khẽ cựa đầu, lát sau thì mở mắt ra. Hắn nhìn trái nhìn phải, đoạn ngồi phắt dậy.
“Chị dậy rồi ạ?” Cô bé Hải nhi ngồi ngoài cửa rửa rau, nghe động tĩnh bèn quay qua, mừng rỡ nói.
“Là ngươi?” Ninh Trí Viễn nhíu mày vẻ cảnh giác, “Đây là đâu?”